Vừa nghe thấy câu này, Vương Đông Đào chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Bây giờ ông ta thật sự muốn giết chết Vương Lực.
Cái gì không thể nói mà sao lại nói cái này chứ? Phải hãm hại người ba này mới vừa lòng sao?
Sắc mặt Vương Đông Đào lập tức co giật.
Ông ta không nói thêm lời nào mà vội vàng đi tới trước mặt Vương Lực, hung hăng đạp anh ta một cước ngay ngực và quát lớn: “Câm miệng cho tao!”
“Ba, sao ba đá con chứ? Người hành hung ở đằng kia mà Vương Hàng và ba đã thương lượng xong về việc muốn trả thù chỉnh đốn cậu ta trong này sao? Con đến hỗ trợ mà, sao ba lại có thể đánh con chứ?”
Trên mặt Vương Lực đầy rẫy sự khó hiểu, cực kỳ oan ức nói.
Nhưng mà lời này lại khiến cho da đầu của Vương Đông Đào tê dại.
Vốn dĩ ông ta còn muốn giải thích với Diệp Thu, giả bộ như không biết tình hình chuyện này, nghĩ cách đánh lừa cho qua chuyện.
Bây giờ lại ầm ĩ lên, Vương Lực mở miệng đã trực tiếp bán đứng ông ta.
Điều này khiến ông ta phải giải thích thế nào đây?
Một lát nữa Triệu Khôn Sơn đến đây, Diệp Thu kể chuyện vừa rồi, Triệu Khôn Sơn có thể buông tha cho ông ta sao?
Nghĩ đến đây, Vương Đông Đào thật sự đã bị chọc điên rồi, đá mạnh vào Vương Lực, vừa đá vừa tức giận mắng: “Thằng cha mày, đồ ranh con, mày câm miệng cho tao! Câm miệng, câm miệng, không phải mày không nghe rõ chứ?”
Vốn dĩ Vương Lực đã bị Diệp Thu đánh ra nội thương.
Lại bị Vương Đông Đào liên tục đá mạnh như vậy, phun ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ, hôn mê bất tỉnh lần thứ hai.
Lúc này Vương Đông Đào thấy vậy mới thu chân về, hùng hùng hổ hổ nói: “Giỡn mặt à, sớm biết thế này thì lúc trước sẽ không bắn mày ra!”
Nói xong, Vương Đông Đào vẫy tay ra lệnh cho nhân viên cảnh sát cách đó không xa: “Đưa nó đến bệnh viện đi!”
“Rõ!”
Nhân viên cảnh sát gật đầu, tiến tới đưa Vương Lực ra ngoài.
Vương Đông Đào nhanh chóng xoay người tới trước mặt Diệp Thu, trong nháy mắt đã thay đổi biểu cảm, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Cậu Diệp, cậu đừng nghe thằng nhóc đó nói linh tinh, không có chuyện đó đâu!”
“Thật sao?”
Khóe môi Diệp Thu gợi lên vẻ tươi cười có chút ẩn ý sâu xa, lập tức hướng ra ngoài phòng thẩm vấn.
Sắc mặt Vương Đông Đào hơi thay đổi, trong lòng không biết nên dùng cách nào để ứng phó, chỉ có thể đi theo.
Cứ như vậy, Diệp Thu hoàn toàn không tổn hao gì mà rời khỏi phòng thẩm vấn.
Còn ba người lúc trước đưa Diệp Thu vào phòng thẩm vấn, muốn chỉnh đốn Diệp Thu thì có kết quả không tốt lắm.
Vương Hàng thì không cần phải nói, bị Diệp Thu tát thành đầu heo, ước chừng cả tháng cũng không thể hồi phục.
Nhưng Vương Lực không chỉ bị Diệp Thu đánh ra nội thương, bây giờ lại bị chính ba của mình đá cho hôn mê bất tỉnh, ít nhất cũng phải nằm viện một hai tháng.
Trương Giai Kỳ là nữ, trái lại không bị đánh.
Nhưng giờ phút này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta đã sớm sợ hãi tới mức trắng bệnh, tê liệt ngồi trên đất, không dám nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ.
Đoán chừng bóng ma hôm nay sẽ lưu lại trong lòng cô ta cả đời.
Ba người này có thể nói là hoàn toàn tự vác đá đập lên chân mình, trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Nhưng mà do chính họ làm điều xấu, cái giá phải trả cho việc quan báo tư thù chính là thế này.
Làm việc thiện hay ác thì đến cuối cùng cũng sẽ có quả báo, chỉ khác nhau là đến sớm hay đến muộn mà thôi.
Khi trong lòng bọn họ nảy ra ý tưởng kia, cũng đã định trước kết cục của hôm nay… Đi vào văn phòng Vương Đông Đào, Vương Đông Đào kính cẩn lễ độ pha trà thượng hạng cho Diệp Thu, không dám có chút chậm trễ.
Dù sao đây cũng là do Triệu Khôn Sơn đã đích thân dặn dò.
Cho nên ngay lúc này, phục vụ Diệp Thu như ba cũng là đường ra duy nhất của Vương Đông Đào.
Ông ta còn muốn hầu hạ Diệp Thu tốt hơn, có thể khiến Diệp Thu nói vài lời hay giúp mình trước mặt Triệu Khôn Sơn.
Nói như vậy, chuyện hôm nay đã có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa nhỏ hơn! Nếu không, cái mũ quan trên đầu ông ta cũng rất khó bảo toàn! “Cậu Diệp, trà này ngon chứ?”
Vương Đông Đào nhìn Diệp Thu đang tinh tế thưởng thức trà, vẻ mặt nịnh nọt hỏi.
“Ừ, không tệ, là ai tặng à?”
Diệp Thu gật đầu, vẻ mặt đầy ẩn ý hỏi.
Điều này khiến cả người Vương Đông Đào sửng sốt, lập tức vội vàng cười giải thích: “Cậu Diệp, xem cậu nói kìa, tôi chính là một cảnh sát chính trực, một là không ăn cơm với khách, hai là không nhận quà biếu, lá trà này do tôi dùng chính tiền lương của mình để mua, sao có thể nói là người khác tặng chứ?”
“Dùng chính tiền lương của ông để mua ư? Ha ha!”
Diệp Thu lạnh lùng cười, vẻ mặt châm chọc nói: “Nếu tôi đoán không sai, loại trà này là thuộc loại trà đại hồng bào cao cấp nhất của Vũ Di Sơn đúng không?
Hơn nữa còn là nham trà chính tông! Giá khởi điểm trên thị trường ít nhất cũng tám ngàn tệ một lạng!”
Mà ông vừa lấy ra một hộp như vậy, chắc cũng phải nửa ký! Số đó tiêu tốn gần một năm tiền lương của ông rồi đấy! Ông đúng là chịu chơi thật đấy đồn trưởng Vương!”
Nghe thấy những lời này của Diệp Thu, Khóe môi Vương Đông Đào run lên kịch liệt.
Ông ta phát hiện, ánh mắt kia của Diệp Thu thật sự rất độc, giống như có thể nhìn thấu tất cả.
Dường như không có cái gì có thể giấu được Diệp Thu.
Quả thật hộp trà này là người khác biếu ông ta vì có việc cần nhờ ông ta làm.
Ông ta cũng biết nó rất đắt, vẫn chưa dám uống trước mặt người ngoài, cũng không nỡ uống.
Chỉ do hôm nay muốn lấy lòng Diệp Thu cho nên bây giờ ông ta mới bỏ hết vốn liếng mà đem ra.
Cũng không ngờ là Diệp Thu chỉ uống một ngụm đã nói ra được cái giá chính xác.
Điều này thật đáng sợ.
Lau mồ hôi trên trán, Vương Đông Đào vội cười ngụy biện nói: “Không còn cách nào khác, tôi thích uống trà này, nên mặc dù giá cả của thứ này khá lớn, tôi cũng không tiếc tiêu tiền.”
“Ồ! Thật sao?” Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, vẻ mặt đầy ẩn ý nói: “Nghe nói cục trưởng Triệu của các người cũng rất thích uống trà chẳng qua trà trong phòng ông ta không thể bằng ông, chỉ là loại trà mao tiêm của Tín Dương bình thường nhất, mới mấy chục tệ một cân!”
“Xem ra đồn trưởng ông thoải mái hơn so với cục trưởng của các người, không biết khi cục trưởng Triệu đến đây, nhìn thấy loại trà này của ông thì ông ta sẽ có cảm nghĩ gì đây?”
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Vương Đông Đào lập tức thay đổi, nhanh chóng sợ hãi.
Nếu để Triệu Khôn Sơn biết, còn không lập tức lôi ông ta ra tra xét cho ra nhẽ à! Nghĩ đến đây, Vương Đông Đào vội vàng đưa hộp đại hồng bào Vũ Di Sơn chính tông của mình đưa cho Diệp Thu, khép na khép nép nói: “Cậu Diệp, tôi biếu cậu hộp trà này, mong cậu vui lòng nhận cho!”
“Sao nào? Muốn hối lộ tôi à? Tôi chỉ là một người dân thường, ông hối lộ tôi cũng vô dụng thôi!”
Diệp Thu bĩu môi, trêu tức nói.
“Cậu Diệp nói đùa, sao có thể xem là hối lộ, chỉ là một hộp trà mà thôi, cũng không phải thứ gì đáng giá!”
Vương Đông Đào chớp mắt, cười nịnh nói.
“Đừng như vậy, không phải thứ gì đáng giá sao? Một hộp trà này của ông đã tám chín chục ngàn, tôi không nhận nổi!”
Diệp Thu cười lạnh nói.
“Cái này…” Vương Đông Đào nhướng mày, vừa chuẩn bị nghĩ cách khiến Diệp Thu nhận trà, coi như ngăn chặn miệng Diệp Thu.
“Rầm!”
Nhưng tại thời điểm này, đột nhiên cửa văn phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Triệu Khôn Sơn bước tới.
Thấy vậy, trong nháy mắt, sắc mặt Vương Đông Đào lập tức thay đổi.
Phải biết rằng, bây giờ ông ta vẫn còn giữ động tác đưa trà cho Diệp Thu.
Có thể nói là bị Triệu Khôn Sơn bắt tại trận.
Ngay lập tức, sắc mặt Triệu Khôn Sơn trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Vương Đông Đào, ông đang làm gì thế?”
“Không… Không làm gì cả!”
Vương Đông Đào sợ tới mức vội vàng giấu hộp trà ra sau lưng.
“Quà cho tôi đấy, cũng không nhiều tiền, một hộp trà có giá tám chín chục nghìn mà thôi!”
Lúc này Diệp Thu nói với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Nói xong, anh còn không quên nhìn Vương Đông Đào và cố ý hỏi: “Đồn trưởng Vương, hẳn là tôi không nói sai giá chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...