Long Thần Ở Rể

Người đàn ông trung niên không phải ai khác mà chính là ba của Vương Hàng và Vương Lực - Vương Đông Đào, cũng chính đồn trưởng của đồn cảnh sát này.

Có cái gọi là phép vua còn thua lệ làng, ở chỗ này uy quyền của Vương Đông Đào vô cùng lớn, cũng coi như một nhân vật có tiếng ở đây.

Nghe thấy tiếng kêu cứu của Vương Hàng, Vương Đông Đào cũng ngẩng đầu nhìn một cái. Mà một cái nhìn này khiến sắc mặt Vương Đông Đào lạnh xuống trong nháy mắt, giận đến mức gân xanh trên trán đều nổi hết lên.

Mặc dù giờ phút này Vương Hàng bị Diệp Thu đánh đến mức không còn ra hình người, nhưng giọng nói của Vương Hàng thì Vương Đông Đào vẫn có thể nhận ra.

Nhìn thấy con trai cưng bị đánh thành như vậy, trái tim của Vương Đông Đào cũng đang rỉ máu.

Mặc dù ông ta có hai đứa con trai, nhưng ông ta yêu thương nhất chính là cậu con trai nhỏ Vương Hàng này. Ông ta còn trông chờ vào sự phát triển trong tương lai của Vương Hàng có thể tiếp nối bước chân của mình.

Mà giờ đây Vương Hàng lại người ta đánh thành bộ dạng thảm hại như thế này, sao điều này lại không khiến ông ta tức giận cho được?

“Tiểu Hàng, con không sao chứ?” Vương Đông Đào vội nhìn Vương Hàng, quan tâm hỏi.

“Ba, bây giờ con rất chóng mặt, buồn nôn lắm. Ba mau cứu con ra khỏi tay người này đi!” Vương Hàng khóc lóc nói.

“Con yên tâm, có ba ở đây, ba cũng không tin người này dám động vào một sợi tóc nào của con!” Vương Đông Đào tràn trề sức lực nói.


Ngay sau đó, ông ta ngoắc tay với nhân viên cảnh sát sau lưng, trực tiếp bước tới trước mặt Diệp Thu, hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói: “Cậu nhóc, không muốn mọi chuyện lớn hơn thì mau ngoan ngoãn thả con trai của tôi ra, có lẽ tôi còn có thể xử lý cậu nhẹ tay, nếu không thì cậu chờ ngồi tù cả đời đi!”

“Quả nhiên đúng là cha con mà, giọng điệu nói chuyện này cũng giống nhau như đúc!” Khóe miệng Diệp Thu hơi nhếch lên, sau đó nhìn Vương Đông Đào, nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ muốn biết là ông có biết thằng con trai cưng này của ông làm ra chuyện như thế này không? Hay là do ông ngầm cho phép?”

“Ông đây biết thì sao? Không biết thì sao? Đây là chuyện cậu nên quản à? Chuyện không nên hỏi thì đừng nên hỏi! Mau thả người ra, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo với cậu!” Vương Đông Đào liếc Diệp Thu một cái, vẻ mặt coi thường nói.

“Xem ra ông cũng biết đấy nhỉ!” Diệp Thu híp mắt lại.

“Đúng, ông đây biết đấy! Rồi sao? Cậu có thể làm gì được tôi?” Vương Đông Đào vô cùng hống hách nói.

“Dung túng con trai mình hành hung người vô tội trong phòng thẩm vấn, chẳng bù cho ông còn là một đồn trưởng, đồng phục này khoác lên người ông đúng là sự sỉ nhục lớn nhất đối với nó!” Diệp Thu lắc đầu, mặt đầy chán ghét nói.

Thật ra thì ở trong cái xã hội này vẫn có rất nhiều cảnh sát tốt, có tinh thần trọng nghĩa, ví dụ như Hàn Tiêu Tiêu, ví dụ như Triệu Khôn Sơn, vân vân. Trừ những người này ra thì vẫn còn rất nhiều.

Bọn họ đều thật lòng vì dân mà phục vụ, vì trị an của toàn xã hội mà đánh cược mạng sống để đuổi bắt tội phạm, có thể nói là những vị thần bảo vệ của dân chúng.

Cảnh sát như thế mới đáng để dân chúng tin tưởng và kính yêu.

Tất nhiên có ánh sáng thì cũng phải có bóng tối. Cho dù là nghề nào thì cũng có phân chuột. Mà Vương Đông Đào và con trai Vương Hàng của ông ta chính là mấy cục phân chuột kia.


Dùng việc công để báo thù riêng, lạm dụng chức quyền, thứ người cặn bã như thế thật sự không xứng khoác lên đồng phục cảnh sát thiêng liêng như vậy! Tất nhiên Diệp Thu vô cùng căm thù và chán ghét loại người này!

“Ái chà, xem ra thằng nhóc nhà cậu có thành kiến với tôi quá nhỉ? Sao nào, không phục à? Có bản lĩnh thì cậu tố cáo tôi với bên trên đi, để xem có thể kiện được tôi hay không! Nói ra cũng sợ hù chết cậu, bối cảnh của ông đây lớn lắm, con sâu cái kiến như cậu có làm ầm ĩ tới mức nào cũng chẳng ảnh hưởng tới tôi, biết chưa hả?” Vương Đông Đào khinh miệt cười một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói.

“Ồ, thật sao?” Khóe miệng Diệp Thu cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.

“Không tin thì cậu có thể thử. Để rồi xem, là cậu kiện tôi trước hay là tôi giết cậu trước!” Vương Đông Đào cười lạnh, uy hiếp nói.

Dứt lời, ông ta trực tiếp phất tay với nhân viên cảnh sát đứng phía sau lưng, chỉ vào Diệp Thu và hung hăng nói: “Người này không chỉ đánh cảnh sát, còn chống lại người thi hành pháp luật, trực tiếp bắt lại cho tôi! Nếu cậu ta dám phản kháng, cho phép nổ súng!” Lời này của Vương Đông Đào không thể nói là không ác.

Mấy tên nhân viên cảnh sát cũng do dự một hồi, sau đó chỉ có thể vô cùng bất đắc dĩ bước về phía Diệp Thu. Không còn cách nào khác, dù sao thì bọn họ cũng không thể không nghe lời của Vương Đông Đào.

Mắt thấy mấy nhân viên cảnh sát kia chuẩn bị ra tay với Diệp Thu, đúng lúc này chuông điện thoại của Diệp Thu vang lên một cách bất ngờ. Điều này khiến mấy tên nhân viên cảnh sát kia đều kinh ngạc một chút.

Diệp Thu nhíu mày, không coi ai ra gì mà lấy điện thoại ra.

Nhìn cái tên gọi tới đang hiển thị trên màn hình điện thoại, là cục trưởng Triệu Khôn Sơn của cục cảnh sát Giang Châu. Điều này cũng khiến Diệp Thu kinh ngạc.


Vào lúc này Triệu Khôn Sơn gọi cho mình để làm gì?

Nhưng mà anh cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức nghe máy luôn.

“Cậu Diệp, cậu có bận gì không?” Giọng nói cung kính của Triệu Khôn Sơn truyền ra từ trong di động.

“Sao? Có chuyện gì?” Diệp Thu nghi ngờ nói.

“Ha ha, là thế này, gần đây cục cảnh sát có một vụ án khó giải quyết, tôi nhờ phía trên giúp đỡ thì bọn họ có nói rằng cậu là chuyên gia trên phương diện này, nên tôi muốn mời cậu tới hỗ trợ một chút, không biết cậu có rảnh không?”

Triệu Khôn cười ngượng ngùng, nói với vẻ vô cùng khách sáo.

“Thời gian thì có đấy, nhưng chắc là bây giờ tôi không thể đến đó được rồi. Có một số người không muốn thả cho tôi đi.”

Diệp Thu khẽ cong khóe môi, nói mà vẻ mặt đầy ẩn ý.

“Ồ? Tình huống bên cậu thế nào?”

Tất nhiên Triệu Khôn Sơn nghe ra được trong lời nói của Diệp Thu còn có ý tứ khác nên vội hỏi.

Diệp Thu cười nhàn nhạt, nói đại khái về tình hình bên này cho Triệu Khôn Sơn nghe một lượt.


“Cái gì? Thật đúng là, làm sao có thể như thế được? Vương Đông Đào này muốn tạo phản đấy à? Ông ta muốn làm gì hả? Muốn lên trời hay sao?”

Triệu Khôn Sơn nghe xong, lập tức giận đến tím mặt, suýt chút nữa đã hộc máu ngay tại chỗ.

Diệp Thu là ai chứ?

Anh là nhân vật quan trọng mà cấp trên đã cẩn thận dặn dò là phải săn sóc cho thật tốt.

Tuy Triệu Khôn Sơn không biết thân phận cụ thể của Diệp Thu, nhưng theo thái độ của cấp trên, ông ta biết chắc là Diệp Thu không tầm thường. Hơn nữa hiện giờ ông ta còn có chuyện muốn cầu cạnh Diệp Thu, tất nhiên phải thật khách sáo với Diệp Thu rồi.

Nhưng giờ thì hay rồi, Vương Đông Đào lại dám đối đãi với Diệp Thu như vậy. Thế này không phải là khiến ông ta gặp rắc rối với cấp trên hay sao?

Phải biết rằng ông ta là cục trưởng cục cảnh sát Giang Châu, cảnh sát trong cả Giang Châu đều do ông ta quản lý. Cho nên Vương Đông Đào cũng được xem là cấp dưới của ông ta.

Nếu Diệp Thu xảy ra chuyện gì trong tay Vương Đông Đào, vậy thì thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào! Vừa nghĩ tới đây, Triệu Khôn Sơn cũng đã không lo tới chuyện khác được nữa rồi, vội vã nói với Diệp Thu: “Cậu Diệp, làm phiền cậu đưa điện thoại cho Vương Đông Đào một chút, tôi có chuyện muốn nói với ông ta.”

Nghe vậy, Diệp Thu lập tức nhìn thẳng sang Vương Đông Đào, nói với giọng thản nhiên: “Điện thoại của ông này.”

“Điện thoại của tôi ư? Ai thế?”

Vương Đông Đào nhíu mày, nhưng vẫn đi tới đưa tay ra nhận lấy điện thoại của Diệp Thu, hỏi với vẻ vô cùng phách lối: “A lô! Ai đấy hả? Tìm ông đây làm gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui