Vừa dứt lời.
Tất cả các tiểu thư và phu nhân nổi tiếng có mặt ở đây đều nhìn Diệp Thu.
Bọn họ cảm thấy chắc chắn rằng Diệp Thu sẽ không dám nhận lời thách đấu này.
Dẫu sao thì Hàn Tần cũng là một đầu bếp vô cùng nổi tiếng ở Giang Châu.
Đã nhận được chứng nhận đầu bếp ba sao của Michelin.
Còn Diệp Thu thì sao chứ?
Chẳng qua chỉ là một tên ở rể phế vật của gia đình nhà họ Lâm mà thôi, sống bằng cách ăn bám.
Giữa hai người bọn họ hoàn toàn không có gì để phải so sánh.
Nếu Diệp Thu dám nhận lời tranh tài nấu nướng cùng với Hàn Tần, thế nào anh ta cũng sẽ bị hành hạ đến ê chề mà thôi! Cho nên bọn họ cảm thấy tên phế vật Diệp Thu này nhất định sẽ lựa chọn quỳ xuống xin lỗi.
Dù sao nếu phải cạnh tranh về tài nấu nướng với Hán Tần sẽ chỉ càng làm mất thể diện thêm.
Ngay cả Lâm Thanh Nhã cũng vội vàng nhìn Diệp Thu lắc đầu ra hiệu không nên chấp nhận cuộc thách thức này.
Nếu không chỉ có thể tự chuốc lấy nhục nhã thôi.
Lâm Thanh Nhã biết rõ ràng về khả năng nấu nướng của Diệp Thu.
Diệp Thu nấu những món ăn tại nhà cũng tạm được, nhưng nếu muốn so cùng với một đầu bếp thực thụ thì khoảng cách vẫn còn quá lớn.
Tuy nhiên đối với lần này.
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, tựa như không có nhìn thấy lời ra hiệu của Lâm Thanh Nhã, nhìn về phía Hàn Tần, nhàn nhạt nói: "Nói đi, đấu thế nào đây!"
Thấy vậy.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Mà trong đôi mắt Hàn Tần lại lóe lên vẻ vui mừng.
Anh ta vốn nghĩ Diệp Thu sẽ không dám tham gia trận đấu này.
Nếu như thế, kế hoạch tiếp theo của anh ta sẽ không bao giờ có thể thực hiện suôn sẻ được.
Nhưng bây giờ, Diệp Thu lại đồng ý một cách đầy sảng khoái như vậy.
Điều này khiến anh ta vô cùng bất ngờ, ngay sau đó trong lòng trở nên rất vui mừng.
Diệp Thu ơi là Diệp Thu, đây là tự chính anh cho tôi cơ hội đấy nhé.
Vậy thì cũng đừng trách tôi sao không khách khí.
Cứ chờ xem anh mất mặt trước Lâm Thanh Nhã và nhiều người ở đây như thế nào đi!
Nghĩ tới đây.
Khóe miệng Hàn Tần nhếch lên, vẻ mặt đầy tự mãn nói: "Rất đơn giản, tôi và anh mỗi người nấu một món ăn cho mọi người cùng nếm thử. Ai được đánh giá làm ngon hơn thì người đó thắng, thế nào?"
"Không thành vấn đề, bắt đầu ngay đi!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Đợi đã, tôi còn chưa nói xong!"
Hàn Tần khoát tay một cái, cười lạnh nói: "Mới vừa rồi tôi chỉ nói anh thắng thì sẽ thế nào, còn chưa nói nếu thua anh phải trả giá sao mà nhỉ?"
"À? Thế anh muốn gì?"
Diệp Thu híp mắt lại, mặt đầy vẻ đùa cợt hỏi.
"Rất đơn giản. Nếu anh thua, anh phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi trước mặt tất cả người, cho đến khi tôi tha thứ thì mới được dừng, nếu không, anh cứ mãi tiếp tục như thế!"
Trong mắt Hàn Tần lóe lên một tia lạnh lẽo, chỉ tay xuống mặt đất trước mặt anh ta, cười lạnh nói.
“Vậy nếu tôi thắng thì sao? Chỉ giống như anh vừa nói là không truy cứu việc lúc nãy nữa thôi à, thế thì cũng được hời cho anh quá rồi?"
Diệp Thu nhàn nhạt nói.
"Nếu như anh thắng, ngoài việc tôi không theo truy cứu chuyện hôm nay nữa, tôi cũng sẽ quỳ xuống dập đầu với anh, và ở trước mặt mọi người thừa nhận tất cả những món ăn tôi nấu đều là rác rưởi, được chứ?"
Hàn Tần suy nghĩ một chút, nhếch mép nói.
Anh ta cảm thấy mình sẽ không bao giờ thua.
Cho nên mới dám đặt cược như vậy.
"Được, bắt đầu đi!"
Diệp Thu gật đầu một cái, nhàn nhạt nói.
"Diệp Thu, đừng nói tôi bắt nạt anh, muốn chọn nấu kiểu gì tôi để cho anh tự lựa chọn!"
Hàn Tần mặt đầy phách lối nói. . KHÔ𝗡G Q𝐔Ả𝗡G CÁO, đọc truyện tại — TRu𝘔T R𝐔Y𝑬𝗡.𝑉n —
"Vậy thì làm canh đi!"
Diệp Thu mặt không cảm xúc nói.
Vừa dứt tiếng.
Khuôn mặt của tất cả mọi người trong căn phòng đều hiện lên một nụ cười mỉa mai.
Ánh mắt nhìn Diệp Thu, giống như đang nhìn một kẻ thiểu năng không biết trời cao đất rộng.
Nên biết rằng.
Hàn Tần có hai món kinh điển nổi tiếng.
Một trong số đó là Những đóa sen đào lúc trăng non nồng nàn màu xanh biếc vừa được mang lên.
Và món còn lại chính là món canh ngon nhất trong các món canh, Bát Tiên Vượt Biển! Trong giới ẩm thực ở Giang Châu món này cực kì nổi tiếng! Không ai là không nghe, không ai là không biết.
Thế mà Diệp Thu còn muốn dám đấu với Hàn Tần về món canh?
Đây không phải là múa rìu qua mắt Lỗ Ban, muốn tìm chỗ chết sao?
Ngay tại thời điểm này.
Mọi người đều nghĩ rằng Diệp Thu nhất định sẽ thua! Thậm chí ngay từ khi bắt đầu muốn cuộc thi này diễn ra.
Diệp Thu cũng đã thua rồi!
“Muốn làm canh đúng không? Được thôi, vậy hai chúng ta mỗi người làm một món canh, xem ai làm ngon hơn!"
Hàn Tần cười lạnh, mặt đầy khinh thường nói.
Ngay lập tức, Hàn Tần đưa tay làm động tác "xin mời".
Diệp Thu đứng dậy.
"Diệp Thu!"
Lâm Thanh Nhã nhíu đôi mày thanh tú lại, lắc đầu.
Cô thực sự không muốn Diệp Thu đi tham gia! Bởi vì biết rõ kết quả chắc chắn sẽ thua!
"Đừng lo lắng mà Lâm tổng, cho anh chút lòng tin đi!"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, cười nhạt nói.
Nghe vậy.
Cả người Lâm Thanh Nhã đều sửng sốt.
Diệp Thu không nói nhảm nữa, trực tiếp đi theo Hàn Tần đến phòng bếp.
"Đi thôi, chúng ta cũng vào xem thử một chút đi!"
Thấy thế.
Lâm Thanh Nhã nhíu đôi mày thanh tú của mình lại, đi về phía sau bếp....
Trong phòng bếp.
Những quý cô nổi tiếng cũng tò mò đi theo.
Diệp Thu và Hàn Tần lần lượt đứng ở hai bếp khác nhau.
Mà Lâm Thanh Nhã và các vị phu nhân đứng quan sát từ hai phía.
May mắn thay, nhà bếp đủ lớn để chứa được nhiều người như vậy.
"Vậy thì tôi sẽ bắt đầu!"
Hàn Tần cười với vẻ vô cùng đắc ý, ngay sau đó liền bắt đầu rửa sạch và cắt nguyên liệu.
"Cạch cạch cạch cạch!"
Con dao làm bếp trong tay Hàn Tần giống như tay chân của anh ta vậy, vô cùng ăn ý với nhau và hết sức thuần thục.
Anh ta xắc với tốc độ cực nhanh, hơn nữa độ dày mỏng cơ bản là giống nhau như đúc.
Nếu không có một số kỹ năng về dao nhất định thì không cách nào làm được.
Hơn nữa để trở nên đẹp trai trước mặt các cô gái.
Hàn Tần còn biểu diễn trước mặt mọi người một màn xóc chảo lửa điêu luyện.
Mọi thứ nhìn hệt như nước chảy mây trôi vậy, hết sức nhuần nhuyễn.
Các cô gái hét lên liên tục, biểu cảm vô cùng mê muội.
So với kỹ năng chói lọi của Hàn Tần.
Diệp Thu trông bình thường hơn rất nhiều.
Cắt nguyên liệu, cũng không nhanh không chậm, cắt từng tí từng tí một, giống như đang nấu ăn ở nhà vậy.
Khi chế biến món xào cũng rất đơn giản.
Một chút cũng không có gì để mà thưởng thức.
Khi các cô gái thấy vậy, ai cũng đều bĩu môi.
Theo họ thấy, về mặt thể hiện ra bên ngoài Diệp Thu cũng đã thua rồi.
Tuy nhiên.
Các cô ta không biết rằng.
Trạng thái cao nhất của nghệ thuật ẩm thực là quay trở lại những điều cơ bản! Mọi thứ đều trở về nguyên sơ của nó.
Đối với việc thể hiện ra đẹp trai.
Diệp Thu đã vượt qua mức đó từ lâu.
Với Diệp Thu.
Điều quan trọng nhất là trong nấu nướng chính là làm sao cho thật cẩn thận.
Chỉ như vậy.
Sau khi Hàn Tần và Diệp Thu xào sơ qua tất cả các nguyên liệu họ cần, họ bắt đầu tiến hành nấu canh.
Món canh này.
Thế nhưng thật ra lại là một bài kiểm tra kỹ năng nấu nướng của những người đầu bếp.
Cho dù là khâu chọn nguyên liệu, thành phần hay canh nhiệt độ đều cần phải có kinh nghiệm dày dặn.
Hơn hay kém đi một chút đều làm cho mùi vị có thể thay đổi đáng kể! Hàn Tần và Diệp Thu dường như cho hết tất cả các nguyên liệu nấu ăn của họ vào nồi canh đặc biệt này cùng một lúc.
Sau đó vặn nhỏ lửa bắt đầu nấu canh! Tiếp theo, cả hai thi nhau nêm nếm nước lèo và kiểm soát nhiệt độ của lửa.
Đặc biệt là nhiệt độ của lửa! Khi nào nên để lửa nhỏ, khi nào nên để lửa lớn, khi nào nên đậy nắp nồi rồi nấu từ từ chậm rãi, khi nào thì nên mở nắp nồi để thoáng kí, tất cả những điều này đều là kiến thức.
Cũng chính là hiện thân cho kỹ năng nấu nướng giữa một đầu bếp thực thụ và một người bình thường!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...