Long Thần Ở Rể

"Tới đây, tới ngay đây!"

Phì Miêu đáp một tiếng, sau đó đứng thẳng người dậy, chạy trở lại.

“Cậu vừa mới nhặt cái gì ở trên mặt đất đấy? Không phải định mang ít đất về làm kỷ niệm đấy chứ?"

Hồng Khổng Tước liếc nhìn Phì Miêu, tức giận hỏi.

"Hà hà!"

Phì Miêu cười thần bí, sau đó mở lòng bàn tay mình ra, giơ đến trước mặt mọi người, nhe răng cười nói: "Mọi người nhìn xem!"

Đám người Diệp Thu vội vàng nhìn vào lòng bàn tay của Phì Miêu.

Giờ phút này chỉ thấy trên tay của Phì Miêu có một vật nhỏ gì đó đen sì sì.

Có kích thước khoảng chừng bằng một cái móng tay.

Chỉ là ở trên đã bị bám đầy bùn đất, trong chốc lát khó mà phân biệt được nó là gì.

"Đây là cái gì vậy?"

Hồng Khổng Tước nhíu mày, nghi ngờ hỏi.

Phì Miêu cười toe toét, ra hiệu với Hắc La, nói: "Hắc La, đưa nước của em cho anh!"

"Vâng!"

Hắc La gật đầu, sau đó mở ba lô mang theo bên người, lấy ra một chai nước suối trong đó, đưa cho Phì Miêu.

Phì Miêu mở bình ra, trực tiếp rửa sạch thứ đồ trong lòng bàn tay.

Chẳng bao lâu sau, bùn đất trên đó đã được rửa sạch.

Lộ ra hình dạng rõ ràng.

Mọi người chăm chú nhìn, đều sửng sốt một thoáng.

Bởi vì, đó lại là một miếng vảy cá!

Nên biết rằng.

Đây là một vùng đất trồng trọt.

Cách xa sông ngoài, sao lại có thể có vảy cá chứ?

Điều này làm cho vẻ mặt của tất cả mọi người đều hiện đầy nghi vấn.


“Một miếng vảy cá? Điều này đại diện cho điều gì? "

Hồng Khổng Tước cau mày khó hiểu hỏi.

"Tôi cũng không biết, chỉ là vừa rồi đột nhiên ngửi được mùi tanh nhàn nhạt, cho nên lập tức theo mùi tanh mà quay lại, kết quả là phát hiện được thứ này trên mặt đất!"

Phì Miêu lắc đầu giải thích.

Nghe lời nói này.

Trong lòng của Diệp Thu không khỏi chấn động.

Mũi của Phì Miêu thật đúng là nhạy bén.

Quả thật còn trâu bò hơn cả chó của cảnh sát nữa.

Một mảnh vảy cá, mà cậu ta cũng có thể ngửi được.

Thiên phú này, thật sự không hề giống những người bình thường.

Nghĩ đến đây.

Diệp Thu cũng lắc đầu cười, sau đó nói: "Mặc kệ là thứ gì, chỉ cần tìm thấy ở hiện trường vứt xác thì cứ mang về trước đi, nói không chừng sau này sẽ có ích thì sao!"

"Một miếng vảy cá có thể có ích lợi gì chứ?"

Hồng Khổng Tước có phần khó hiểu hỏi.

"Ôi cha, anh Diệp nói có ích, vậy thì nhất định sẽ có chỗ dùng, mau đưa túi vật chứng cho tôi nào!"

Phì Miêu liếc nhìn Hồng Khổng Tước, thúc giục.

"Hừ!"

Hồng Khổng Tước có chút không phục hừ lạnh, nhưng vẫn mở lấy túi vật chứng trong suốt mang theo đưa cho Phì Miêu.

Phì Miêu cẩn thận đặt vảy cá vào trong đó, đóng kín miệng túi rồi nhét vào trong ngực.

Dù sao.

Đây là thứ duy nhất cậu ta phát hiện được.

Cậu ta còn hy vọng mình có thể dựa vào miếng vảy cá này mà sau này lập công lớn đây.

Nhưng đối với lần này.


Trong mắt Hồng Khổng Tước tràn đầy khinh bỉ.

Theo cô ta, đó chỉ là một miếng vảy cá mà thôi.

Không thể có cung cấp bất kỳ thông tin có giá trị nào cả.

Tuy nhiên, Phì Miêu lại coi nó như một bảo bối.

Điều này thực sự quá buồn cười.

Ngay sau đó.

Mọi người cùng nhau bước ra khỏi cánh đồng ngô, đi đến bên ngoài khu vực phong tỏa.

Mà ở cách đó không xa.

Có một bóng dáng xinh đẹp đang đợi ở đó.

Không ai khác, đó chính là Tống Thiến vừa rồi rời đi.

Thấy vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Tiêu Tiêu cùng Hắc La lập tức trở nên lạnh lẽo.

"Anh Diệp, mọi người điều tra xong rồi sao?"

Tống Thiến nhìn thấy đám người Diệp Thu đi ra, mỉm cười chào hỏi.

"Ừ, cô vẫn chưa đi sao?"

Diệp Thu gật đầu cười nói.

"Chưa đâu, không phải đã nói đợi anh sao. Tôi hoàn toàn nói thật với anh mà!"

Tống Thiến hé môi cười nói.

"Được rồi!"

Diệp Thu gật đầu, nhìn đồng hồ, sau đó có chút ngượng ngùng nói: “Cái đó... chúng tôi còn có việc gấp, phải nhanh chóng trở về. Cô tới đây bằng cách nào? Có cần chúng tôi đưa một đoạn đường không?"

Tuy nhiên.

Diệp Thu không nói lời này thì không sao.


Nói lời này xong.

Ánh mắt của Hàn Tiêu Tiêu cùng Hắc La gần như muốn ăn thịt người.

Diệp Thu chỉ có thể làm bộ như không nhìn thấy.

"Không cần phiền phức như vậy, tôi lái xe tới!"

Tống Thiến lắc đầu, chỉ vào một chiếc xe ô tô màu trắng cách đó không xa, cười nói: "Nếu anh Diệp còn có việc gấp vậy thì các anh cứ trở về trước đi. Tôi tin nếu chúng ta có duyên sẽ gặp lại nhau thôi!"

"Được rồi, vậy thì tạm biệt trước, hẹn gặp lại sau!"

Diệp Thu gật đầu, sau đó trực tiếp cùng mọi người rời đi.

Tống Thiến nhìn theo bóng lưng Diệp Thu, mỉm cười lắc đầu, xoay người đi về phía xe của mình.

Mà nhóm người Diệp Thu sau khi trở lại chỗ đậu xe.

Vẫn dựa theo sắp xếp lúc đầu.

Hàn Tiêu Tiêu, Hắc La, Diệp Thu một xe.

Ba người của tiểu đội Thiên Võng một xe.

Sau khi ngồi lên xe.

Diệp Thu nhìn Hàn Tiêu Tiêu đang ngồi ghế lái, nói: "Lái xe đi!"

Nhưng mà.

Hàn Tiêu Tiêu lại quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi: “Diệp Thu, có phải anh đặc biệt muốn đi chung xe với người phụ nữ kia không? Nếu anh thật sự muốn, vậy thì bây giờ anh xuống tim cô ta ngay đi, vừa vặn hai người ngồi một xe, cô nam quả nữ, có làm cái gì cũng không ai biết đâu!"

"Hừ! Anh Diệp Thu thật sự quá mê gái, chẳng lẽ em cùng chị Tiêu Tiêu không thể thỏa mãn được anh sao?"

Hắc La hừ một tiếng, chu cái miệng nhỏ, mặt cũng đầy ghen tức hỏi.

"Tôi?"

Diệp Thu nhất thời không nói nên lời, trên trán hiện đầy vạch đen, chỉ có thể giải thích: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây? Tôi vừa rồi chỉ khách khí chút thôi mà, chẳng lẽ các cô nghe không hiểu sao?"

"Nghe không hiểu!"

Hai người phụ nữ đồng thanh nói.

"Được rồi, được rồi, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, hai đại tiểu thư à, trước mắt chúng ta đừng giận dỗi làm gì, chuyện chính vẫn quan trọng hơn. Nếu không nhanh chóng tìm ra kẻ sát nhân, thì sẽ lại là một sinh mạng khác đấy!"

Diệp Thu mặt đầy bất đắc dĩ nói.

Nghe thấy lời của Diệp Thu.

Sắc mặt của Hàn Tiêu Tiêu chợt thay đổi.

Bởi vì cô ta cũng biết rằng, bây giờ hung thủ có thể ra tay với mục tiêu tiếp theo bất cứ lúc nào.


Cho nên trước mắt phải đuổi theo hung thủ mới có thể tìm ra manh mối được.

Nghĩ đến đây.

Hàn Tiêu Tiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó nhanh chóng khởi động xe.

Tuy nhiên.

Ngay lúc cô ta chuẩn bị lái xe đi.

Cửa sổ bên cạnh của ô tô bị người ta gõ từ bên ngoài.

Hàn Tiêu Tiêu nhíu mày lại, nghiêng đầu nhìn.

Nhìn một cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Tiêu Tiêu bỗng nhiên trở nên lạnh hơn.

Bởi vì người gõ cửa xe, chính là Tống Thiến.

Hàn Tiêu Tiêu trực tiếp ấn nút mở cửa sổ xe, nhìn Tống Thiến, lạnh như băng hỏi: “Có chuyện gì không? Chúng tôi còn có việc gấp cần nhanh chóng quay về làm, nếu không có chuyện gì, xin tránh ra!"

"Cái đó..." Tống Thiến khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, do dự một chút, hơi ngượng ngùng nói: "Xe của tôi bị hỏng, dù làm thế nào cũng không thể khởi động được, cô có thể cho tôi đi nhờ một chuyến được không? Ở đây không dễ bắt taxi lắm!"

"Không thể, xe của chúng tôi chật rồi!"

Hàn Tiêu Tiêu không chút suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.

"Hử?"

Tống Thiến hơi sửng sốt, vẻ mặt trở nên có chút kỳ quái.

Bởi vì cho dù đứng ở ngoài xe, cô ta cũng có thể nhìn thấy rõ ràng trên xe của Hàn Tiêu Tiêu tổng cộng chỉ có ba người.

Hàng ghế sau chỉ có Hắc La đang ngồi.

Hai người ngồi nữa cũng không có vấn đề gì.

Vậy sao có thể nói là chật rồi chứ?

Mà ngay lúc này.

Hắc La cũng mở miệng nói: "Hàng sau không có chỗ trống đâu, lát nữa tôi muốn nằm ngủ, cho nên hàng ghế sau là của tôi rồi!"

Nói xong.

Hắc La vươn vai, sau đó nằm xuống ghế sau, một người trực tiếp chiếm luôn chỗ của ba người.

Hiển nhiên.

Bây giờ cô ta đứng cùng một chiến tuyến với Hàn Tiêu Tiêu, cũng nghĩ giống như Hàn Tiêu Tiêu vậy.

Đó chính là, không muốn để cho Tống Thiến lên xe!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận