Long Thần Ở Rể

Ngay tại lúc này, trong lòng Ngu Tử Diệp tràn đầy sự tự tin.

Dù sao thì đây cũng là địa bàn của anh ta.

Ba của anh ta là Ngu Hồng Xương và đại sư Murphy Los cũng đang có mặt ở đây.

Cho nên anh ta có thể không có chút lịch sự nào mà nói ra những lời nói đó! Song anh ta cũng chẳng để ý mấy.

Khi anh ta nói xong những lời này.

Murphy Los ngồi trước bàn tròn, sắc mặt dần trở nên u ám! Ngu Hồng Xương đang ngồi bên cạnh chỉ cảm thấy da đầu run lên một trận, ông ta không nhịn được thiếu chút nữa hung hăng đập giày da của mình lên mặt Ngu Tử Diệp.

Diệp Thu có thân phận như thế nào?

Ngu Tử Diệp lại dám vô lễ với anh ta như vậy! Đứa con trai ngốc nghếch này, thật sự là muốn hại chết ông ta rồi! Ngay lúc này trong lòng ông ta có ý định giết chết Ngu Tử Diệp.

Nhưng mà, rất rõ ràng là Ngu Tử Diệp vẫn còn chưa nhận ra được điều này, trên mặt anh ta vẫn tràn đầy sự đắc ý như cũ.

Triệu Thư Đình lại càng không buông tha cơ hội rất tốt này để đả kích Diệp Thu, bà ta vội vàng đi theo trào phúng nói: “Đúng vậy, giả vờ cái gì chứ, không biết còn tưởng rằng người hôm nay có hẹn với đại sư Murphy Los chính là anh đấy. Nếu không có Tiểu Ngu thì sợ rằng cả đời này anh cũng không có khả năng lọt vào mắt xanh của người tồn tại như một vị thần là đại sư Murphy Los đây, cái thứ làm mất mặt nhà anh!”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!” Lâm Thanh Nhã nháy mắt ra hiệu với mẹ cô.

“Chuyện gì? Cái tên vô dụng làm người nhà họ Lâm chúng ta mất mặt mà con còn không cho mẹ nói nữa à?”

Triệu Thư Đình bĩu môi, ngay sau đó trừng mắt với Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường nói: “Diệp Thu, nếu anh cảm thấy nơi này khiến anh không được tự nhiên thì anh nhanh chóng đi ra ngoài tránh cho việc anh ở chỗ này làm tôi thấy mất mặt. Hôm nay chính là ngày quan trọng của Tiểu Nhã khi được gặp mặt thần tượng của mình là đại sư Murphy Los, anh mau đi đi để khỏi làm chúng tôi thấy mất hứng nữa!”


“Đây là tự mẹ nói nhé, vậy tôi đi ra ngoài đây, mẹ đừng có hối hận đấy!” Khuôn mặt của Diệp Thu không thay đổi gật đầu, sau đó không nói hai lời đã trực tiếp xoay người đi ra bên ngoài phòng nghỉ.

“Đừng hối hận? Dọa ai đấy?”

Vẻ mặt của Triệu Thư Đình đầy khinh thường, bà ta bĩu môi ngay sau đó nhìn sang Ngu Tử Diệp, cười nói: “Tiểu Ngu à, cuối cùng cái thằng Diệp Thu làm chúng ta chướng mắt đã cút đi rồi. Đợi lát nữa chúng ta ra ngoài lại xử lý nó tiếp, bây giờ cháu giúp tôi giới thiệu hai mẹ con tôi với đại sư Murphy Los trước đi!”

“Được ạ!”

Ngu Tử Diệp cười gật đầu, ngay sau đó quay đầu nhìn sang ba mình là Ngu Hồng Xương nói: “Ba, đây là cô Lâm, cô ấy rất thích tranh của đại sư Murphy Los, cô ấy còn là fan cứng của đại sư nữa nên con nhờ ba nói giùm với đại sư để cô ấy có thể tự mình giao lưu với đại sư một chút được không?”

Nhưng mà lúc Ngu Tử Diệp vừa nói xong những lời này.

Cạch! Murphy Los trực tiếp đứng dậy rời khỏi ghế.

Tình huống này khiến cho Ngu Tử Diệp cảm thấy sửng sốt, trong lòng nghi ngờ nói: Tình huống gì đây? Sao đại sư Murphy Los lại đứng dậy? Chẳng lẽ đại sự tính tự mình đến nghênh đón Lâm Thanh Nhã và Triệu Thư Đình sao? Làm như vậy thì quá nể mặt mình rồi? .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================


Nghĩ đến đây, Ngu Tử Diệp lập tức cảm thấy cực kì vui mừng, anh ta cảm thấy chính mình cũng rất có mặt mũi, anh ta bày ra gương mặt tươi cười đắc ý quay đầu lại nhìn sang Triệu Thư Đình và Lâm Thanh Nhã.

Vẻ mặt kia của anh ta như đang nói: Nhìn thấy không, tất cả những điều này đều dựa vào mặt mũi của anh ta nên bọn họ mới có được loại đãi ngộ như vậy đấy, nếu là người bình thường thì ngay cả liếc mắt đại sư Murphy Los cũng không thèm liếc một cái đâu! Triệu Thư Đình và Lâm Thanh Nhã nhìn thấy tình huống như vậy cũng đều sửng sốt.

Mà đúng lúc này, Murphy Los trực tiếp đẩy ghế dựa ra, bước nhanh về phía bên này.

Thấy vậy, Ngu Tử Diệp lập tức kích động muốn chết, đứng thẳng lưng lại.

Mà Triệu Thư Đình và Lâm Thanh Nhã cũng không tránh khỏi căng thẳng lên.

Đặc biệt là Lâm Thanh Nhã, cô không ngừng hít sâu, suy nghĩ lát nữa bản thân nên mở miệng chào hỏi thần tượng như thế nào thì ổn đây.

Mắt thấy đại sư Murphy Los đang bước gần tới trước mặt mình.

Ngu Tử Diệp vội vàng bày ra vẻ mặt tươi cười đi lên đón, kính cẩn lễ phép nói: “Xin chào đại sư Murphy Los, người đang đứng bên cạnh tôi chính là cô Lâm…” Nhưng mà Ngu Tử Diệp còn chưa nói hết lời thì Murphy Los đến nhìn cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái đã trực tiếp đi vòng qua anh ta, sau đó lại đi vòng qua Lâm Thanh Nhã và Triệu Thư Đình, bước nhanh ra bên ngoài phòng nghỉ.

Thấy tình huống như vậy.

Vẻ mặt tươi cười của Ngu Tử Diệp lập tức trở nên cứng đờ.

Mà Triệu Thư Đình và Lâm Thanh Nhã đã hóa đá ngay tại chỗ.

Tình huống gì đây?


Có thể nói hiện tại ba người toàn mờ mịt, trên mặt đầy dấu chấm hỏi.

Một lúc lâu sau, lúc này Ngu Tử Diệp mới nhìn sang ba mình là Ngu Hồng Xương, mặt đầy khó hiểu hỏi: “Ba, sao đại sư Murphy Los lại ra ngoài?”

“Mày đừng gọi tao là ba nữa, tao không có đứa con trai ngu như mày, hẳn là tao nên gọi mày bằng ba quá, mày xem đi mày đã gây ra chuyện tốt gì cho ba mày rồi!”

Sắc mặt Ngu Hồng Xương tối sầm lại, hung hăng trừng mắt nhìn Ngu Tử Diệp, tức giận quát lớn.

Lần này, Ngu Tử Diệp hoàn toàn ngây ngốc.

Tình huống gì đây?

Sao ba mình lại có thái độ như vậy?

Còn không đợi Ngu Tử Diệp phản ứng lại.

Ngu Hồng Xương trực tiếp vung tay lên, dẫn theo các họa sĩ đang ngồi ở đây đứng dậy bước nhanh đi ra phía bên ngoài phòng nghỉ.

Lúc đi ngang qua chỗ Ngu Tử Diệp.

Ngu Hồng Xương hung hăng trừng mắt liếc Ngu Tử Diệp một cái, nổi giận mắng: “Thằng khốn, đợi lát nữa xong việc tao sẽ lại xử lý mày tiếp, nếu hôm nay việc này không được giải quyết ổn thỏa được thì tao với mày cắt đứt quan hệ ba con luôn!”

Nói xong, vẻ mặt của Ngu Hồng Xương lập tức tươi tỉnh lại, ông ta dẫn theo các họa sĩ bước nhanh ra bên ngoài.

Rất nhanh sau đó.

Bên trong phòng nghỉ chỉ còn lại ba người Ngu Tử Diệp là còn đang hóa đá đứng im tại chỗ.


Một lúc lâu sau.

Triệu Thư Đình không nhịn được nhìn Ngu Tử Diệp hỏi: “Tiểu Ngu, cuối cùng thì tình huống gì đây? Có phải cháu đã làm sai chuyện gì không? Vì sao ba cháu lại giận như vậy?”

“Tôi cũng không biết, lúc mới vào phòng ba tôi cũng không có tức giận mà, vì sao sau khi Diệp Thu đi rồi thì thái độ của ba tôi lại đột nhiên thay đổi lớn đến như vậy chứ?”

Ngu Tử Diệp lắc đầu, vẻ mặt mê mang.

Ngay sau đó, anh ta đột nhiên nhớ tới gì đó làm sắc mặt lập tức tối sầm lại, cắn răng lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi, việc ba tôi giận chắc chắn là có liên quan đến Diệp Thu, có khả năng là dáng vẻ co rúm của Diệp Thu đã làm đại sư Murphy Los mất hứng. Mà ba cháu lại nghĩ rằng Diệp Thu là người bạn mà tôi dẫn theo cho nên mới giận tôi, tất cả đều là do Diệp Thu hết!”

“Đúng vậy, cháu nói rất đúng, đều là do sau khi ba cháu nhìn thấy Diệp Thu mới trở nên như vậy, khẳng định đều là do Diệp Thu làm hại!”

Triệu Thư Đình gật đầu tán thành nói.

Lâm Thanh Nhã nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho ổn.

Bởi vì quả thật thái độ của Ngu Hồng Xương bắt đầu trở nên tệ như vậy từ lúc Diệp Thu vừa bước vào.

“Vậy dì Triệu à, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Ngu Tử Diệp nhìn Triệu Thư Đình hỏi.

“Không sao cả, nếu như chuyện có liên quan đến Diệp Thu thì lát nữa đi ra ngoài cháu hãy giải thích rõ ràng với ba cháu rằng cháu và Diệp Thu không có quan hệ gì hết là được. Dù sao thì tên vô dụng như Diệp Thu ở nhà họ Lâm chúng tôi cũng không được ưa thích, đến lúc đó chúng tôi giả vờ như không quen biết nhau thì đại sư Murphy Los và ba cháu cũng sẽ không có lý nào lại giận chúng ta nữa!” Triệu Thư Đình vẫy vẫy tay, cười lạnh nói.

“Vâng ạ, bây giờ tôi sẽ đi giải thích với ba tôi ngay!” Ngu Tử Diệp gật đầu, sau đó vội vàng đi ra bên ngoài phòng nghỉ.

Triệu Thư Đình và Lâm Thanh Nhã đi theo phía sau.

Nhưng mà khi ba người đi ra phía bên ngoài, sau khi nhìn thấy tình cảnh đang diễn ra tại bên ngoài hành lang thì ba người lập tức đều ngây ra tại chỗ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận