Diệp Thu nghe thấy thế, buông chân phải xuống, khóe miệng hơi cong lên, châm chọc nói: "Tôi còn tưởng rằng người Nhật các người mang khí khái lắm cơ mà, mới thế này mà đã kinh sợ rồi? Tinh thần võ sĩ đạo của người thì sao?".
"Chỉ cần anh không giết tôi, thì chuyện gì cũng được, tôi nguyện ý xin lỗi vì tất cả những lời nói của tôi trước đây!"
Matsushima Kazuki hít một hơi thật sâu, sắc mặt khó coi nói.
"Vậy thì cũng tạm được, mau nói xin lỗi đi!"
Diệp Thu nhẹ giọng nói.
Nghe vậy.
Matsushima Kazuki không dám dây dưa thêm, nhanh chóng bò dậy từ mặt đất, đi đến trước mặt mọi người có mặt ở đây, mở miệng nói: "Thật xin lỗi, tôi..."
"Quỳ xuống!"
Diệp Thu lạnh lùng nói.
Thấy thế.
Matsushima Kazuki quay đầu lại nhìn Diệp Thu, sắc mặt khó coi thương lượng: "Xin hãy cho tôi để lại một chút tôn nghiêm cuối cùng, được không?"
"Không thể, quỳ xuống xin lỗi hoặc là chết!"
Diệp Thu mặt không cảm xúc nói.
Giọng điệu không thể thương lượng.
"Anh!"
Matsushima Kazuki trừng lớn hai mắt, trầm giọng nói: "Đừng có mà quá đáng, sư phụ của tôi là Karate đẳng cấp thế giới Chiaki Kanzaki, anh làm nhục tôi, làm nhục Karate thế này, chắc chắn ông ấy sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Phải không? Vậy thì để ông ta đến đây tìm tôi sau đi, còn bây giờ, nếu anh không quỳ xuống xin lỗi, vậy thì cũng đừng nghĩ đến việc còn sống mà đi ra khỏi võ quán này! "
Diệp Thu cười lạnh, trong mắt tràn đầy sát khí! Điều này khiến Matsushima Kazuki bất giác run lên, hết sức không cam lòng, nắm chặt tay thành quả đấm. Ngay sau đó, cũng chỉ có thể quỳ trên mặt đất, nhìn tất cả mọi người, sắc mặt vô cùng khó coi nói: "Thật xin lỗi! Vì những lời tôi đã nói lúc nãy, tôi thành thật xin lỗi mọi người, xin lỗi võ thuật Trung Hoa, xin hãy tha thứ cho tôi! "
Nghe những lời này.
Ai cũng đều sửng sốt, sau đó trên mặt đều lộ ra nụ cười.
Bị Matsushima Kazuki sỉ nhục như vậy.
Trong lòng bọn họ đều nghẹn một bụng bất bình.
Mà bây giờ.
Matsushima Kazuki lại quỳ xuống trước mặt họ nói xin lỗi.
Chuyện này khiến tất cả mọi người thật sự quá sảng khoái.
Ngay sau đó, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu càng thêm sùng bái.
Bởi vì họ biết, nếu không có sự xuất hiện của Diệp Thu, căn bản kết quả sẽ không bao giờ được như vậy.
"Bây giờ tôi có thể đi chưa?"
Matsushima Kazuki sắc mặt rất tệ quay đầu hỏi Diệp Thu.
"Đừng nôn nóng, trước khi đi, tôi tặng anh thêm một món quà!"
Khóe miệng Diệp Thu khẽ cong lên, trực tiếp tiến lên phía trước, nhanh chóng nắm lấy hai cánh tay của Matsushima Kazuki dùng sức vặn mạnh một cái.
Chỉ nghe tiếng "Rắc rắc".
Hai cánh tay của Matsushima Kazuki bị Diệp Thu bẻ ngay tại chỗ.
Thậm chí xương cốt bên đều vỡ vụn, đứt đoạn, căn bản không cách nào có thể hồi phục lại được.
Đôi tay của Matsushima Kazuki xem như đã hoàn toàn bị vứt đi rồi!
"A!"
Vào khoảnh khắc này.
Một tiếng thét thấu tim vang vọng khắp võ quán.
Nghe thấy thế, mọi người đều tự tưởng tượng nhìn về cánh tay của mình rồi lạnh toát cả sống lưng.
"Nếu anh cảm thấy không phục, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi, kể cả sư phụ của anh cũng vậy, cứ chuẩn bị đến đây bị tôi phế cả tay chân là vừa! Cút đi!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Mày chờ đấy cho tao!"
Matsushima Kazuki mặt đầy đau đớn trừng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó với sự hỗ trợ của Yamamoto và Yoshino, vô cùng chật vật chạy trốn khỏi Quyền quán Thương Ứng.
"Ba ba ba!"
Bên trong võ quán.
Một lần nữa lại vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt cùng những tiếng khen ngợi.
Dưới ánh mắt sùng bái của mọi người.
Diệp Thu quay đầu nhìn Mạc Côn trên mặt đất, thản nhiên nói: "Quán chủ Mạc, đã bị trễ một lúc mất rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu quyết đấu đi!"
Vừa dứt lời.
Tất cả những người đang nhiệt liệt vỗ tay nhất thời đều ngẩn ra.
Nếu Diệp Thu không nói về chuyện này.
Hình như bọn họ đều quên rằng hôm nay họ đến đây để làm gì.
Giờ phút này nghe Diệp Thu nói vậy.
Ai cũng đều bị sốc.
Tình huống gì thế này? . 𝑻hử thách tìm tгang gốc, géc gô ﹎ 𝑻RÙ M𝑻RUYỆN.𝑉N ﹎
Chẳng lẽ người muốn quyết đấu cùng Mạc Côn, chính là người thanh niên vừa mới đánh bại Matsushima Kazuki sao?
Trong lúc này, biểu cảm của mọi người trong khán phòng đều thay đổi đến mức quái dị.
Nên biết rằng.
Lúc ban đầu, bọn họ vẫn đang bàn tán rằng.
Tên nào dám ăn gan hùm mật gấu, lại dám đến thách đấu với Mạc Côn.
Đây hoàn toàn là một hành động tìm chỗ chết! Cậu ta nhất định sẽ bị Mạc Côn đánh tơi bời chỉ bằng một chiêu mà thôi, răng rơi khắp sàn cho mà xem.
Nhưng bây giờ thì sao?
Ngay cả Matsushima Kazuki thậm chí còn bị Diệp Thu tát bay ra ngoài.
Huống chi chỉ là Mạc Côn cơ chứ?
Nghĩ đến đây.
Bất kì ai cũng không khỏi giữ được bình tĩnh.
Mà không thể bình tĩnh nhất.
Đương nhiên chính là Mạc Côn! Ban đầu, ông ta còn tràn đầy tự tin, lên kế hoạch phải cho Diệp Thu một bài học nghiêm khắc trước mặt tất cả các võ sư trong giới võ thuật, để trả thù cho đàn em Trịnh Luân của mình, và vì danh dự của Quyền quán Thương Ứng.
Nếu không, ông ta cũng sẽ không mời nhiều người đến xem trận quyết đấu này như thế.
Ngược lại bây giờ.
Diệp Thu đã cho thấy thực lực của mình, không biết bỏ xa ông ta bao nhiêu dặm rồi.
Còn quyết đấu cái gì nữa chứ?
Đưa đầu ra đánh sao?
Hít một hơi thật sâu.
Mạc Côn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứng ngắc trên mặt, mặt đầy lúng túng nói: "Người anh em này quá xuất chúng, hôm nay đã lật ngược tình thế, bảo vệ được danh tiếng của võ thuật Trung Hoa, Mạc Côn tôi tự biết mình không thể địch lại, cho nên quyết chủ động nhận thua, mong rằng cậu hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng! "
Vừa dứt lời.
Khóe miệng của tất cả mọi người có mặt ở đây đều co quắp lại.
Đây tuyệt đối là cuộc đấu tay đôi nhanh nhất mà họ từng chứng kiến.
Còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
Không thể không nói rằng, Mạc Côn đầu hàng vô cùng quả quyết, không do dự chút nào.
Nhưng đối với chuyện này.
Không có bất kỳ ai dám cười nhạo Mạc Côn.
Bởi vì sức mạnh của Diệp Thu quá kinh khủng.
Mạc Côn trực tiếp nhận thua, cũng là hợp tình hợp lý.
Nếu không thì chỉ tự chuốc họa vào thân mà thôi! Thấy Mạc Côn thừa nhận thất bại một cách dứt khoát như vậy.
Khóe miệng của Diệp Thu cũng hơi cong lên, sau đó bước tới trước, ngồi xổm xuống trước mặt Mạc Côn, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ nghe thấy, nói: "Chúng ta đã gặp nhau trước đây rồi, ở cổng nhà hàng Gia Thế, lần đó ông đi theo Tiêu Thần, còn nhớ ai đã đạp bay mình không?"
Nghe xong những lời này.
Mạc Côn sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó sắc mặt thay đổi nhanh chóng, hoảng sợ nói:
"Cậu...cậu...cậu chính là người đó sao?"
"Biết vậy thì tốt, lần này tôi tới đây chính là muốn cảnh báo ông, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi nữa, tôi vốn không muốn khiêu khích bất cứ ai. Người không đụng đến tôi thì tôi sẽ không đụng lại. Hy vọng đây là lần cuối cùng, nếu không, tôi không ngại để cho ông, và cả Quyền quán Thương Ứng của ông hoàn toàn biến mất khỏi Giang Châu đâu!"
Diệp Thu lạnh lùng nói.
Cả người Mạc Côn run lên, hít vào một hơi khí lạnh, run rẩy nói: "Cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa!"
Đùa gì thế.
Nhìn năng lực mà Diệp Thu đã thể hiện trong hôm nay.
Cho dù có mười người như ông ta cũng nhất định không phải là đối thủ của Diệp Thu.
Cho nên sau này, ngàn vạn lần ông ta cũng không bao giờ dám xúc phạm Diệp Thu nữa.
Trừ phi là chán sống!
"Vậy thì tốt, nhớ giúp tôi giữ bí mật về thân phận của mình!"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, sau đó đứng thẳng dậy, chuẩn bị rời đi.
Khi đi ngang qua đạo trưởng Hướng Hư.
Ông ta không nhịn được mà hỏi Diệp Thu: “Xin phép hỏi tên tuổi của cậu? Hôm nay cậu đây đã mang lại danh dự cho nền võ thuật Trung Hoa, khi trở về nhất định tôi phải cho mọi người biết rõ tên tuổi của cậu! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...