Long Thần Ở Rể

Trong lúc nhất thời.

Toàn bộ sân tập bắn lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều bị kinh ngạc bởi thành tích của Bạo Long.

Nhiều người còn nhìn Bạo Long với vẻ mặt sùng bái.

"Qủa không hổ là sĩ quan huấn luyện của bộ đội đặc chủng Lang Nha, kỹ thuật bắn súng này siêu thật đấy!"

"Giỏi thật đấy, giỏi quá, nếu tôi mà có kỹ thuật bắn súng như vậy thì đã tốt rồi!"

"Đúng là không ai địch nổi được, lát nữa có khi chàng trai kia không dám đấu nữa ý chứ nhỉ, nếu mà vẫn lao vào đấu tiếp thì sẽ bẽ mặt lắm đây!"

Mọi người ở sân bàn tán sôi nổi.

Ngay từ đầu bọn họ đã không xem trọng Diệp Thu.

Sau khi được mở rộng tầm mắt với kỹ thuật bắn súng của Bạo Long, tất nhiên là càng xem nhẹ Diệp Thu rồi.

Trong suy nghĩ của họ, thắng bại đã định! Trên cơ bản thì không thể có người nào vượt qua được cái thành tích này của Bạo Long, chớ nói chi là Diệp Thu! Kể cả là Hà Tiêu Tiêu, giờ phút này cô ta cũng lắc đầu thở dài nhìn Diệp Thu.

Cô ta đã nói với Diệp Thu từ trước rồi, Bạo Long không phải là Vương Hàng, kỹ thuật bắn súng biến hóa khôn lường lắm.

Nhưng mà Diệp Thu cứ khăng khăng không nghe, cứ muốn đấu.

Kết quả bây giờ thì sao?

Sắp bị bẽ mặt rồi chứ gì?

Điều này làm cho Hàn Tiêu Tiêu cũng chẳng biết làm sao.

Nghe thấy tiếng khen ngợi của mọi người.

Vẻ mặt của Bạo Long rất là đắc ý, sau đó anh ta quay đầu lại nhìn Diệp Thu, cười khẩy nói: "Thế nào?

Ranh con, tôi khuyên anh nên bỏ cuộc đi thì hơn, bởi vì anh không phải đối thủ của tôi!"

Diệp Thu cười nhẹ một cái, không nói năng gì, anh cầm luôn khẩu súng lục đi tới trước đường bắn.

Thấy vậy.


Bạo Long sửng sốt, sau đó trong mắt anh ta tràn ngập khinh thường.

Mọi người cũng đều lắc đầu.

Trong suy nghĩ của họ, Diệp Thu làm thế rõ ràng là không biết tự lượng sức mình.

Nhưng mà.

Diệp Thu chẳng thèm để ý nhiều như vậy, anh bắt đầu bắn luôn.

Thực ra, trước khi Diệp Thu nổ súng.

Mọi người đều chẳng muốn xem.

Bởi vì bọn họ nghĩ, bất luận Diệp Thu có bắn thế nào thì cũng chẳng thể giỏi hơn Bạo Long được.

"Đoàng!"

Thế nhưng.

Theo tiếng súng đầu tiên vang lên.

Phát đạn đầu tiên của Diệp Thu lại bắn vào một cái bia ngắm đang di chuyển trái phải với tốc độ nhanh.

Hơn nữa còn bắn trúng hồng tâm, vòng mười! Phát súng này làm cho tất cả mọi người đều sững sờ.

Nhưng rất nhanh, mọi người lại lắc đầu.

Cho dù Diệp Thu có bắn trúng vòng mười thì sao chứ?

Bạo Long người ta đã bắn được mười ba phát vòng mười, mười bảy phát vòng chín.

Thành tích nghịch thiên như thế, cho dù Diệp Thu có cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp được.

"Đoàng!"

Nhưng mà.

Đúng lúc này.


Tiếng súng thứ hai vang lên.

Phát súng thứ hai của Diệp Thu lại trúng tiếp, hơn nữa lại còn trúng vào vòng mười.

Điều này khiến cho mọi người lại ngẩn người lần hai.

Tiếp sau đó, phát súng thứ ba của Diệp Thu bắn ra, phát súng thứ tư bắn ra.....Cho đến phát súng cuối cùng bắn vào bia ngắm.

Mà những phát bắn này, đều không ngoại lệ, bắn trúng hết vào vòng mười.

Cho dù là mấy bia ngắm bất ngờ chui ra từ dưới đất, thì đến cả Bạo Long cũng chỉ có thể bắn được vào vòng chín của bia ngắm.

Diệp Thu thì bắn vào hết vòng mười, chính giữa hồng tâm! Trong lúc nhất thời.

Tất cả mọi người ở đây đều choáng váng, trợn mắt há hốc mồm.

Toàn bộ sân huấn luyện tập bắn lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại âm thanh liên tiếp hít khí lạnh.

Nhìn vào thành tích nghịch thiên của Diệp Thu.

Cho dù là những cảnh sát như Hàn Tiêu Tiêu.

Hay là tiểu đội Thiên Võng bao gồm cả Bạo Long, đều cực kỳ khiếp sợ. Cả đám trợn to mắt đến nỗi suýt thì trợn lòi ra.

Giờ phút này, tận sâu trong đáy lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ.

Đó chính là, tiên sư nó, người này còn là con người ư?

Ba mươi phát đạn, bắn trúng vòng mười, chính giữa hồng tâm.

Còn có thể biến thái hơn được nữa không! Đến cả Bạo Long, sĩ quan huấn luyện của Lang Nha cũng không làm được việc này.

Diệp Thu lại làm được.

Hơn nữa, đừng thấy vòng chín và vòng mười chỉ kém nhau có một vòng.

Nhưng chênh lệch về độ khó trong đó là cực kỳ lớn.


Thậm chí độ khó của nó còn lớn hơn độ khó từ vòng một đến vòng chín cộng lại! Suy cho cùng thì vòng mười chỉ là một cái điểm rất nhỏ màu đỏ.

Trong quá trình di chuyển rất nhanh.

Muốn bắn trúng, quả thực là còn khó hơn so với lên trời.

Thế mà Diệp Thu lại bắn được ba mươi phát trúng hồng tâm.

Điều này thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

Nếu mà không phải là nhiều người đồng thời tận mắt nhìn thấy.

Mà chỉ nghe người khác nói, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin! Vào giờ phút này.

Hàn Tiêu Tiêu đã hiểu ra rồi.

Diệp Thu không tự cao tự đại, mà là anh có thực lực này thật!

Khi ấy không có ai coi trọng Diệp Thu.

Thậm chí là bản thân cô cũng nghĩ như vậy.

Nhưng kết quả là, Diệp Thu lại dùng thực lực để nói với tất cả mọi người, cái gì mới là Vua súng chân chính.

Trình độ mà hôm nay Diệp Thu thể hiện ra, e rằng đã có thể xưng là thần súng rồi! Thực sự là quá siêu.

Trong lúc nhất thời.

Cho dù là người vẫn luôn kiêu ngạo như Hàn Tiêu Tiêu, cũng phải bội phục Diệp Thu! "Thế nào, anh còn muốn nói gì nữa không?"

Diệp Thu quay đầu nhìn Bạo Long, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, thản nhiên hỏi.

Nghe thấy vậy.

Sắc mặt Bạo Long lập tức biến đổi, anh ta chỉ cảm thấy mình đang bị tát bôm bốp vào mặt vậy.

Nhưng mà, anh ta vẫn không phục lắm, cắn răng nói: "Hừ, lần này tôi chưa phát huy tốt, cho dù anh thắng, nhưng hai hạng mục tiếp theo, tôi nhất định sẽ thắng anh, anh đừng hòng thắng được tôi!"

"Thế thì tiếp tục thôi!"

Diệp Thu cười nhạt nói.

Hạng mục tiếp theo mà hai người đấu chính là mang nặng chạy việt dã ba mươi cây số.

Nghe tên là biết nội dung.

Hai người phải chạy ba mươi cây số, hơn nữa còn phải mang mười năm cân, ai mà trong thời gian ngắn nhất đến được đích trước thì người đó thắng.


Vòng này là so về thể lực và sức chịu đựng của con người! Vì để không làm hỗn loạn trật tự trong thành phố.

Triệu Khôn Sơn phái xe chuyên dụng đưa hai người tới khu vực ngoại thành, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn hai cái ba lô nặng mười năm cân cho hai người.

Điểm xuất phát đặt ở khu vực ngoại thành, điểm cuối vừa khéo đặt ở cục cảnh sát.

Như vậy thì ai chạy về cục cảnh sát trước tiên, thì người đó thắng.

Tất nhiên rồi.

Trên đường đi, trên đầu hai người sẽ có một cái máy bay không người lái tiến hành theo dõi, phòng ngừa có người lén chơi xấu.

Mà chiếc máy bay không người lái này cũng sẽ quay lại hình ảnh rồi truyền về trong cục, phát sóng trực tiếp quá trình ở hiện trường.

Như thế thì mọi người ở cục cảnh sát có thể xem được tình hình trận đấu của hai người! Hết thảy đã chuẩn bị xong.

Mang nặng chạy việt dã ba mươi cây số chính thức bắt đầu.

Dựa vào kinh nghiệm ngày xưa.

Ngay từ lúc bắt đầu.

Bạo Long đã cố tình đi với tốc độ chậm để bảo toàn thể lực, chạy từ từ và kiên trì, để có thể hoàn thành chạy nước rút ở đoạn đường cuối.

Nhưng Diệp Thu lại hoàn toàn ngược lại.

Vừa bắt đầu, Diệp Thu đã chạy với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng xung phong về phía trước, chẳng mấy chốc đã bỏ xa Bạo Long một khoảng.

Thấy thế.

Bạo Long không những không hoảng hốt, ngược lại vẻ mặt anh ta đầy khinh thường, cười khẩy nói: "Đúng là một thằng ngu, vừa mới bắt đầu đã chạy hăng hái như thế, chẳng mấy chốc sẽ tiêu hao hết thể lực. Việt dã ba mươi cây số, chứ không phải là chạy cự ly một trăm mét, vừa bắt đầu đã chạy nhanh như thế thì có tác dụng khỉ gì?"

Thực ra không riêng Bạo Long nghĩ vậy.

Mọi người ở trong cục cảnh sát đang xem phát sóng trực tiếp ở hiện trường thông qua máy bay không người lái, vừa thấy Diệp Thu dồn sức chạy nhanh ngay từ khi bắt đầu thì cũng lắc đầu.

Trong suy nghĩ của bọn họ, Diệp Thu còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm chạy việt dã cự ly dài, cho nên mới phạm phải sai lầm cấp thấp như thế.

Nếu không, người mà hơi hiểu biết một chút đều biết trước mắt sẽ chạy chậm để bảo toàn thể lực, cuối cùng mới tăng tốc chạy nước rút.

Vậy nên giờ phút này mọi người đều nghĩ rằng.

Lần này thể nào Diệp Thu cũng thua cho mà xem.

Lấy tốc độ hiện tại của Diệp Thu, e là không bao lâu nữa sẽ tiêu hao hết thể lực, đành phải dừng lại...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận