Long Thần Ở Rể

Nếu sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, Triệu Khôn Sơn sẽ tới nói chuyện với bốn người của tiểu đội Thiên Võng này trước.

Chắc chắn nếu làm vậy thì cũng sẽ không đến nổi cứng rắn như bây giờ.

Nếu những người khác thì còn dễ thuyết phục, thế nhưng với thân phận đặc biệt như Diệp Thu, lại là một người mà bên trên đã chỉ đích danh kêu ông ta đặc biệt để mắt tới, vì thế bây giờ ông ta mới mời Diệp Thu tới đây.

Thế nhưng bốn người của tiểu đội Thiên Võng lại bài xích Diệp Thu.

Điều này khiến Triệu Khôn Sơn không biết nên giải thích với Diệp Thu thế nào mới tốt.

"Cậu Diệp, cậu nhìn chuyện này..." Triệu Khôn Sơn quay mặt nhìn Diệp Thu, vẻ mặt không biết nên làm thế nào.

"Không sao, nếu bọn họ không hoan nghênh tôi vậy thì tôi cũng không có cách nào hợp tác với họ. Thế thì bây giờ ông có hai sự lựa chọn, một là chọn họ hai là chọn tôi!"

Diệp Thu cười nhạt lên tiếng. Anh không hề cảm thấy tức giận một chút nào.

Dù sao thì anh vốn cũng chỉ tới đây để giúp đỡ, chứ cũng không phải là phải phá án bằng mọi giá.

Nếu có người có thể giải quyết vụ án này, vậy thì anh chỉ mong có thể về nhà với vợ sớm một chút thôi.

"Để chúng tôi đi sao? Ha ha, lớn tiếng quá nhỉ? Nói như thế thì cậu cảm thấy cậu có năng lực có thể một mình giải quyết vụ án lần này sao? Thật là buồn cười!"

Bạo Long liếc Diệp Thu một cái, vẻ mặt khinh thường lên tiếng giễu cợt anh.


"Đúng vậy, tuổi tác cũng không quá lớn, thế mà lại lớn tiếng như thế. Tôi thu hồi lời nói vừa nãy của mình, không cậu không có năng lực mà tôi cảm thấy năng lực của cậu chắc chỉ là kiêu ngạo thôi đúng không? Ha ha ha!"

Mèo Mập toét miệng cười to, lên tiếng châm chọc Diệp Thu.

"Thanh niên bây giờ thật đúng là không biết trời cao đất dày!" Khổng Tước Đỏ khinh bỉ cười nhạt.

Mà Hắc La chỉ nhìn chằm chằm vào máy tính xách tay của mình, dường như cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không có gì có sức hút hơn máy tính của cô ta.

Đối mặt với sự giễu cợt của tiểu đội Thiên Võng.

Diệp Thu dường như cũng không thèm để ý, sắc mặt vẫn cô cùng bình thản, cười nói: "Cục trưởng Triệu, ông quyết định thế nào? Ông cứ quyết định theo ý của ông đi, tôi chấp nhận được hết, ông cũng đừng lo tôi sẽ tức giận. Tôi chẳng quan tâm chút chuyện nhỏ này đâu!"

"Chuyện này..." Triệu Khôn Sơn do dự một chút. Nói thế nào thì ông ta cũng không thể để Diệp Thu đi được.

Dù sao thì Diệp Thu cũng là chuyên gia phá án được bên trên đề cử, điều này cũng khiến ông ta cảm thấy vô cùng có lòng tin với Diệp Thu.

Huống hồ chi với thân phận đặc biệt của Diệp Thu thì nếu có thể mời Diệp Thu tới mà bây giờ lại để anh đi vậy thì chẳng phải đi đùa người khác hay sao?

Nếu để cho sở trưởng biết vậy thì...

Nghĩ tới đây, Triệu Khôn Sơn đã chuẩn bị thương lượng với tiểu đội Thiên Võng một chút.

Nếu tiểu đội Thiên Võng đồng ý trợ giúp Diệp Thu vậy đương nhiên tất cả sẽ cùng vui rồi.


Nếu không đồng ý vậy thì ông ta cũng chỉ có thể để tiểu đội Thiên Võng rời đi.

Vì thế, Triệu Khôn Sơn nhanh chóng nhìn về phía Bạo Long cùa tiểu đội Thiên Võng, lên tiếng thương lượng: "Đội trưởng Bạo Long, mong mọi người hãy tin tưởng vào quyết định của cục cảnh sát chúng tôi. Chúng tôi mời cậu Diệp tới đây cũng là có nguyên nhân cả, tôi hy vọng mọi người có thể đồng ý ở cậu cậu Diệp. Dùng thời gian ngắn nhất để cùng điều tra, phá được vụ án lần này. Như thế đối với mọi người mà nói cũng đều là kết quả tốt, cậu đồng ý không? Đừng làm khó tôi nữa!"

"Cục trưởng Triệu, nếu ngài đã nói đến như thế thì tôi cũng sẽ nể mặt ngài. Ngài là một cục trưởng tốt, tiểu đội Thiên Võng của chúng tôi vẫn luôn rất kính trọng ngài. Lời của ngài đương nhiên chúng tôi sẽ nghe, nếu muốn để chúng tôi trợ giúp cái tên nhóc này, nghe theo sự chỉ huy của cậu ta vậy thì cũng được thôi. Thế nhưng trước tiên cậu ấy phải tiếp nhận sự khiêu chiến của chúng tôi, hơn nữa còn phải thuyết phục được chúng tôi, để chúng tôi tâm phục khẩu phục vậy thì mới công bằng!"

Bạo Long nhìn Triệu Khôn Sơn, toét miệng cười nói.

"Không sai, nếu muốn chúng tôi nghe lời cậu ta vậy thì hãy để chúng tôi thấy được thực lực của cái tên này đi. Chỉ cần cậu ta có thể thắng chúng tôi vậy thì chúng tôi sẽ nghe theo lời cậu ta vô điều kiện!"

Mèo Mập cũng gật đầu một cái, tràn đầy tự tin lên tiếng.

Bởi vì theo như những gì anh ta thấy, Diệp Thu có thể thắng là chuyện không thể nào.

Phải biết rằng, bốn người tiểu đội Thiên Võng của bọn họ, trên các lĩnh vực mặc dù không thể nói là cao cấp nhất nước thế nhưng tối thiểu thì trên toàn bộ tỉnh Thiên Nam, nếu có người nào muốn vượt qua bọn họ thì chắc chắn sẽ không có.

Thế nhưng hôm nay, lại có một tên chỉ mới hơn hai mươi tuổi như Diệp Thu thế mà sao có thể thắng bọn họ được chứ?

Đó hoàn toàn là chuyện không thể nào! Nghe hai người họ nói xong, Triệu Khôn Sơn cũng nhíu mày một cái, ngay sau đó cũng không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn Diệp Thu, lên tiếng hỏi: "Cậu Diệp, cậu có nguyện ý so tài với mấy người này một chút không?"

Diệp Thu suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút nhàm chán.


Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vụ án, sau đó về nhà với vợ anh mà thôi.

Vì thế anh cũng chẳng có nhiều thời gian rảnh rỗi để thi đấu với đám người này đâu, đây là một việc vô cùng lãng phí thời gian.

Thế nhưng, thế Diệp Thu không lên tiếng, bốn người của tiểu đội Thiên Võng còn tưởng rằng anh đang sợ.

"Này, tại sao lại không nói gì đi chứ? Không phải mới vừa rồi vẫn còn ngạo mạn như thế sao, nói cục trưởng Triệu để chúng tôi đi, mội mình cậu cũng có thể phá án. Nếu cậu có tự tin như thế thì sao bây giờ không dám đấu với bọn tôi một lần?"

Bạo Long liếc nhìn Diệp Thu, lạnh lùng giễu cợt lên tiếng.

"Đúng thế, chỉ là một tên khoác lác mà thôi. Khi đến lúc thi đấu thật sự lại sợ hãi, thật sự là một tên nhóc vô dụng, mau đi nhanh đi!"

Mèo Mập khinh bỉ lên tiếng châm chọc.

"Cũng chẳng làm được gì!"

Khổng Tước Đỏ lắc đầu một cái, ánh mắt mang theo vẻ khinh miệt.

Duy chỉ có một mình Hắc la, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cũng không biết cô ta đang nghiên cứu gì.

Diệp Thu nhíu mày, anh muốn nói với Triệu Khôn Sơn rằng mình sẽ đi. Thế nhưng tiểu đội Thiên Võng này thật sự có chút dọa người.

Làm như anh thật sự tới đây để giành công với họ vậy.

Anh vốn không muốn quản nhiều chuyện vớ vẩn như thế đấy!

Đúng là quá đáng mà! Nghĩ tới đây, Diệp Thu nhìn Triệu Khôn Sơn hỏi: "Có phải sau khi thi đấu xong thì có thể bắt đầu nghiên cứu vụ án không?"


"Đương nhiên rồi, thế nhưng cậu Diệp này, nếu cậu thật sự không muốn so tài vậy thì cũng có thể từ chối, tôi sẽ cho bọn họ đi!"

Triệu Không Sơn gật đầu một cái, cười mỉa lên tiếng.

"Cũng không cần làm thế đâu!"

Diệp Thu khoát tay một cái, ngay sau đó nhìn về phía bốn người của tiểu đội Thiên Võng, thản nhiên nói: "Các người muốn so tài đúng không? Vậy thì tôi đồng ý tham gia!"

Anh vừa nói xong, bốn người tiểu đội Thiên Võng liền cảm thấy sững sờ.

Bao gồm cả Hắc La, người vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính từ đầu đến cuối, cũng bất ngờ nhìn Diệp Thu một cái.

Hiển nhiên là bọn họ không ngờ, Diệp Thu lại dám đồng ý so tài.

Không thể không nói, điều này thật sự đúng là tự tìm đến cái chết! Phải biết rằng, trong bốn người họ nếu chọn bất kì người nào thì cũng hơn người.

Cho dù Diệp Thu chọn bất cứ người nào trong bốn người này để so tài thì chắc chắn sẽ là tự ngược bản thân mình.

Điều nhìn làm cho ánh mắt của bốn người này khi nhìn Diệp Thu đều tràn đầy vẻ châm chọc.

"Ôi, được đấy! Có bản lĩnh, xem ra cậu đã chuẩn bị tinh thần bị người khác ngược rồi!"

Bạo Long kinh thường cười một tiếng, ngay sau đó nhìn về phía Diệp Thu, khinh thường lên tiếng: "Nói đi, cậu muốn so tài với ai? Cũng đừng nói chúng tôi khi dễ cậu nhé, cậu chỉ cần chọn đại một trong bốn người bọn tôi, hơn nữa nếu cậu thắng vậy thì đến lúc đó, bốn người chúng tôi sẽ xem cậu như chỉ huy, phục tùng mệnh lệnh của cậu!"

"Như vậy có được không?"

"Có thể!" Diệp Thu như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu bắt đầu chọn một trong bốn người làm đối thủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui