"Bởi vì anh quá yếu!"
Khóe miệng Diệp Thu cong lên, sau đó anh nhẹ nhàng vung lòng bàn tay phải lên.
Trong chớp mắt.
Vương Hàng chỉ cảm thấy một sức lực kinh người đánh vào bụng dưới của mình.
Điều này khiến sắc mặt Vương Hàng lập tức thay đổi!
"A!".
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.
Toàn thân Vương Hàng cong lại như một con tôm, vừa ngã bay ra ngoài vừa gào thét.
Cái bay này hạ cánh cách đó sáu, bảy mét.
Sau khi nặng nề rơi xuống đất.
Nửa ngày cũng không bò dậy nổi.
Một màn này.
Làm cho Hàn Tiêu Tiêu ngây cả người.
Nên biết rằng.
Lúc Vương Hàng còn ở học viện cảnh sát, anh ta là một sinh viên vô cùng ưu tú.
Sinh viên ưu tú là gì?
Đó chính là tất cả thành tích của các môn đều đạt loại tốt.
Không chỉ kĩ thuật bắn súng.
Khả năng đấu tay đôi của Vương Hàng cũng khá lợi hại.
Năm sáu người đàn ông bình thường cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Đối với lần này, cho dù là Hàn Tiêu Tiêu thì cũng chỉ biết thở dài mà không giúp được gì.
Khi thấy Vương Hàng ra tay với Diệp Thu, cô đã rất lo lắng, đang định chuẩn bị ra tay hỗ trợ cho Diệp Thu.
Nhưng cô không nghĩ đến.
Không biết là Diệp Thu đã dùng phương pháp gì.
Mà Vương Hàng đã nhanh chóng hét lên một tiếng rồi bay ra ngoài, sau đó nằm im trên mặt đất không dậy nổi.
Chuyện này thật khó lòng mà tưởng tượng được!
"Vương Hàng"
Sắc mặt Trương Giai Kỳ lập tức thay đổi, cô ta lao nhanh đến bên cạnh Vương Hàng, đỡ anh ta lên khỏi mặt đất.
"Phốc".
Vương Hàng ngay tại chỗ phun ra một ngụm máu, cả khuôn mặt tái nhợt đến cực điểm.
Những điều này khiến Trương Giai Kỳ gần như kinh hãi, cô ta nhanh chóng quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Thu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh... anh đã làm gì Vương Hàng?"
"Yên tâm, chỉ là làm cho anh ta đau đớn một chút thôi ấy mà, không chết được đâu!"
Diệp Thu không cảm xúc nói.
"Anh xong rồi! Anh có biết đây gọi là động tay động chân với cảnh sát không? Cứ đợi mà vào tù đi!"
Trương Giai Kỳ nhìn Diệp Thu một cách đầy hung hăng, đang định đỡ Vương Hàng dậy rời đi.
"Từ từ đã!"
Diệp Thu nhàn nhạt nói.
"Anh còn muốn làm gì nữa?"
Trương Giai Kỳ nhìn Diệp Thu và nghiến răng hỏi.
"Mời cô hoàn thành vụ cược của mình đi, nếu không, tôi không ngại làm cho vết thương của anh ta nặng hơn đâu."
Diệp Thu chỉ vào sắc mặt tái nhợt của Vương Hàng, lạnh lùng nói.
"Anh đang uy hiếp tôi sao?"
Khuôn mặt của Trương Giai Kỳ run lên.
"Cứ xem là vậy đi, nếu không tin, cô có thể thử nhìn một chút xem!".
Diệp Thu nhẹ giọng nói.
"Anh!".
Trương Giai Kỳ tức giận không ngừng trợn mắt.
Tuy nhiên, vì sự an toàn của Vương Hàng.
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác.
Trương Giai Kỳ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, mặt đầy không cam lòng nói: “Được, hôm nay coi như tôi xui xẻo, tôi chấp nhận vậy, không phải chỉ cần kêu ba lần là tôi là gái điếm thôi sao? Tôi làm là được chứ gì!".
"Bây giờ mới nhận ra à, làm việc này sớm hơn một chút không phải tốt rồi sao? Hà cớ gì lại đến nông nổi này".
Diệp Thu cười một cách tinh nghịch, sau đó quay sang nhìn Hàn Tiêu Tiêu: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài đường thưởng thức màn biểu diễn của bạn học cũ cô nào!".
Nghe thấy thế.
Hàn Tiêu Tiêu cũng lắc đầu và mỉm cười.
Không thể không nói.
Con người Diệp Thu trông thực sự trông giống hệt một tên hư hỏng!
Chỉ là anh sử dụng những điều xấu xa đó cho những người xấu mà thôi.
Đây chính là điểm mà Hàn Tiêu Tiêu đánh giá tương đối cao.
Ngay sau đó, một nhóm bốn người cùng bước ra khỏi câu lạc bộ bắn súng 98K, đứng bên lề đường.
Mà hiện tại đã tám, chín giờ tối.
Chính là thời điểm có nhiều người náo nhiệt nhất.
Nhìn những người đi bộ qua lại và các phương tiện giao thông đang lui tới trên đường.
Diệp Thu nhìn về phía Trương Giai Kỳ, bày ra động tác "Xin mời".
Trương Giai Kỳ cắn chặt hai hàm răng lại với nhau, mặt đầy vẻ chịu đựng, bất đắc dĩ đi đến bên đường, hướng về những người đi đường la lớn: "Tôi chính là gái điếm!"
Lời này vừa nói ra.
Ngay lập tức thu hút những ánh mắt kỳ lạ của người qua đường, nhìn Trương Giai Kỳ như nhìn một người bị bệnh thần kinh vậy.
Tuy nhiên.
Trương Giai Kỳ chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại chịu nhục trước những ánh mắt này, nhắm mắt, tiếp tục kêu thêm hai tiếng còn lại.
Sau đó.
Trương Giai Kỳ cảm thấy toàn bộ khuôn mặt của mình bắt đầu nóng hừng hực lên, cô ta không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa rồi. Nếu bây giờ trên mặt đất có một cái lỗ, cô ta nhất định sẽ vào chui vào đó không do dự.
"Bây giờ đã được rồi chứ?"
Trương Giai Kỳ trừng mắt nhìn Diệp Thu, cô ta nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Không tồi, giọng nói to và rõ ràng đấy. Tôi tin rằng chắc hẳn nhiều người ở đây đã nghe được rồi, nếu sau này cô đi trên đường chính mà có người hỏi thông tin liên lạc của mình, sau đó hỏi thêm giá cả nữa thì ngàn vạn lần cô cũng đừng cảm thấy kỳ lạ nhé!"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, vẻ mặt giễu cợt nói.
"Haha!"
Hàn Tiêu Tiêu nhịn không được phải bật cười thành tiếng.
Bởi vì Diệp Thu quá xấu xa rồi.
Vốn dĩ Trương Giai Kỳ lúc này đã đủ xấu hổ rồi.
Anh còn nói như vậy nữa.
Quả thực không cho Trương Giai Kỳ một đường sống nào mà!
Đúng như dự đoán.
Ngay lúc này.
Khuôn mặt nhỏ của cô ta sắp đỏ đến mức nhỏ ra máu.
"Được rồi đấy, tên nhãi kia, mày cứ chờ xem!".
Trương Giai Kỳ hung tợn nhìn Diệp Thu, hàm răng của cô ta nghiến "kẹt kẹt".
Cô ta thật sự hận không thể đem anh ta rút gân lột da, ăn tươi nuốt sống!
Thật quá đáng ghét!
"Thế nào? Còn định trả thù tôi nữa à? Tôi khuyên cô không nên làm như vậy đâu, bởi vì, chắc chắn cô sẽ hối hận đấy!". Diệp Thu thản nhiên nói
"Hừ, để xem ai mới là người hối hận, mày sắp chết chắc rồi!".
Trương Giai Kỳ hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói.
Ngay sau đó cô ta cũng không còn mặt mũi để ở lại đây thêm một phút nào nữa, vội đỡ Vương Hàng lên xe rồi nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh đã không còn nhìn thấy chiếc xe kia nữa.
Diệp Thu quay đầu lại nhìn Hàn Tiêu Tiêu, cười hỏi: "Thấy thế nào Tiêu Tiêu, hả giận chứ?".
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Tiêu Tiêu nhất thời đỏ lên, liếc Diệp Thu một cái, không vui nói:
"Anh gọi tôi là cái gì đấy?"
"Tiêu... À, không đúng, cảnh sát Hàn! Ha ha, tôi không phải vì đang muốn diễn xuất như thật sao, còn chưa kịp thay đổi, xin lỗi nhé!".
Diệp Thu sờ sờ ít tóc sau đầu, cười nói.
"Diệp Thu!".
Sắc mặt Hàn Tiêu Tiêu đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Hử? Sao... Có chuyện gì vậy?"
Trái tim Diệp Thu bỗng nhiên trở nên hoảng hốt.
Bởi vì biểu tình này của Hàn Tiêu Tiêu, anh đã từng nhìn thấy nó.
Đây chính là biểu hiện mỗi khi Hàn Tiêu Tiêu rủ anh đến đồn cảnh sát uống trà!
Chuyện này khiến Diệp Thu không thể nào bình tĩnh nổi, nhanh chóng giải thích: "Cảnh sát Hàn, tôi thực sự không cố ý gọi tên cô đâu. Sau này nhất định tôi sẽ chú ý, cô phải bình tĩnh lại, hôm nay là một buổi tối đặc biệt, đừng nên bắt tôi về đồn cảnh sát chứ?"
“Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Ai nói tôi dẫn anh đến đồn cảnh sát chứ?"
Hàn Tiêu Tiêu liếc Diệp Thu một cái, không vui nói.
"Vậy sao đột nhiên cô lại trở nên nghiêm túc thế để làm gì?"
Diệp Thu khó hiểu hỏi.
"Cảm ơn anh!".
Hàn Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu và nói
"Cảm ơn tôi?".
Cả người Diệp Thu đều sửng sốt một lúc.
"Đúng vậy, nếu tối nay không có anh, vết thương phủ đầy bụi trong tim tôi đã không chỉ bị xé toạc ra mà còn phải chịu nhục nhã trước mặt hai người bọn họ nữa. Là anh đã giúp tôi giải quyết tất cả những chuyện này, hơn nữa anh còn giúp tôi dạy cho bọn một bài học, anh thật sự đã đã giúp tôi một việc rất lớn, cho nên, tôi vô cùng nghiêm túc muốn nói với anh một câu, cảm ơn!".
Hàn Tiêu Tiêu vô cùng chân thành gật đầu với anh, hai mắt đỏ bừng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...