Long Thần Ở Rể

Nói xong.

Người đàn ông đầu húi cua trừng mắt nhìn gã thô kệch kia.

Gã đàn ông thô kệch vội vàng sợ hãi ngậm miệng lại, vùi đầu vòng tay, không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông đầu húi cua nữa.

Thấy một màn này.

Diệp Thu híp mắt lại.

Bây giờ anh bắt đầu nghi ngờ rằng gã thô kệch kia chắc hẳn không phải là tinh thần bất thường, mà là đã bị người đàn ông đầu húi cua dùng cách nào đó để khống chế tinh thần.

Nếu không, làm sao ông ta lại sợ tên đầu húi cua vậy chứ?

Tất nhiên, những điều này không còn quan trọng nữa.

Bây giờ anh có thể khẳng định.

Người đàn ông đầu húi cua bán cá kia chính là hung thủ! Ngay sau đó, Diệp Thu trực tiếp đứng từ dưới đất lên, chỉ về phía tên đầu húi cua, nói với Dương Khải bên cạnh: "Đội trưởng Dương, bắt người đi!"

"Hả? Bắt ông ta sao?"

Rõ ràng Dương Khải vẫn chưa phản ứng kịp.

Không chỉ có Dương Khải.

Mà hầu hết những người có mặt ở đây đều mơ hồ.

Không phải nói hung thủ chính là gã thô kệch kia sao?

Huống chi ông ta còn tự thừa nhận rồi.

Sao giờ lại trở thành người đàn ông đầu húi cua bán cá này?

Nhìn vẻ ngoài hiền lành đó của ông ta, thấy thế nào cũng không giống một kẻ sát nhân cả!"Không sai, ông ta chính là hung thủ!"

Diệp Thu gật đầu, nhàn nhạt nói.

Lời này vừa được nói ra.

Tất cả mọi người đều bị sốc.


Dương Khải sửng sốt một thoáng, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng ra hiệu với hai cảnh sát ở sau lưng, chỉ vào tên đầu húi cua kia, nói: "Bắt lại!"

Hai cảnh sát không nhiều lời, trực tiếp lấy còng tay đeo ở thắt lưng, vọt về phía gã đầu húi cua kia.

"Các anh muốn làm gì? Tôi là một người trong sạch, chẳng lẽ cảnh sát muốn đổ oan cho người trong sạch sao? "

Khuôn mặt của người đàn ông đầu húi cua kia chợt thay đổi, hoảng hốt nói.

Tuy nhiên, hai cảnh sát kia hoàn toàn không để ý đến ông ta, đi thẳng đến bên cạnh, lấy còng tay ra còng hai tay của ông ta lại.

Diệp Thu híp mắt lại, lẳng lặng nhìn cảnh này.

Đây là lần dò xét cuối cùng.

Nếu người đàn ông đầu húi cua này không dám phản kháng, thành thật để cho cảnh sát còng tay lên.

Điều đó có nghĩa là ông ta có thể không phải hung thủ.

Nhưng nếu ông ta phản kháng lại, thì tám chín phần nhất định là ông ta rồi! Ngay khi hai cảnh sát chuẩn bị còng tay gã đầu húi cua kia lại.

Sắc mặt của người đàn ông đầu húi cua kia đột nhiên trở nên u ám, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, lập tức vung tay, tung cước ra!

Thấy vậy.

Ánh mắt của Diệp Thu lóe lên, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Cẩn thận!"

Tuy nhiên.

Mọi chuyện đã muộn rồi.

Hai cảnh sát còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị gã đầu húi cua kia đánh đến hộc máu, bay ra ngoài.

Một màn này.

Làm cho những người có mặt đều sững sờ.

Không ai có thể nghĩ rằng.

Người đàn ông đầu húi cua còn hiền lành trong một giây trước đó, lại đột nhiên nổi đóa, hơn nữa còn đánh bay hai cảnh sát bay trong nháy mắt.

Chuyện này thực sự vượt quá dự đoán của tất cả mọi người có mặt ở đây.

"Mau tới xem hai người bọn họ thế nào rồi!"

Diệp Thu nhanh chóng quay đầu nhìn Dương Khải bên cạnh, ra lệnh.

Dương Khải hơi sửng sốt, vội vàng phái người đi kiểm tra thương thế của hai cảnh sát kia.

May mắn là.

Hai cảnh sát kia chỉ bị nội thương, không nguy hiểm đến tính mạng.

Thấy vậy.

Lúc này Diệp Thu mới xem như yên tâm, sau đó quay đầu nhìn về phía gã đầu húi cua kia, híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Ông cuối cùng vẫn nhịn không được rồi sao!"

"Ồ, tên nhóc nhà mày chịu khó dây dưa quá nhỉ, vốn còn muốn để một người ra chết thay, lừa bọn mày. Không nghĩ còn bị mày phát hiện ra, xem ra tất cả đều là ý trời rồi. Nhóc con, mày không sống nổi đâu, hôm nay tao sẽ giết mày!"

Gã đầu húi cua cười lạnh, trong mắt tràn đầy sát khí nhìn Diệp Thu.

Bởi vì nếu không có Diệp Thu, ông ta đã không bị bại lộ sớm như vậy.

Chuyện này làm cho ông ta cảm thấy bị đe dọa sâu sắc.

Vì để cho kế hoạch sau này được suôn sẻ, hôm nay ông ta nhất định phải giết chết Diệp Thu!

“Giết chết tôi sao? Vậy phải xem ông có bản lĩnh đó không!"

Khóe miệng Diệp Thu cong lên, nghịch ngợm nói.


"Tên họ Diệp kia, chẳng lẽ mày cho rằng mình vô địch thiên hạ sao?"

Gã đầu húi cua liếc mắt nhìn Diệp Thu, khinh thường hỏi.

"Vô địch thiên hạ thì không dám nhận, nhưng đối phó với ông vẫn thừa sức!"

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

"Ồ, không biết sống chết gì cả, mày sẽ sớm biết lời nói của mình vào lúc này trông nực cười như thế nào thôi!"

Ông ta cực kỳ phách lối nói.

"Ồ? Vậy sao?"

Gương mặt Diệp Thu mang theo vẻ bông đùa nói.

"Anh Diệp, còn phí lời với ông ta làm gì, cứ bắt tên biến thái này lại trước rồi nói chuyện sau!"

Hồng Khổng Tước nóng lòng muốn cứu người, không nhiều lời, trực tiếp lao tới chỗ gã đầu húi cua.

Khóe miệng của ông ta nở một nụ cười mỉa mai, cứ đứng bất động ở đó, tựa như đang cố ý chờ Hồng Khổng Tước tới vậy.

Thấy vậy, Diệp Thu nheo mắt lại, luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Mà Hồng Khổng Tước lại không nghĩ được nhiều như vậy, cô ta nhanh chóng xông tới trước mặt ông ta. Bàn tay nắm thành quyền trực tiếp đấm mạnh vào bàn tay phải đang cầm giao của gã đầu húi cua.

"Tự tìm cái chết!"

Ánh mắt của ông ta toát lên sự lạnh lẽo, khóe miệng cong lên một nụ cười tàn nhẫn.

Sắc mặt Diệp Thu thay đổi, trong lòng thầm nói không ổn.

Mà giờ phút này mở miệng ra nhắc nhở Hồng Khổng Tước hiển nhiên đã không kịp nữa rồi.

Gã đầu húi cua nhanh chóng rút từ trong túi ra một con dao găm sắc lạnh, sau đó xoay cổ tay, lao thẳng về phía Hồng Khổng Tước.

Thấy vậy.

Con ngươi của Hồng Khổng Tước chợt co rút lại, sắc mặt biến sắc.

Bởi vì tốc độ bay của con dao găm kia thật sự quá nhanh.

Hơn nữa trong khoảng cách ngắn như vậy, cô ta muốn né tránh cũng không kịp nữa.

Mà như vậy, thứ chờ đợi cô ta sẽ là một nhát dao xuyên tim lạnh lẽo từ con dao găm kia, tuyệt đối chết chắc rồi.

Điều này làm cho Hồng Khổng Tước hối hận không thôi.

Sớm biết thế, vừa rồi cô ta đã không bốc đồng.

Mắt thấy con dao găm bén nhọn này sắp đâm vào người cô ta.


Hồng Khổng Tước tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nhưng mà.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này.

Một cái bóng chợt lướt qua.

Ngay sau đó.

Hồng Khổng Tước cảm giác được có người từ phía sau ôm lấy mình.

Vòng tay đó thật vừa ấm áp vừa có lực.

Mà nỗi đau khi bị dao đâm vào người đã không xuất hiện.

Hồng Khổng Tước hoàn toàn kinh ngạc.

Khi mở mắt ra lần nữa, cô ta đã thấy rằng mình đã đến nơi an toàn.

Mà người ôm cô ta từ phía sau để tránh khỏi giây phút nguy hiểm đó không phải ai xa lạ cả.

Chính là Diệp Thu!

Giờ phút này.

Diệp Thu vẫn còn duy trì tư thế ôm Hồng Khổng Tước từ phía sau.

Hồng Khổng Tước cúi đầu nhìn xuống hai tay của Diệp Thu, sửng sốt hai ba giây, sau đó cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đến cực điểm.

"Cô không sao chứ?"

Diệp Thu cúi đầu nhìn Hồng Khổng Tước ở trong ngực anh, mặt đầy quan tâm hỏi.

"Không... không có sao!"

Hồng Khổng Tước ngẩng đầu nhìn Diệp Thu, lắc đầu.

Mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta giờ phút này đã đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận