“Chiến công đầu!”
Tiếng phụ nữ quen thuộc của bản đồ Chiến trường Công Lý vang lên.
Chiến công đầu xuất hiện.
Tuy nhiên lần này.
Lại không phải do Đại Lực ăn được mạng đầu tiên.
Mà là Diệp Thu chém chết Đại Lực.
Kiếm được chiến công đầu! Nhìn màn hình đen trắng trước mặt mình.
Đại Lực ngỡ ngàng.
Đám người đứng xem xung quanh cũng ngỡ ngàng, ai nấy đều trợn tròn mắt há hốc mồm.
Đại Lực vậy mà lại bị giết solo.
Cậu ta vậy mà lại bị một người chơi nghiệp dư như Diệp Thu giết solo, còn là chiến công đầu nữa.
Hơn nữa, điều quan trọng là.
Diệp Thu còn dùng Garen, con tướng bị Darius khắc chế rất nhiều.
Trong phút chốc.
Tất cả những người có mặt tại đây đều sững sờ, con ngươi trừng to như sắp lồi ra ngoài.
Vì kết quả này.
Bọn họ dù nghĩ thế nào cũng đều không thể ngờ đến được, dù dùng đầu ngón chân nghĩ cũng không ngờ được rằng kết quả sẽ là như thế này.
Chuyện này thật sự quá hoang đường.
Đội trưởng Lãnh Phong của chiến đội CNT nhíu mày.
Cái gọi là người ngoài nghề chỉ xem để hóng hớt, người trong nghề thì hiểu rõ vấn đề.
Anh ta cũng là một cao thủ, hơn nữa làm người đứng xem, tất nhiên có thể nhìn ra.
Trong lúc đối chiến vừa rồi.
Thao tác của Diệp Thu vô cùng điêu luyện.
Di chuyển linh hoạt tránh khỏi cú móc quan trọng của Darius.
Trước tiên dùng kỹ năng Q, để kỹ năng Q làm lạnh.
Tiếp theo dùng kỹ năng E đánh sát thương.
Lại dùng kỹ năng W, giảm hiệu quả giảm tốc kỹ năng W của Darius, áp sát Darius, khiến kỹ năng Q của Darius không thể đánh trúng được.
Sau đó thiêu đốt, áp sát tấn công thường gây sát thương.
Khi Darius vội vàng bỏ chạy.
Dùng kỹ năng Q đã làm lạnh xong và tốc biến, xông lên kích sát! Không thể không nói.
Một loạt thao tác này được thực hiện vô cùng thuần thục.
Nếu có một mắt xích xảy ra sai sót, vậy thì kết quả đều có thể xuất hiện sự chuyển biến! Sự nắm bắt tinh tế đến từng chi tiết, làm lạnh kỹ năng và còn cả năng lực tính toán chuẩn xác sát thương.
E là chỉ có tuyển thủ chuyên nghiệp mới có thể có được.
Nghĩ đến đây.
Lãnh Phong híp mắt lại.
Nhưng anh ta cũng không gấp gáp đưa ra kết luận.
Vì chỉ dựa vào những thứ này vẫn không thể đưa ra kết luận về thực lực thật sự của Diệp Thu.
Anh ta định quan sát thêm một lát.
“Chiến công đầu xuất hiện rồi, còn định tiếp tục không?”
“Đương nhiên, nếu cậu thấy không phục, tôi cũng có thể ăn mười mạng của cậu!”
Diệp Thu nhìn Đại Lực, khoé môi nhếch lên nở nụ cười nghiền ngẫm.
“Hừ, lại, tôi nhất định sẽ giết chết anh!”
Đại Lực nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt không phục nói.
Sau đó, cậu ta mua xong trang bị, điều khiển Darius trở về đường trên lần nữa, định tìm lại mặt mũi vừa bị mất ở ván vừa rồi!
Tuy nhiên.
Từ giây phút cậu ta giao ra mạng đầu tiên, trận đấu solo này đã có kết quả rồi.
Diệp Thu kết hợp khả năng di chuyển linh hoạt cùng sự nhuần nhuyễn về mặt kỹ năng, đánh cho Darius của Đại Lực không thể ngóc đầu lên được, bị giết theo đủ kiểu cách khác nhau.
Không bao lâu sau.
Đại Lực đã chết đủ mười lần.
Mà vào giây phút này.
Đại Lực sững sờ.
Phải biết là.
Trước khi bắt đầu.
Cậu ta nói muốn oneshot giết chết Diệp Thu, đánh người ta như bố đánh con, hung ác đánh chết Diệp Thu.
Nhưng kết quả thì sao?
Bị giết chết lại chính là cậu ta.
Bị chà đạp dưới chân như con vẫn là cậu ta! Điều này khiến Đại Lực hoàn toàn không dám tin tưởng mọi chuyện là thật.
Từ khi cậu ta chơi chuyên nghiệp đến nay, cậu ta chưa từng bị treo lên đánh như thế bao giờ.
Hơn nữa, cảm giác lúc đối chiến với Diệp Thu.
Cứ như năng lực của Diệp Thu hoàn toàn trên cơ cậu ta, thậm chí còn là trên cơ đến mấy cấp cơ.
Khiến mỗi lần cậu ta muốn đánh trả đều có cảm giác bất lực sâu sắc.
“Ha ha ha, lão đại đỉnh của chóp!”
Âu Dương Hạo cười phá lên.
Sau đó, anh ta liếc qua Đại Lực và đám người đứng xem xung quanh bằng ánh mắt hung dữ, cười lạnh rồi chế giễu nói: “Vừa rồi ai nói muốn giết chết lão đại của tôi ấy nhở?”
“Vừa rồi ai nói Garen chắc chắn không thể đánh được Darius ấy nhỉ?”
