"Cậu dám giết tôi? Ha ha, cậu mà dám giết tôi?"
Mã Thiên Phóng cười lạnh, khinh thường hỏi.
Rõ ràng là anh ta không hề để tâm đến lời nói của Diệp Thu.
Đối với anh ta, đó chỉ đơn giản là một chuyện cười! Diệp Thu rõ ràng là đang khoe khoang! Nếu là một người bình thường, hãy quên nó đi.
Mã Thiên Phóng anh ta là ai chứ?
Mọi người trong giang hồ đều gọi anh ta là cậu ba Mã! Có liên quan đến cả thiện và ác! Giàu có, có xuất thân và có người, mạng lưới rất rộng! Nhìn cả Giang Châu này xem, rất ít người dám động đến anh ta.
Mà bây giờ Diệp Thu thậm chí còn dọa giết anh ta, điều này khiến anh ta như bị coi thường.
“Anh không nghĩ tôi dám sao?” Diệp Thu nhẹ giọng hỏi.
“Đến, đến đây, nhãi con, tôi sẽ cho cậu ba phần can đảm, nếu có bản lĩnh, cậu hãy giết tôi ngay hôm nay đi, bằng không, cậu chỉ có thể chờ chết!”
Mã Thiên Phóng khinh thường nói.
“Nói như vậy, là anh đang xác định tự mình tìm cái chết, đúng không?”
Diệp Thu mặt không chút thay đổi hỏi.
“Đừng nói nhiều, nếu cậu làm được thì ra tay đi, đến đây, hôm nay tôi còn chưa chết thì cậu cứ chờ xem, xem tôi có giết cậu không, tên nhãi con!”
Mã Thiên Phóng cực kỳ khinh thường hét lên.
Thấy vậy Diệp Thu lắc đầu, sau đó liếc nhìn Âu Dương Hạo, trong mắt lóe lên một tia sát ý.
Âu Dương Hạo lập tức hiểu được ý tứ của Diệp Thu, đưa tay nhấc Mã Thiên Phóng lên, đưa đến nơi không có người.
Dù sao, đây là một trại trẻ mồ côi, và Lưu Điềm Điềm còn đang ở trong xe, Diệp Thu không muốn cô bé nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.
Nếu không, nó sẽ chỉ để lại cái bóng ma cho tuổi thơ vốn đã khốn khổ của cô bé mà thôi.
“Nhãi con, cậu định làm gì vậy, để tôi đi, cậu có tin không, đợi ông đây trở về sẽ mang người đến giết cậu!”
Vẻ mặt Mã Thiên Phóng thay đổi, anh ta nhìn chằm chằm Âu Dương Hạo, tức giận mắng.
“Đừng lo lắng, anh sẽ không trở về được đâu, tôi sẽ tiễn anh lên đường!”
Âu Dương Hạo nắm lấy cổ Mã Thiên Phóng, trực tiếp xách anh ta ra khỏi chỗ.
Mã Thiên Phóng cũng bắt đầu hoảng sợ.
Dù sao, kỹ năng của Âu Dương Hạo đáng sợ như thế nào, anh ta đã tận mắt chứng kiến.
Nếu như Âu Dương Hạo thật sự giết anh, vậy thì anh ta chắc chắn không thể nói lý lẽ được nữa.
Nghĩ đến điều này khuôn mặt của Mã Thiên Phóng lập tức thay đổi, anh ta cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
Nhưng mà, ở trong tay Âu Dương Hạo dù có giãy dụa thế nào cũng vô dụng.
Thấy anh ta sắp bị Âu Dương Hạo đưa đi.
“Dừng lại!”
Tuy nhiên đúng lúc này, một giọng nói lớn đột nhiên vang lên.
Nghe thấy âm thanh này, mọi người đều ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên mập mạp mặc vest, mặt mày béo ú có cái bụng bự, đi về từ phía trại trẻ mồ côi.
Phía sau ông ta có mười vệ sĩ mặc đồ đen, và hơn ba mươi nhân viên bảo vệ mặc đồng phục cầm dùi cui điện.
Đây gần như là toàn bộ lực lượng an ninh của trại trẻ mồ côi.
Và người đàn ông trung niên béo phì này không ai khác, đó chính là phó viện trưởng của cô nhi viện Ánh Dương, Vương Long! Đừng nghĩ ông ta chỉ là phó viện trưởng của trại trẻ mồ côi vì Ánh Dương là kiểu mẫu trong số các trại trẻ mồ côi trong thành phố, nên nó cũng là đối tượng nhận được hỗ trợ chính của thành phố Giang Châu.
Vì vậy, Vương Long này có quyền lực đáng kể, quan hệ của ông ta ở Giang Châu cũng rất rộng, đã từng gặp rất nhiều quan chức cấp cao của chính phủ, địa vị của ông ta ở Giang Châu cũng rất cao, ít ai dám động đến ông ta.
Nếu không, sẽ đón nhận những tai nạn ngập đầu.
Khi Mã Thiên Phóng và Vương Lực nhìn thấy Vương Long đi tới, ánh mắt vui vẻ, vẻ mặt vui mừng, như thể vừa nhìn thấy một vị cứu tinh.
Họ biết rằng họ đã được cứu! Có Vương Long ở đây, Diệp Thu sẽ không bao giờ dám động đến bọn họ!
“Phó viện trưởng Vương, mau cứu tôi!”
Mã Thiên Phóng vội vàng cầu cứu Vương Long.
“Chú, chú cuối cùng cũng đến rồi, nếu chú không tới nữa, cháu sẽ bị tra tấn đến chết!”
Vương Lực cũng kêu lên đáng thương, chỉ là cổ họng của anh ta bị khàn, bởi vì bị tàn thuốc mà Diệp Thu vừa mới ném vào thiêu đốt.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Vương Long chợt trầm xuống, ông ta vẫy vẫy bàn tay to, chỉ vào Diệp Thu và Âu Dương Hạo, lạnh lùng nói: “Lên, bắt hai tên côn đồ này lại!”
Các vệ sĩ phía sau ông ta và nhóm nhân viên bảo vệ lao về phía Diệp Thu và Âu Dương Hạo, bao vây lấy hai người.
Thấy vậy Mã Thiên Phóng lấy lại sự tự tin vừa mất, vội vàng quay đầu lại nhìn
Diệp Thu, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Còn muốn giết tôi sao? Có bị điên không? Tỉnh mộng đi? Không nghĩ sẽ có nhiều người tới như vậy sao? Hai người các cậu chuẩn bị bị đánh thành tàn phế rồi, mà chuyện này, chính là kết quả của việc dám chọc tức tôi đấy, muốn tôi tìm đường chết à, cặn bã, ha ha ha."
“Vả miệng!”
Diệp Thu liếc nhìn Mã Thiên Phóng, bình tĩnh nói.
Không nói hai lời, Âu Dương Hạo vung tay tát thẳng về phía Mã Thiên Phóng.
“Bốp!”
Chỉ nghe thấy rõ ràng một cái tát vào mặt.
Má phải của Mã Thiên Phóng sưng tấy.
Cả người anh ta bị choáng váng ngay tại chỗ, đầu óc ong ong như có tiếng pháo.
Từ cái này có thể tưởng tượng được cái tát của Âu Dương Hạo mạnh như thế nào.
Thấy vậy, sắc mặt Vương Long càng thêm âm trầm hơn.
Đây là lãnh thổ của ông ta, bây giờ ông ta đã cho người bao vây Diệp Thu và Âu Dương Hạo.
Nhưng Diệp Thu còn dám để Âu Dương Hạo đánh vào mặt Mã Thiên Phóng! Điều này đơn giản là không cho ông ta chút thể diện nào.
Hơn nữa đó không phải bộ mặt của Mã Thiên Phóng nữa, mà còn là bộ mặt của Vương Long ông ta: "Láo toét! Nhóc con, còn không mau thả cậu ba Mã ra, nếu không tôi cho cậu chết không có chỗ chôn!"
Vương Long trừng mắt nhìn Diệp Thu và Âu Dương Hạo, lạnh giọng mắng.
“Chỉ là phó viện trưởng cô nhi viện mà thôi, lại dám nói những lời độc ác như vậy, Phó viện trưởng Vương, ông đúng là quan lớn quyền thế!”
Diệp Thu cười lạnh một tiếng, châm chọc nói.
"Ha ha, tin hay không thì tùy, tôi, phó viện trưởng, chỉ cần một lời nói cũng có thể khiến cậu, một kẻ đang mặc com-lê chỉnh tề này, không còn chỗ nào để tồn tại ở Giang Châu. Đây là thân phận và địa vị! Cậu hiểu chứ? Nhóc con?"
Vương Long cười khinh bỉ nói.
Đối với ông ta, có vẻ như Diệp Thu chỉ đang mặc quần áo ngoài vỉa hè chưa đến một triệu đồng một bộ, chắc chắn là không có địa vị gì.
Đối với một con kiến như thế này, với thế lực của ông ta ở Giang Châu, muốn giết chết một người như vậy, cũng dễ như trở bàn tay.
Cho nên ông ta hoàn toàn không để Diệp Thu vào mắt.
“Tên nhãi kia, cậu có nghe thấy không? Phó viện trưởng Vương không phải là một người mà cậu có thể động vào được, vì vậy nhanh chóng thả tôi ra, quỳ xuống và cúi đầu xin lỗi, có lẽ tôi sẽ cho cậu một con đường sống!"
Sau khi người của Mã Thiên Phóng đến, anh ta trợn mắt với Diệp Thu, rất tự tin nói.
"Các người chết chắc rồi. Chỉ cần chú tôi lên tiếng, ở Giang Châu sẽ không có ai dám bảo vệ hai người!"
Vương Lực cũng hét lên.
Diệp Thu lắc đầu cười, vẻ mặt suy tư nói: "Ồ? Vậy sao? Vậy tôi muốn xem ông phó viên trưởng đây có thể làm được gì!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...