“Mẹ, công ty của con còn có việc phải làm, con đi về trước, mẹ cứ ở đây tiếp tục xem đi!” Lâm Thanh Nhã nhìn Triệu Thư Đình, giọng nói lạnh lùng cất lên.
Cô muốn đưa Diệp Thu rời khỏi đây ngay lập tức.
Sau những gì vừa xảy ra, cô không còn một chút hứng thú nào đối với cuộc triển lãm này.
Cô chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt, tránh xa cái người tên Ngu Tử Diệp này.
Bởi vì tính tình và cách xử sự của Ngu Tử Diệp khiến cô vô cùng chán ghét! Nhìn qua thì có vẻ là người nho nhã lịch sự, nhưng lời nói lại khiến người khác cực kỳ ghê tởm.
Mặc dù những lời này đều nhằm vào Diệp Thu, nhưng mà Diệp Thu chính là người chồng hợp pháp của cô.
Hơn nữa bây giờ ấn tượng của cô về Diệp Thu đã thay đổi rất nhiều, cô đang định thử chấp nhận Diệp Thu.
Để cho một người ngoài chế giễu Diệp Thu như vậy, đương nhiên là cô sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu không phải là vì nể mặt mẹ của cô, bà Triệu Thư Đình dẫn Ngu Tử Diệp tới thì cô đã trở mặt với Ngu Tử Diệp từ lâu rồi!
Nhìn thấy Lâm Thanh Nhã chuẩn bị rời đi, Triệu Thư Đình hơi sốt ruột. Vốn dĩ bà ta định mời Lâm Thanh Nhã và Diệp Thu đến đây vào ngày hôm nay là để khiến cho Diệp Thu bị mất mặt ở trước mặt Lâm Thanh Nhã. Đồng thời, cũng để cho Lâm Thanh Nhã có thể biết người đàn ông Diệp Thu này kém cỏi và vô dụng như thế nào. Sau đó lại nhìn thấy Ngu Tử Diệp có bao nhiêu ưu tú, để cho Lâm Thanh Nhã hoàn toàn thất vọng về Diệp Thu.
Nhưng bây giờ, tình huống lại trở thành như thế này, người bị mất mặt xấu hổ không phải là Diệp Thu mà là Ngu Tử Diệp.
Điều này hoàn toàn vượt quá sự mong đợi của Triệu Thư Đình, nó cũng khiến cho bà ta rất khó chịu.
Nếu hôm nay cứ để Diệp Thu trở về như thế này, bà ta không thể nuốt trôi cục tức này vào trong lòng được.
Nghĩ đến đây, Triệu Thư Đình vội vàng bước tới ngăn cản: “Thanh Nhã, con đi gấp như vậy để làm gì, ở lại xem với mẹ một lúc đi. Hai mẹ con chúng ta mãi mới có thể cùng nhau đi đến xem buổi triển lãm nghệ thuật, chúng ta phải xem nhiều một chút!”
“Mẹ, công ty của con còn có việc!” Lâm Thanh Nhã nói.
“Thôi nào, người khác không biết, mẹ lại không biết sao? Chuyện của công ty thì sẽ có người đi xử lý, con là tổng giám đốc, không thể việc gì cũng tự mình làm được, có đúng không?” Triệu Thư Đình bĩu môi, hoàn toàn không chịu nhượng bộ.
“Nhưng…” Lâm Thanh Nhã nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không biết làm cách nào để lấy cớ cho có lệ với mẹ mình.
Đúng lúc này, Ngu Tử Diệp đảo mắt, nhân cơ hội mà nhìn sang Lâm Thanh Nhã nói: “Cô Lâm đừng đi vội. Tôi đoán bây giờ ba tôi và đại sư Murphy Los không quá bận, tôi sẽ gọi điện thoại cho ba tôi, thử liên lạc một chút xem nếu có thể thì tôi sẽ đưa cô đến gặp đại sư Murphy Los ngay bây giờ!”
Nghe được một câu này, Lâm Thanh Nhã lập tức sửng sốt. Thành thật mà nói, ước mơ của cô là có thể gặp được Murphy Los.
Bây giờ đột nhiên Ngu Tử Diệp lại đề xuất, cám dỗ này đối với cô thật sự là quá lớn! Thấy Lâm Thanh Nhã do dự, Triệu Thư Đình biết là vẫn còn cơ hội, anh ta vội thuyết phục: “Đúng vậy, Thanh Nhã, không phải đại sư Murphy Los là thần tượng của con sao? Con vẫn nói là muốn gặp ông ấy, hiện tại con ở lại đây, Tử Diệp cũng nói có thể dẫn con đi gặp ông ấy, cơ hội tốt như vậy, con đừng có bỏ lỡ!”
“Chuyện này…” Lâm Thanh Nhã do dự một chút, sau đó nhìn sang Diệp Thu hỏi: “Diệp Thu, anh nghĩ như thế nào? Anh có muốn ở lại không?”
Đương nhiên là Diệp Thu biết Lâm Thanh Nhã rất muốn gặp Murphy Los, cho nên anh trả lời mà không cần phải suy nghĩ: “Tôi nghe lời em.”
“Ừm!”
Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Triệu Thư Đình nói: “Được, vậy thì con sẽ ở lại đây một chút!”
“Được, thật sự là con gái ngoan của mẹ!” Trên khuôn mặt của Triệu Thư Đình lập tức tràn ngập nụ cười.
Khi Ngu Tử Diệp ở bên cạnh thấy Lâm Thanh Nhã đồng ý ở lại, anh ta cũng rất phấn khích, vội nói: “Tôi đi gọi điện thoại cho ba tôi!”
Vừa dứt lời, Ngu Tử Diệp lấy điện thoại ra, bước nhanh sang một bên, tìm thấy số điện thoại của ba mình rồi ấn gọi đi.
Một lúc sau, điện thoại đã được kết nối: “Alo, ba ơi, bây giờ ba và đại sư có rảnh không?” Ngu Tử Diệp thử hỏi.
“Ba với ông ấy đang ở phòng nghỉ uống trà nói chuyện phiếm, có chuyện gì vậy?” Ngu Hồng Xương nghi ngờ.
“Con có ba người bạn rất hâm mộ đại sư và muốn gặp đại sư. Bọn họ cũng là tầng lớp nhà giàu ở thành phố Giang Châu, không biết đại sư có cho một chút thể diện không?” Ngu Tử Diệp vội nói.
“Con chờ đi, ba sẽ hỏi hộ con!”
Sau đó, Ngu Hồng Xương ở bên kia im lặng một lúc.
Khoảng một phút sau thì lại nghe thấy giọng nói của Ngu Hồng Xương vang lên: “Được rồi, dẫn bạn của con đến đây đi, nhớ là các con chỉ có thể ở chỗ này một phút, sau đó đại sư của con còn có việc phải làm!”
“Vâng ạ, ba cứ yên tâm!” Trong nháy mắt, gương mặt của Ngu Tử Diệp lập tức tràn ngập nụ cười.
Sau khi cúp máy, trong lòng Ngu Tử Diệp phấn khích không thôi.
Đây chính là cơ hội tuyệt vời để anh ta đảo ngược tình thế và tìm lại thể diện! Hãy thử nghĩ xem, ở dưới sự dẫn dắt của anh ta, mọi người cùng nhau bước vào phòng nghỉ rồi anh ta sẽ giới thiệu để cho Lâm Thanh Nhã gặp được đại sư Murphy Los.
Sau đó nghĩ cách để đại sư Murphy Los nói một vài lời tốt đẹp thay anh ta ở trước mặt Lâm Thanh Nhã.
Tiếp theo chính là để ba anh ta ra mặt, dạy cho Diệp Thu một bài học. Diệp Thu có thể kiêu ngạo ở trước mặt anh ta nhưng nếu ở trước mặt ba anh ta thì Diệp Thu còn dám kiêu ngạo nữa sao?
Hơn nữa, còn có đại sư Murphy Los ở đấy, đến lúc đó, chắc chắn cái tên nhà quê Diệp Thu này sẽ sợ tới mức ngay cả rắm cũng không dám đánh.
Cứ như vậy, anh ta không chỉ có thể thay đổi ấn tượng của mình ở trong lòng Lâm Thanh Nhã mà còn chiếm được trái tim của Lâm Thanh Nhã.
Cũng có thể răn dạy Diệp Thu một cách nghiêm khắc để rửa sạch mối nhục này, lấy lại thể diện và danh dự mà anh ta đã đánh mất trước đó.
Chuyện này chính là một mũi tên trúng hai con nhạn! Nghĩ vậy, trên mặt của Ngu Tử Diệp tràn ngập sự đắc thắng, chỉ suýt chút là cất tiếng cười to ngay tại chỗ thôi.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Ngu Tử Diệp tràn đầy tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc bước đi cũng rất nhẹ nhõm. Nếu như không có lực hút của trái đất thì có lẽ anh ta đã bay lên trời từ lâu rồi.
Nhìn thấy Ngu Tử Diệp đang vênh vang đi về bên này, Triệu Thư Đình cũng không kịp chờ mà vội hỏi: “Tử Diệp, thế nào rồi? Đại sư Murphy Los có đồng ý không?”
“Dì yên tâm, tôi đã liên hệ rồi, không có vấn đề gì cả, hiện tại chúng ta có thể đi gặp đại sư Murphy Los!” Ngu Tử Diệp xua tay và nói với vẻ mặt tự mãn.
“Thật sao?”
Vẻ mặt của Triệu Thư Đình lập tức tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ, bà ta lập tức nhìn Lâm Thanh Nhã nói: “Thanh Nhã, con đã thấy chưa, Tử Diệp rất có năng lực đó, cậu ấy lại có thể giúp con hẹn gặp đại sư Murphy Los, còn không mau cảm ơn Tử Diệp đi!”
Nghe thấy lời này, trong mắt của Lâm Thanh Nhã lóe lên một tia vui mừng, xuất phát từ phép lịch sự, Lâm Thanh Nhã nói một cách thản nhiên: “Cảm ơn!”
“Không cần khách sáo, việc này đối với tôi mà nói chỉ là một việc cỏn con. Nếu như sau này cô muốn gặp đại sư Murphy Los thì cô có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, chuyện này không thành vấn đề!” Ngu Tử Diệp xua tay, khuôn mặt tràn ngập vẻ dương dương tự đắc.
Lúc này, anh ta đang rất nổ, bắt đầu thổi phồng bản thân mình lên.
“Chuyện này còn phải nói sao, ba của Tử Diệp là ai chứ, đó là đại sư Ngu Hồng Xương có quan hệ rất tốt với đại sư Murphy Los, cho nên muốn hẹn gặp đại sư Murphy Los vài lần cũng được chứ sao!” Triệu Thư Đình vội khen.
Bà ta nói xong đã nhìn sang Diệp Thu ở bên cạnh một cách khinh thường, vẻ mặt xem thường nói: “Không giống như mấy người nhà quê từ nông thôn đến, không có xuất thân gì cả, chỉ có thể ăn cơm mềm. Một kẻ vô dụng như vậy, đừng nói đến việc hẹn gặp đại sư Murphy Los, ngay cả hẹn gặp nhân viên bảo vệ của đại sư Murphy Los thì người ta cũng không thèm để ý đến anh ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...