“Nào, nào, nào, tiếp tục đứng ra kêu gào đi!”
Âu Dương Hạo vừa nói xong.
Gương mặt của Đại Lực và đám người đứng xem lập tức đỏ bừng, chỉ muốn nhanh nhanh tìm cái lỗ để chui vào cho đỡ mất mặt.
Bọn họ vừa chế nhạo Diệp Thu như thế.
Nhưng kết quả thì sao?
Bị chính lời nói của mình vả mặt bôm bốp! Đặc biệt là Đại Lực.
Lúc trước, khi Diệp Thu nhắc nhở cậu ta, cậu ta còn rất khinh thường, nói Diệp Thu căn bản không xứng.
Bây giờ lại là mặt cậu ta sắp bị đánh sưng rồi.
Đây tuyệt đối là lần mất mặt nghiêm trọng nhất kể từ ngày cậu ta bắt đầu chơi Liên minh Huyền thoại đến nay! Xấu hổ đến không ngóc đầu lên nổi.
Trong khoảnh khắc.
Cả gian phòng im phăng phắc, không có bất cứ ai dám hống hách giễu cợt nữa.
Lãnh Phong cau mày, lên tiếng nói với Đại Lực: “Được rồi, Đại Lực, cậu đã liên tiếp đánh bại hai người, thể hiện rất tốt, cậu đứng lên trước đi!”
Nghe xong.
Đại Lực như được đại xá, vội vàng đứng sang bên cạnh.
“Còn ai muốn lên thử không?”
Lãnh Phong quay lại nhìn ba thành viên còn lại trong chiến đội, lên tiếng hỏi.
“Để tôi, tôi vẫn không tin, một tên rác rưởi nghiệp dư mà thôi, sao có thể là đối thủ của đại cao thủ chuyên nghiệp được chứ, hôm nay tôi phải đánh chết anh ta!”
Một đội viên khác trong đội đứng ra, khinh bỉ liếc nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khinh miệt nói.
“Cố lên!”
Lãnh Phong vỗ vai cậu ta.
“Yên tâm đi đội trưởng, tôi chắc chắn sẽ dùng ưu thế nghiền ép tuyệt đối để giết chết anh ta, lấy lại mặt mũi cho chiến đội của chúng ta!”
Cậu đội viên kia gật đầu, sau đó vô cùng tự tin ngồi xuống trước máy tính, nhìn Diệp Thu nói: “Oắt con, tiếp theo tôi sẽ cho anh biết, cái gì mới là kỹ thuật chân chính!”
…
Mười lăm phút sau.
Cậu đội viên này to mồm mắng chửi rời khỏi game.
Vì cậu ta đã bị Diệp Thu giết tròn mười lần.
Hoàn toàn là bị treo lên đánh, chết thảm đến thế nào thì không cần bàn nữa.
Dù da mặt cậu ta có dày hơn cũng không có mặt mũi để đánh tiếp nữa, chỉ có thể nhận thua đầu hàng.
Tiếp sau đó, hai thành viên còn lại của chiến đội CNT cũng xông lên solo với Diệp Thu.
Nhưng kết quả đều không có ngoại lệ.
Bọn họ tự tin hừng hực khí thế ngồi xuống trước máy tính.
Không bao lâu sau đều xị mặt đứng lên đi ra.
Hơn nữa, sau khi bọn họ đánh với Diệp Thu xong, biểu cảm trên mặt đều khó coi hơn cả vừa nuốt phải ruồi bọ.
Diệp Thu suýt nữa đánh bọn họ phát khóc tại chỗ, thậm chí còn mất niềm tin vào cái game này.
Và đến bây giờ.
Tính cả Đại Lực vừa bắt đầu đã thua Diệp Thu, chiến đội CNT đã có bốn thành viên bại dưới tay Diệp Thu, hơn nữa, đều là thảm bại với chiến tích 0 kills 10 deaths! Lúc này, chỉ còn lại đội trưởng Lãnh Phong vẫn chưa đấu với Diệp Thu.
Diệp Thu ngẩng đầu nhìn Lãnh Phong, thản nhiên nói: “Cậu còn muốn đánh với tôi không?”
“Nếu không đánh, có thể bắt đầu xin lỗi rồi!”
Nghe Diệp Thu nói vậy.
Nét mặt Lãnh Phong lập tức sa sầm.
Tuy vừa rồi Diệp Thu một xiên bốn, liên tiếp giết chết bốn người Đại Lực.
Chứng minh Diệp Thu thật sự có năng lực thuộc đẳng cấp chuyên nghiệp.
Nhưng điều này không có nghĩa là anh ta sẽ sợ Diệp Thu! Phải biết rằng, anh ta chính là cao thủ cấp cao nằm trong top 30 trong nước, mạnh hơn rất nhiều so với đại cao thủ mạnh nhất bình thường! Vì vậy, nếu chỉ có thế đã muốn anh ta nhận thua là chuyện không thể nào xảy ra! “Ha ha, oắt con, đừng bảo anh tưởng mình thắng chắc rồi nhé?”
Lãnh Phong cười khinh miệt, lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Diệp Thu cũng bình tĩnh đáp lại.
“Đương nhiên không phải! Tôi thừa nhận anh đúng là có chút bản lĩnh, nhưng so với tôi thì, anh còn kém xa lắm!”
Trong mắt Lãnh Phong loé lên ánh sáng lạnh, nét mặt đầy khinh thường nói.
Dứt lời.
Anh ta bước tới, ngồi xuống trước máy tính.
Hiển nhiên.
Sau khi tất cả thành viên trong đội thua sạch.
Người đội trưởng là anh ta đã quyết định tự mình xuất trận!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...