"Khổng Tước, không được vô lễ!"
Bạo Long vội trừng mắt nhìn Hồng Khổng Tước, mắng.
"Vốn dĩ chính là vậy mà, anh ta là người chỉ huy, cục trưởng Triệu yêu cầu chúng ta phải nghe lời anh ta. Nhưng bây giờ chúng ta đều bị mắc kẹt ở đây, mắt thấy tính mạng sắp gặp nguy hiểm, nhưng anh ta không hề nói một lời nào cả, ngay cả biện pháp cũng không nghĩ được gì, chỉ biết cười thôi, thật là quá đáng!"
Hồng Khổng Tước bĩu môi, mặt đầy nhăn nhó nói.
Nghe vậy.
Bạo Long cũng nhíu mày lại, ngay sau đó nhìn về phía Diệp Thu hỏi: "Diệp Thu, chuyện đã đến nước này, anh có cách nào đưa chúng ta ra ngoài được không?"
"Có chứ!"
Diệp Thu cười gật đầu.
"Có sao?"
Cả bốn người của tiểu đội Thiên Võng đều sửng sốt.
“Sao anh không nói sớm hơn một chút? Không phải muốn nhìn chúng tôi chết cóng đấy chứ!"
Hồng Khổng Tước liếc Diệp Thu một cái, không vui nói.
"Đúng là anh Diệp của em, nếu anh có biện pháp thì mau nói ra đi!"
Phì Miêu cũng có chút không nói nên lời.
"Không ai trong số các người hỏi tôi mà!"
Diệp Thu nhún vai, mặt đầy bất đắc dĩ nói.
Nghe thấy vậy.
Cả bốn người trong tiểu đội Thiên Võng đều sửng sốt cả.
Quả thật, vừa rồi bọn họ chỉ hỏi nhau xem có biện pháp nào tốt không, nhưng lại không hề nhớ tới Diệp Thu.
Cũng không cho Diệp Thu cơ hội nói chuyện.
Điều này cũng không thể trách Diệp Thu được.
"Được rồi, được rồi, là lỗi của chúng tôi, rốt cuộc anh có biện pháp gì vậy, mau nói đi, tôi cũng sắp chết cóng rồi!"
Phì Miêu nhìn Diệp Thu, cơ thể run rẩy, vội vàng hỏi.
Vừa dứt lời.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Thu, mong chờ Diệp Thu đưa ra một biện pháp nào đó.
"Biện pháp của tôi rất đơn giản!"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, nghiêm chỉnh nói: "Tôi đá văng cửa, thế không phải chúng ta có thể đi ra ngoài rồi sao?"
Nghe thấy vậy.
Cả bốn người trong tiểu đội Thiên Võng ngẩn người, mặt đều có chút ngốc nghếch.
"Ô mai gót! Đừng náo loạn nữa đại ca, đây là cánh cửa bằng thép nguyên chất dày một gang tay đấy! Anh có thể đá bay nó được sao? Anh xem mình là người khổng lồ xanh đấy à?"
Phì Miêu gần như cạn lời.
"Diệp Thu, tôi thật sự không biết anh nghĩ gì nữa, đây là cửa thép chứ không phải cửa gỗ, tôi thấy anh đang thật sự muốn đùa giỡn với chúng tôi đúng không? Còn bảo đá văng cửa nữa chứ, sao anh không lên trời luôn đi?"
Hồng Khổng Tước liếc nhìn Diệp Thu một cái, mặt đầy khinh bỉ nói.
"Anh Diệp, lần này đúng là hơi khoa trương rồi, cửa sắt dày như vậy, trừ khi dùng thuốc nổ cho nổ tung, chứ nếu chỉ dựa vào sức người thì căn bản không thể nào đá văng được đâu!"
Bạo Long cũng lắc đầu một cái, có chút thất vọng nói.
"Anh Diệp Thu, nếu anh còn mạnh miệng nói nữa thì mũi sẽ dài ra đấy!"
Hắc La trề cái miệng nhỏ nhắn ra, nói.
Cho dù cô ta có vô cùng sùng bái Diệp Thu đến mấy thì giờ lúc này cô ta cũng không thể tin nổi lời nói của Diệp Thu.
Dù sao đây cũng chính là thế giới thực.
Mọi thứ phải khoa học!
Cho dù Diệp Thu có thể đánh bại Bạo Long.
Cho dù Diệp Thu có mạnh đến cỡ nào đi nữa.
Nhưng trước một cánh cửa thép dày như vậy, vẫn hoàn toàn không đủ dùng!
"Xem ra các người không tin tôi!"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, mặt đầy vẻ bông đùa nói.
"Không phải chúng tôi không tin anh, mà là những gì anh nói lần này thật sự quá sức tưởng tượng rồi. Trên thực tế căn bản không thể nào làm được!"
Hồng Khổng Tước liếc nhìn Diệp Thu, không vui nói.
"Vậy thì tôi cũng chỉ có thể dùng hành động để chứng minh cho cô thấy thôi!"
Diệp Thu nhún vai, mặt đầy bất đắc dĩ nói.
Ngay sau đó, anh trực tiếp bước tới trước cửa nhà xác, vừa định nhấc chân đá về phía cửa.
"Này này này, tên nhóc kia, cậu muốn làm gì!"
Mà ngay lúc này, trên đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói của Lý Quang.
Diệp Thu ngẩng đầu nhìn lên.
Ngay phía trên cánh cửa có một camera giám sát.
Mà giọng nói của Lý Quang lại phát ra từ camera giám sát này.
Chắc hẳn giờ phút này Lý Quang cũng đang theo dõi Diệp Thu qua camera giám sát.
"Đạp cửa!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Đạp cửa?"
Đầu tiên Lý Quang hoàn toàn sửng sốt, ngay sau đó chợt phá lên cười một cách giễu cợt: “Ha ha ha, nhóc con, cậu đúng là có thể kể chuyện cười đấy, còn con mẹ nó đạp cửa nữa à? Nếu cậu có khả năng đó, sao không lên trời luôn đi? Đến đây, đến đây nào, cứ đá mạnh vào, dùng sức mà đạp, ngàn vạn lần đừng khách sáo, nếu hôm nay cậu có thể đá văng cửa, vậy thì tôi cũng có thể ăn tươi nuốt sống cánh cửa này cho cậu thấy đấy. Thật là ngu xuẩn mà!"
"Vậy anh cứ chuẩn bị một bộ răng thật tốt đi!"
Khóe miệng Diệp Thu cong lên, nghịch ngợm nói.
Dứt lời.
Diệp Thu không nói nhảm nữa, trực tiếp lùi về sau hai bước, chân phải dùng hết sức đạp mạnh về phía cánh cửa thép dày.
Thấy cảnh tượng này.
Phì Miêu lắc đầu, vẻ mặt không tin nói: "Nếu Diệp Thu có thể đá văng cánh cửa này thì để tôi quỳ tại chỗ gọi anh ta là ba cũng được!"
Tuy nhiên.
Phì Miêu vừa dứt lời.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang lên.
Chân phải Diệp Thu đá thật mạnh vào cánh cửa thép vừa nặng vừa dày kia.
Ngay sau đó.
Mọi người liền thấy.
Cánh cửa thép dày bằng một gang tay kia sau khi rung lắc hai cái, trực tiếp văng ra ngoài.
"Oành!"
Kèm theo đó là một tiếng vang thật lớn.
Cánh cửa thép vừa dày vừa nặng kia rơi xuống đất, làm cho sàn nhà ở phía ngoài cũng bị vỡ nát.
Mà bốn thành viên của tiểu đội Thiên Võng ở bên trong nhà xác nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời đều sợ ngây người, con ngươi suýt chút nữa rơi ra tại chỗ.
Vào giờ khắc này, biểu cảm trên khuôn mặt của bọn họ đều trở nên đần độn.
Trời đất quỷ thần ơi! Đây có còn là con người không?
Cửa thép dày như vậy, nặng như vậy.
Mà chỉ với một cú đá, đã bị anh trực tiếp đạp ngã.
Ngay cả phim điện ảnh cũng không dám làm lố như thế đâu! Thế này là quá mạnh rồi?
Nếu như một cú đá này nện vào người, vậy thì cảm giác sẽ thế nào chứ?
Chắc chắn sẽ bị đạp chết ngay tại chỗ!
Nghĩ đến đây.
Bốn người bọn họ đều bất giác hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu, trông như nhìn thấy yêu quái vậy.
Nhất là Hồng Khổng Tước cùng Phì Miêu vừa mới chế nhạo Diệp Thu xong, giờ phút này lập tức nuốt nước bọt xuống.
Bây giờ cuối cùng bọn họ mới biết.
Đối với Diệp Thu.
Đã không thể đối đãi với anh như một người bình thường nữa rồi.
Một người bình thường mà lại có thể một đạp đổ một cánh cửa thép dày như vậy sao?
Đương nhiên là không thể nào!
"Chuyện này... không phải vừa rồi tôi đã nhìn nhầm đấy chứ?"
Cái cổ Phì Miêu cứng ngắc quay đầu lại nhìn ba người kia, nuốt khan một cái, mặt đầy khiếp sợ hỏi.
"Cậu không có nhìn lầm, chúng tôi đều thấy được!"
Bạo Long lắc đầu, vẻ mặt cũng tràn đầy khiếp sợ nói.
Bây giờ anh ta mới biết.
Lúc trước khi anh ta đánh nhau cùng, Diệp Thu đã tương đối nhẹ tay rồi.
Nếu không thì với sức mạnh của Diệp Thu, chỉ cần một cú đá tới, anh ta đoán chắc mình sẽ phải chết ngay tại chỗ mất! Quá đáng sợ.
Chuyện này thực sự khủng khiếp!
"Anh ta... anh ta có còn là người không?"
Hồng Khổng Tước nhìn Diệp Thu, lẩm bẩm không dám tin là sự thật.
"Quả nhiên anh Diệp Thu không hổ danh là thần tượng của em, thật quá tuyệt vời!"
Hắc La mở to mắt, mặt đầy kinh ngạc vui mừng nói.
Mà ánh mắt của cô ta giờ phút này nhìn về phía Diệp Thu, càng tăng thêm vẻ sùng bái.
Ngay sau đó.
Diệp Thu quay đầu lại nhìn bốn người vẫn đang còn kinh ngạc kia, toét miệng cười nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không lạnh sao? Nhanh đi ra ngoài thôi!"
Nói xong, Diệp Thu dẫn đầu nhóm người đi ra khỏi nhà xác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...