Một cô gái tóc ngắn có gương mặt hình trái xoan đang đi về phía bên này.
Tuổi của cô ta cũng xấp xỉ Hàn Tiêu Tiêu.
Nhan sắc và dáng người thì hơi kém hơn so với Hàn Tiêu Tiêu một chút.
Tuy nhiên, cũng có thể xem là một cô gái đẹp hiếm có.
"Trương Giai Kỳ!"
Khuôn mặt nhỏ của Hàn Tiêu Tiêu lạnh như băng, gần như nghiến răng nghiến lợi để nói ra cái tên này.
Rõ ràng, hai người họ biết nhau.
Không chỉ biết nhau, bọn họ còn là bạn học chung ở học viện cảnh sát.
Sau khi tốt nghiệp, Hàn Tiêu Tiêu phải ở lại Sở cảnh sát địa phương vì cha cô.
Còn Trương Giai Kỳ thì được phân tới Sở cảnh sát thành phố khác.
Cũng chính là vì vụ án nghiêm trọng này.
Lực lượng của Sở cảnh sát Giang Châu còn hạn chế, vì vậy nhiều cảnh sát ở một số thành phố lân cận đã được điều động đến.
Mà Trương Giai Kỳ, là một trong số đó.
Theo lý mà nói, bạn học cũ lâu ngày gặp lại nhau thì chắc chắn phải vô cùng thân thiết.
Tuy nhiên, đối với Hàn Tiêu Tiêu và Trương Giai Kỳ thì hoàn toàn ngược lại.
Bởi vì ngay khi hai người họ còn ở học viện cảnh sát đã chính là đối thủ cạnh tranh, hoàn toàn không hợp nhau tí nào.
Dẫu sao thì trường cảnh sát cũng có rất ít nữ sinh, người đẹp thì lại càng ít hơn.
Vì thế Trương Giai Kỳ và Hàn Tiêu Tiêu thường xuyên bị mọi người so sánh xem ai mới xứng đáng trở thành hoa khôi của trường.
Mà nhan sắc cùng vóc người của Hàn Tiêu Tiêu luôn luôn có thể áp đảo Trương Giai Kỳ.
Điều này càng làm cho Trương Giai Kỳ hết sức khó chịu, trong lòng cô ta luôn căm ghét Hàn Tiêu Tiêu, cho nên cô ta thường xuyên đối nghịch với Hàn Tiêu Tiêu, bất kể chuyện gì, cô ta cũng đều muốn tranh đoạt với Hàn Tiêu Tiêu.
Nghe nói, mối tình đầu của Hàn Tiêu Tiêu ở trường cảnh sát, cũng là vì cô ta nên mới nói lời chia tay với Hàn Tiêu Tiêu.
Do đó, hôm nay cả hai gặp lại nhau ở nhà hàng này.
Có thể xem là một cuộc gặp gỡ giữa tình địch với nhau, hết sức đỏ mắt.
"Ôi, không ngờ Cảnh sát Hàn lại còn nhớ tới tôi cơ!"
Trương Giai Kỳ liếc nhìn Hàn Tiêu Tiêu một cái, quái gở nói.
"Cô đến đây làm gì?". Hàn Tiêu Tiêu lạnh lùng hỏi.
"Làm sao? Nhà hàng này do nhà cô mở đấy à? Chỉ có cô mới được phép đến còn tôi thì không sao? Cô vẫn độc đoán như xưa nhỉ!"
Trương Giai Kỳ chế nhạo hỏi ngược lại.
Ngay lập tức, cô ta liếc nhìn Diệp Thu đang ngồi đối diện với Hàn Tiêu Tiêu, trong mắt lóe lên một tia khinh thường, giễu cợt nói: “Chậc chậc, Hàn Tiêu Tiêu, không phải đây là bạn trai hiện tại của cô đấy chứ? Trông không được đẹp trai lắm nhỉ, dáng dấp cũng chẳng vạm vỡ gì, so với anh chàng của tôi thì kém xa thật mà! "
Nghe thấy những lời này.
Diệp Thu mặt đầy bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Thôi rồi, tôi lại phải nằm không trúng đạn! Trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu giữa những người phụ nữ với nhau rồi.
Diệp Thu đang chuẩn bị mở miệng giải thích.
Tuy nhiên.
Anh còn chưa kịp nói.
Thì Trương Giai Kỳ đã tiếp tục nhìn Hàn Tiêu Tiêu, nói với vẻ đắc thắng: “Muốn biết bạn trai của tôi là ai không? Cô sẽ biết nhanh thôi! "
Nói xong, Trương Giai Kỳ vẫy tay về phía cách đó không xa, kêu lên: "Cục cưng, em ở đây!"
Chỉ một lát sau.
Một người đàn ông đẹp trai cao lớn trong bộ đồ thể thao màu đen bước tới.
Tuy nhiên.
Khi Hàn Tiêu Tiêu nhìn thấy người này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên trở nên lạnh như băng.
Bởi vì tên này chính là mối tình đầu của cô khi còn ở học viện cảnh sát, Vương Hàng! Ban đầu khi Vương Hàng muốn chia tay với cô, người ta đồn rằng Vương Hàng là vì muốn ở bên Trương Giai Kỳ.
Hàn Tiêu Tiêu lúc đó còn không tin.
Nhưng điều mà Hàn Tiêu Tiêu không ngờ tới là hai người này thực sự đang ở cùng nhau!
"Hàn Tiêu Tiêu, đều là người quen cả mà, cũng không cần tôi giới thiệu đâu nhỉ?"
Trương Giai Kỳ nhìn Hàn Tiêu Tiêu, khóe miệng cong lên đầy giễu cợt, nói với vẻ tự mãn.
Ngay lập tức, cô ta lao thẳng vào trong ngực của Vương Hàng rồi khoe khoang: "Gia đình tôi và Vương Hàng đã tổ chức lễ đính hôn rồi, thêm một thời gian ngắn nữa thì chúng tôi sẽ kết hôn, đều là bạn học cũ, đến lúc đó cô chắc sẽ đến tham dự hôn lễ của chúng tôi chứ?"
Nghe vậy.
Khuôn mặt Hàn Tiêu Tiêu càng trở nên khó coi, toàn bộ thân thể đều bắt đầu tức giận đến run lên, ngẩng đầu nhìn Vương Hàng, lạnh giọng hỏi: "Lúc đó anh nói chia tay tôi, anh bảo là trước bốn mươi tuổi sẽ không có ý định kết hôn, muốn theo đuổi sự nghiệp, rồi nào là không muốn trì hoãn tôi một cách vô ích, dù tôi có cầu xin thế nào, anh cũng phải rời đi, thì ra những lời anh đã từng nói đều là lừa gạt thôi sao?"
"Tiêu Tiêu, ai rồi cũng sẽ khác thôi, lúc trước tôi thực sự không muốn kết hôn, nhưng sau khi gặp được Giai Kỳ tôi lại muốn, em cũng không thể trách tôi vì chuyện này đấy chứ?"
Vương Hàng nhún vai, vô tội nói.
Nghe những lời của Vương Hàng.
Đừng nói là Hàn Tiêu Tiêu.
Ngay cả Diệp Thu cũng không nghe nổi nữa.
Đây rõ ràng là một tên cặn bã! Cái gì mà không muốn kết hôn cùng Hàn Tiêu Tiêu, nhưng với Trương Giai Kỳ thì lại muốn cơ chứ.
Thật mẹ nó đúng là đặc biệt mà! Còn Trương Giai Kỳ cũng là một con quỷ trà xanh.
Đã cướp mối tình đầu của người khác lại còn chạy đến khoe khoang.
Thực sự là kinh tởm đến nỗi làm cho người buồn nôn mà.
Một con quỷ trà xanh cùng một tên cặn bã.
Không thể không nói.
Hai người này thực sự là một sự kết hợp hoàn hảo!
"Đồ khốn nạn!"
Tính khí hung hãn của Hàn Tiêu Tiêu đột nhiên nổi lên, đập bàn một cái, trực tiếp từ trên ghế đứng lên, siết chặt quả đấm chuẩn bị lao về phía Vương Hàng.
Thấy vậy, Diệp Thu nhanh chóng đứng dậy ngăn cản Hàn Tiêu Tiêu lại.
"Diệp Thu, anh buông tôi ra, tôi phải đánh chết tên cặn bã này!"
Hàn Tiêu Tiêu hết sức kích động nói.
"Đừng xúc động!"
Diệp Thu nắm chặt lấy cánh tay của Hàn Tiêu Tiêu, ngay sau đó ghé vào tai cô, dùng âm thanh chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Cảnh sát Hàn, sở dĩ bọn họ làm vậy là muốn chọc tức cô, ép cô phải nổi giận, nếu cô thực sự tức giận, vậy thì đúng ý bọn họ rồi!"
Nghe những lời Diệp Thu nói.
Hàn Tiêu Tiêu nhất thời sửng sốt một chút.
Đúng vậy.
Trương Giai Kỳ cạnh tranh với chính cô ở khắp mọi nơi.
Hôm nay cô ta cùng Vương Hàng xuất hiện trước mặt cô.
Không phải chỉ vì cố ý chọc tức cô sao?
Không được, cô không thể tức giận được, tuyệt đối không được nổi giận! Hít thở thật sâu nào.
Hàn Tiêu Tiêu làm cho bản thân bình tĩnh lại, sau đó nhìn Vương Hàng và Trương Giai Kỳ, lạnh lùng nói: "Vậy thì tôi thực sự phải chúc mừng cho hai người, chúc các người mãi mãi bền chặt như vậy nhé, tôi tin hai người sẽ làm được thôi, dù sao cũng có câu, cái gì mà phối hợp cùng nhau mãi mãi bền chặt ấy nhỉ."
Nghe thấy lời này.
Nụ cười đắc ý trên mặt Trương Giai Kỳ đông cứng lại trong nháy mắt.
Chỉ cần không phải là đồ ngốc thì đều hiểu được Hàn Tiêu Tiêu đang chửi cô ta.
Bởi vì câu đó là.
Gái điếm cùng nhau chó phối hợp, mãi mãi bền chặt về sau.
Đây chẳng phải đang chửi cô ta là gái điếm, còn Vương Hàng là chó sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Giai Kỳ nhất thời u ám, hai mắt nhìn thẳng vào Hàn Tiêu Tiêu, tức giận nói: "Hàn Tiêu Tiêu, giữ mồm miệng sạch sẽ một chút cho tôi, cô mắng ai là gái điếm đấy hả?"
"Có sao? Tôi có nói vậy sao? Tôi chẳng qua chỉ đơn thuần chúc phúc cho hai người, sao cô nghe ra vậy hay thế? Chẳng lẽ trong lòng cô cũng tự nhận mình là gái điếm sao?"
Hàn Tiêu Tiêu cười mỉa mai hỏi.
Nghe thấy thế Diệp Thu cũng cười theo.
Không ngờ, cảnh sát Hàn đấu võ mồm với người ta lại lợi hại đến thế!
"Tôi liều mạng với cô!"
Lần này đến lượt Trương Giai Kỳ bị kích động, chuẩn bị giơ nanh múa vuốt lao về phía Hàn Tiêu Tiêu.
Vương Hàng nhanh chóng ôm lấy Trương Giai Kỳ, khuyên nhủ: "Bé con, bình tĩnh nào, nhất định phải bình tĩnh, nếu tức giận nghĩa là em thua cô ta rồi!"
Nghe thế.
Trương Giai Kỳ nghiến răng, chỉ có thể chịu đựng nhịn xuống.
Nhưng cô ta vẫn không thể nuốt trôi cơn tức này.
Cô ta nhìn Hàn Tiêu Tiêu, rồi lại nhìn Diệp Thu, con ngươi chuyển động liên tục, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng quỷ dị.
Ngay sau đó cô ta nhìn thẳng vào Hàn Tiêu Tiêu, cố ý khiêu khích nói: "Hàn Tiêu Tiêu, chúng ta đều tốt nghiệp học viện cảnh sát. Cãi nhau ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, cô có dám đấu để xem bản lĩnh thật sự với tôi không!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...