Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vương Lực lập tức thay đổi trong nháy mắt.
Còn chưa đợi anh ta kịp phản ứng, Diệp Thu đã nắm lấy quả đấm anh ta vừa tung ra, sau đó cánh tay dùng lực ném sang bên cạnh một cái. Vương Lực cao một mét tám mươi mấy, ước chừng bảy mươi lăm đến tám mươi ký mà cứ thế bị Diệp Thu ném bay ra ngoài.
Chỉ nghe “Ầm” vang một tiếng thật lớn, cả người Vương Lực va vào trên vách tường phòng thẩm vấn, lúc này mới coi như dừng lại.
Mà giờ phút này, anh ta đã ngã đến mức tâm thần hỗn loạn, không phân biệt được đông tây nam bắc, trực tiếp ngất xỉu ngay sau đó.
Một màn này khiến Vương Hàng và Trương Giai Kỳ nhìn đến ngu luôn.
Trước đó, bởi vì tốc độ Diệp Thu giải quyết mấy tên đàn ông kia quá nhanh, nên hai người bọn họ không thấy rõ, nhưng mà mà cảnh tượng vừa rồi Diệp Thu ném Vương Lực bay ra ngoài đã bị hai người thu hết vào mắt. Chuyện này khiến hai người khiếp sợ tột độ, nhất là Vương Hàng.
Bởi vì tận sâu trong lòng anh ta, anh trai Vương Lực của mình chính là người có năng lực nhất, sức mạnh siêu lớn.
Từ nhỏ tới lớn, khi khi Vương Lực đánh nhau với người khác, anh ta chưa bao giờ thua. Sau khi gia nhập đội cảnh sát đặc nhiệm thì sức mạnh lại đột nhiên tăng mạnh. Có thể nói là sự tồn tại vô địch ở tận sâu trong đáy lòng Vương Hàng.
Nhưng mà ngay lúc nãy, Diệp Thu chỉ dùng một chiêu đã đánh Vương Lực đến mức không còn sức chiến đấu. Điều này thật sự quá đáng sợ!
Trên mặt Vương Hàng ngay lập tức hiện lên vẻ kinh hoàng, ngoài ra thì không còn biểu cảm gì khác.
“Yếu đến mức không chịu nổi một chiêu, chẳng thú vị gì cả!” Mặt Diệp Thu đầy vẻ thất vọng mà lắc đầu một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hàng.
Ánh mắt lạnh như băng đó khiến cả người Vương Hàng đều không tự chủ được mà run lên bần bật, vội vàng lùi về sau hai bước, trợn mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng mắng: “Mày muốn làm gì hả? Diệp Thu, tao cảnh cáo mày, chỗ này chính là đồn cảnh sát, hơn nữa tao cũng là cảnh sát. Nếu mày dám hành hung tao ở chỗ này thì mày vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc có thể ra ngoài!”
“Cậu cũng quá không biết điều rồi! Không phải cậu tốn bao nhiêu công sức mới có thể mời tôi tới đây hay sao? Sao lại tính là tôi có ý hành hung cậu chứ?” Khóe miệng Diệp Thu hơi nhếch lên, vẻ mặt đầy ẩn ý nói.
“Dù sao thì chỉ cần mày dám động vào tao dù chỉ một chút nào, đó cũng vẫn được tính là đánh cảnh sát. Có bản lĩnh thì thử động vào tao xem!” Vương Hàng trợn mắt nhìn Diệp Thu, nghiến răng, ngoài mạnh trong yếu nói.
“Ồ, phải không? Vậy tôi thử xem thế nào!” Diệp Thu cười đầy ẩn ý một tiếng rồi bước lên phía trước, không nói hai lời mà giơ bàn tay lên, tát thẳng một cái lên mặt Vương Hàng.
“Chát!” Chỉ nghe một tiếng bạt tai trong trẻo vang lên.
Trong nháy mắt, một dấu bàn tay màu đỏ xuất hiện trên mặt Vương Hàng. Mà bản thân Vương Hàng cũng bị một cái tát này của Diệp Thu làm cho đờ đẫn!
Anh ta không ngờ rằng ở đây mà Diệp Thu cũng dám ra tay mới mình. Hơn nữa lực tay của một cái tát này thật sự quá lớn, đánh đến mức đầu óc anh ta ong ong cả lên, cứ như bị bắn một phát súng vậy, qua một hồi lâu sau mới từ từ lấy lại tinh thần.
“A!” Một tiếng hét tràn đầy tức giận vang lên bên trong phòng thẩm vấn.
Hai mắt Vương Hàng trợn trừng nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, ánh mắt ấy như chuẩn bị giết người đến nơi, chỉ hận không thể xông lên ăn tươi nuốt sống Diệp Thu.
“Mày dám đánh tao! Thế mà mày dám đánh tao! Có gan thì mày đánh thêm cái nữa cho tao xem đi, để coi tao có giết chết mày hay không!” Vương Hàng giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Thu, vô cùng tức giận hét.
Nhưng mà lời của anh ta vừa dứt, “Chát!” một tiếng bạt tai trong trẻo vang lên ngay lập tức.
Một cái tát này đánh vào bên mặt còn lại của Vương Hàng.
Một dấu tay màu đỏ nhanh chóng hiện lên phía trên, sau đó nửa mặt bên đó cũng nhanh chóng sưng lên, hoàn toàn cân xứng với nửa bên mặt vừa bị đánh kia! Mà bản thân Vương Hàng lại suýt chút nữa nôn ra tại chỗ.
Bởi vì hai bàn tay này đánh anh ta đến mức chấn động cả não, chỉ cảm thấy một trận váng đầu hoa mắt, cả người đều không khỏe.
Qua một hồi lâu sau, Vương Hàng mới từ từ ổn định lại, hai mắt đỏ bừng trợn lên nhìn Diệp Thu, giận dữ hét: “Mày có biết là mày xong đời rồi không hả? Mày xong rồi! Biết chỗ này là chỗ nào không hả? Chỗ này chính là phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát, mày lại dám đánh cảnh sát ở chỗ này, cả đời này mày cũng đừng mong thoát ra. Nhớ lấy, là cả đời đấy!”
“Chát!” Ngay từ đầu Diệp Thu đã không muốn nói nhảm nhiều với Vương Hàng, trực tiếp vả thêm một cái.
Một cái tát này khiến Vương Hàng không ngừng quay cuồng, cũng sắp không phân biệt được đông tây nam bắc nữa.
“A!” Vương Hàng ngửa mặt lên trời phẫn nộ thét dài, hai mắt trợn trắng nhìn chằm chằm Diệp Thu, tràn đầy lửa giận hét: “Diệp Thu, mày có biết ba của tao là ai không? Ba của tao chính là đồn trưởng của chỗ này, có bản lĩnh thì mày động vào tao một lần nữa coi, tới đi! Tao cho mày mượn lá gan đấy!”
Nghe những lời này, bàn tay Diệp Thu chậm rãi hạ xuống.
Thấy thế, Vương Hàng còn tưởng rằng Diệp Thu sợ, trên mặt lập tức hiện vẻ đắc ý, vô cùng hung hăng hống hách nói: “Đánh đi, có gan thì đánh tiếp đi, không phải hống hách lắm à? Nghe thấy ba tao là đồn trưởng thì biết sợ rồi đúng không? Ha ha ha, đúng là đồ nhát gan! Bây giờ mới biết bối cảnh của tao mạnh mẽ đến mức nào hả? Dám đối đầu với tao, chắc chắn chính là tự tìm đến cái chết! Đồ cái thứ thứ không biết sống chết! Tao khinh!”
“Ba cậu là đồn trưởng đúng không?” Khóe miệng Diệp Thu nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, ngay sau đó không nói hai lời, trực tiếp tát lên mặt Vương Hàng.
Cái tát này khiến Vương Hàng trở tay không kịp. Tất nhiên anh ta không ngờ tới sau khi mình lôi thân phận ra Diệp Thu vẫn dám đánh mình!
“Diệp Thu, mày nghe rõ cho tao, ba tao là đồn trưởng ở chỗ này đấy!” Vương Hàng bụm mặt, còn tưởng Diệp Thu không nghe rõ, cứ nhấn mạnh mãi.
“Ừ, thế thì thế nào?” Diệp Thu nói với khuôn mặt không cảm xúc.
Ngay sau đó trực tiếp dùng một tay túm cổ Vương Hàng, đối mặt với Vương Hàng mà đánh liên tiếp mười cái.
Lúc đầu Vương Hàng cũng có một khuôn mặt đẹp trai, lại bị Diệp Thu đánh thành một cái đầu heo! Sợ rằng bây giờ ngay cả mẹ ruột của anh ta tới cũng chưa chắc có thể nhận ra anh ta.
“Ông xã!” Mặt Trương Giai Kỳ biến sắc, vội xông lên muốn cứu Vương Hàng.
Diệp Thu quay đầu trừng mắt nhìn Trương Giai Kỳ, thản nhiên nói: “Tốt nhất cô không nên lộn xộn. Tôi không muốn đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ đánh không đánh!”
Lời này vừa nói ra, cả người Trương Giai Kỳ đều không tự chủ mà run rẩy.
Ánh mắt lạnh như băng không có tình cảm của Diệp Thu thật sự dọa cô ta suýt khóc òa, lập tức dừng ngay tại chỗ, không dám bước lên trước nữa.
“Diệp Thu, mày chết chắc rồi! Ba tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, mày tiêu rồi!” Vương Hàng trợn mắt nhìn chằm chằm Diệp Thu, nghiến răng, hung tợn nói.
“Ồ? Thật không?” Khóe miệng Diệp Thu hơi nhếch lên, giơ tay lên, chuẩn bị tát một cái nữa lên mặt Vương Hàng.
“Rầm!” Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng thẩm vấn bị người ta đạp ra từ bên ngoài.
Một người đàn ông trung niên có thân hình hơi phát tướng dẫn theo mấy tên nhân viên cảnh sát vọt vào từ bên ngoài.
Vương Hàng vừa thấy người đàn ông trung niên, lập tức như thấy được cứu tinh vậy, vội vàng kêu lên với người đàn ông trung niên: “Ba ơi, mau cứu con đi! Nếu ba không cứu con thì con sẽ bị tươi sống đánh chết đó!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...