Long Thần Ở Rể

Nghe Triệu Mỹ Tuyết nói vậy. Diệp Thu nhanh chóng cất hợp đồng vào túi rồi trả lại cho Triệu Mỹ Tuyết, cười nói: “Cô Triệu, lần trước tôi cứu Nam Nam, không phải tôi đã nói mời tôi ăn cơm là cảm ơn rồi sao, sao đột nhiên cô lại cho tôi năm phần trăm cổ phần, sao tôi lại có thể không biết xấu hổ mà nhận được đây?”

“Anh Diệp, tôi biết rằng nhất định anh sẽ từ chối, nhưng xin anh hãy nghe tôi nói cho hết đã!”

Triệu Mỹ Tuyết vội vàng xua tay, nói tiếp: “Lần trước là lần trước, nhưng lần này cũng chính là anh cứu Nam Nam, tôi đã thiếu anh hai ân tình lớn, sao có thể không làm gì được chứ?”

“Năm phần trăm cổ phần này để cho anh. Tuy rằng Công ty trách nhiệm hữu hạn bách hóa Thiên Tuyết chúng tôi không được xem như công ty lớn, nhưng lợi nhuận thu vào mỗi năm cũng rất khá. Mỗi năm, ít nhất năm phần trăm cổ phần này cũng được chia hoa hồng khoảng cỡ vài tỷ trở lên, coi như là tôi cảm ơn hai lần ơn cứu mạng Nam Nam của anh!”

“Nếu như anh không nhận thì tôi thật sự không yên tâm, luôn cảm thấy thiếu nợ anh, sau này cũng không dám gặp mặt anh nữa!”

“Chuyện này… Sau một hồi do dự, Diệp Thu cũng không cách nào từ chối nữa.

Dù sao Triệu Mỹ Tuyết cũng đã nói đến nước này rồi, có câu không thể từ chối sự nhiệt tình.

Không còn cách nào khác. Anh chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, nhận lấy năm phần trăm cổ phần.

Cùng lắm thì khi về lại chuyển hết vào tài khoản của Lâm Thanh Nhã.

Dù sao anh cũng không thiếu tiền, cho Lâm Thanh Nhã thì sau này cô sẽ càng có nhiều tiền hơn!


Nhìn thấy Diệp Thu nhận lấy cổ phần mà cô ta chuyển nhượng, cuối cùng Triệu Mỹ Tuyết cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy, cuối cùng trong lòng cô ta cũng đã dễ chịu hơn rồi!…

Từ Công ty trách nhiệm hữu hạn bách hóa Thiên Tuyết đi ra, Diệp Thu mở cửa chiếc Minibus, lái về hướng Hãn Hải Lam Thành.

Trên đường chạy về, Diệp Thu gọi điện đến số Chu Thái của Giang Bắc. Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

“Cậu Diệp có gì dặn dò?” Chu Thái cung kính hỏi.

“Ông có quan hệ thế nào với Công ty Liệt Hỏa?” Diệp Thu nhàn nhạt hỏi.

“Giống như là nước với lửa, mấy năm nay công ty Liệt Hỏa phát triển không tệ, cái tên Hàn Dương luôn muốn thay thế vị trí của tôi, nhưng không may tôi không làm gì được ông ta, dù sao với thực lực hiện tại của Liệt Hỏa, cho dù có cạnh tranh với ông ta thì tôi cũng không chiếm được ưu thế!” Chu Thái cười khổ nói.

Trong lời nói của ông ta ẩn chứa sự bất lực. Tuy rằng ông ta được mọi người tôn xưng là vua Giang Bắc. Nhưng thật ra ngày ngày trôi qua, ông ta cũng chẳng sống thoải mái gì.

Đầu tiên là Bang Liệt Hỏa có thực lực mạnh nhất ở Giang Bắc chẳng hề nghe ông ta điều khiển, lúc nào cũng đối nghịch với ông ta.

Tiếp theo đó có mấy dòng họ lớn của Giang Châu đều tập trung ở Giang Bắc. Những dòng họ lớn ấy ăn sâu bén rễ trong quân đội, chính trị, thương nghiệp, có thể lực vô cùng kinh người. Từ đầu đến cuối Chu Thái không thể trêu vào.

Cho nên trên danh nghĩa ông ta được gọi là Vua Giang Bắc, nhưng những người nghe lời ông cũng chỉ có vài người.

Nghe Chu Thái nói xong, Diệp Thu đầu cười, nhàn nhạt nói: “Từ nay về sau, tài sản của Liệt Hỏa đều thuộc về ông!”

“Cái gì?”

Chu Thái sửng sốt, nhất thời không thể hiểu được ý của Diệp Thu, khó hiểu hỏi: “Cậu Diệp muốn tôi đi cạnh tranh với Liệt Hỏa sao? Thực lực của Liệt Hỏa rất mạnh, một khi tôi ra tay thì trạng thái cân bằng sẽ bị phá vỡ, sẽ xuất hiện một trận đấu tranh kịch liệt, đến lúc đó không thể nói trước là ai thua ai thắng, bây giờ tôi không dám nắm chắc!”

“Từ hôm nay trở đi, Giang Châu không còn Công ty Liệt Hỏa nữa, ông hiểu ý của tôi chưa?” Diệp Thu nhàn nhạt nói.

Chu Thái vừa nghe Diệp Thu nói vậy thì nhíu mày, ngay sau đó hiểu rõ mọi chuyện, trong nháy mắt, vẻ mặt ông ta ngập tràn vui mừng và kinh ngạc.


Ông ta biết, đây là Diệp Thu muốn đích thân ra tay xử lý Công ty Liệt Hỏa. Đương nhiên ông ta biết rõ năng lực khủng bố của Diệp Thu. Nếu Diệp Thu muốn tiêu diệt một công ty nhỏ như Công ty Liệt Hỏa, vậy thì dễ như giết chết một con kiến vậy.

Diệp Thu đã nói từ hôm nay trở đi ở Giang Châu sẽ không còn công ty tên Liệt Hỏa nữa. Vậy thì nhất định Công ty Liệt Hỏa sẽ không tồn tại đến ngày mai! Nghĩ đến đây, Chu Thái đã kích động gần chết.

Bởi vì một khi Giang Bắc không còn công ty Liệt Hỏa nữa thì địa vị vua Giang Bắc của ông ta càng có thể vững chắc hơn.

Hít sâu một hơi, cố nén sung sướng trong đáy lòng xuống. Chu Thái vội vàng gật đầu, nói: “Hiểu rồi, tôi hiểu rồi!”

“Qua đêm nay, sáng mai ông dẫn người đến tiếp nhận tài sản của Công ty Liệt Hỏa là được, chắc tôi không cần dạy ông việc xử lý hậu quả đâu nhỉ?” Diệp Thu nhàn nhạt nói.

“Không cần không cần! Xin cậu Diệp cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý xong mọi việc, làm cho thế giới ngầm Giang Bắc trở về cảnh thái bình trong thời gian sớm nhất, tôi đảm bảo với cậu!” Chu Thái vội vàng bảo đảm.

Mà giờ phút này, trong lòng ông ta tràn ngập kích động. Bởi vì lần này, ông ta đã nhặt được món hời lớn! Không uổng một quân một tướng là đã có thể thu hoạch được toàn bộ tài sản của công ty từng là tập đoàn lớn nhất.

Việc ngày đã gián tiếp củng cố địa vị của ông ta trong thế giới ngầm ở Giang Bắc, bành trướng thế lực! Mà việc ông ta phải làm chỉ là giải quyết tốt hậu quả mà thôi.

Dù sao một Công ty lớn như Liệt Hỏa bị tiêu diệt, nhất định sau đó vẫn sẽ còn một vài con cá lọt lưới tiếp tục gây sóng gió trong thế giới ngầm.

Ông ta chịu trách nhiệm bắt gọn những con cá lọt lưới này, khôi phục bình yên cho thế giới ngầm.

Tuy rằng có hơi rườm rà, nhưng so với món hời lớn vừa nhận thì nhất định là xứng đáng. Vì thế mà trong lòng ông ta cực kỳ biết ơn Diệp Thu.

Nếu không phải Diệp Thu cho thì ông ta không thể nào nhặt được món hời lớn đến như vậy được.


“Ông có việc gì muốn nói riêng với tôi không? Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy, đang bận lái xe!” Diệp Thu nhàn nhạt hỏi.

“Cậu Diệp, tôi…” Chu Thái muốn nói lại thôi, trong lòng do dự không biết có nên nói chuyện này với Diệp Thu hay không.

Thật ra ông ta đã muốn nói chuyện này từ lần trước cùng Diệp Thu đến võ quán Diều Hâu tham gia thi đấu võ thuật, nhưng vẫn không tìm được cơ hội.

Do dự một lúc lâu, Chu Thái cảm thấy mình mới nhận được một món hời lớn từ Diệp Thu, nếu như nhân lúc này để nói ra thì cũng hơi không thích hợp.

Cuối cùng Chu Thái chỉ có thể thở dài một hơi, nói: “Thôi, cậu Diệp, tôi không biết nên nói chuyện này với cậu thế nào nữa, chờ tôi sắp xếp từ ngữ thật tốt rồi lại nói với cậu sau!”

“Vậy tôi cúp máy trước!” Diệp Thu gật đầu rồi cũng không hỏi nhiều mà nhanh chóng cúp điện thoại.

Ngay sau đó, anh bắt đầu lái xe về nhà.

Mà đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc xe cảnh sát dừng lại phía trước cản đường xe anh. Việc này làm cho Diệp Thu thấy khó hiểu, trong đầu không tự chủ hiện lên bóng dáng Hàn Tiêu Tiêu.

Dù sao từ ngày anh đến Giang Châu, hai lần vào cục cảnh sát đều là bị Hàn Tiêu Tiêu đưa vào. Nên lúc này, chỉ cần vừa thấy xe cảnh sát là anh sẽ phản xạ có điều kiện, theo bản năng nhớ đến Hàn Tiêu Tiêu, thầm nghĩ: Lại không phải Hàn Tiêu Tiêu mới mình vào cục cảnh sát uống trà nữa chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận