Long Thần Ở Rể

Lâm Thanh Nhã cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, vội vàng trả lời: “Đúng vậy, tôi chính là Lâm Thanh Nhã!”

“Xin chào Tổng giám đốc Lâm, tôi là Chu Y Liên - Tổng giám đốc của Elaine. Chuyện là thế này, sáng hôm nay, tôi vừa nói chuyện với trưởng phòng tiêu thụ tên Diệp Thu, tôi cảm thấy sản phẩm mỹ phẩm trang điểm của quý công ty cực kỳ phù hợp với yêu cầu của công ty chúng tôi, cô xem, hai nhà chúng ta có thể hợp tác phát triển một chút không?”

Chu Y Liên trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

Tất nhiên, bên Lưu Viễn Chí đã dặn dò cô ta kỹ rồi nên cô ta mới nói như vậy.

Nhưng mà lời này vừa nói ra, cả người Lâm Thanh Nhã lập tức khiếp sợ.

Thật sự cô không ngờ là Diệp Thu nói rằng sáng nay anh đi gặp một khách hàng lớn, vậy mà là sự thật! Ban đầu cô hơi không tin Diệp Thu.

Nhưng bây giờ cô hoàn toàn tin tưởng.

Chẳng qua điều khiến cô tò mò là, sao Diệp Thu lại lôi kéo được khách hàng lớn Elaine này tới tay chứ?

Đây chính là khách hàng lớn mà Lâm Thị ao ước nhưng từ đầu đến cuối không chiếm được! Mà so với Lâm Thanh Nhã khiếp sợ, bây giờ sắc mặt Trâu Thiệu Phong đã cực kỳ khó coi.

Ông ta nằm mơ cũng không ngờ rằng Diệp Thu lại thật sự tìm được khách hàng cho công ty, lại còn là khách hàng lớn đẳng cấp như Elaine. Điều này khiến ông ta hơi không thể bình tĩnh.

Phải biết rằng, ông ta vừa mới đánh cược với Diệp Thu.

Nếu Diệp Thu có thể tìm cho công ty một khách hàng lớn, ông ta sẽ xin lỗi Diệp Thu trước mặt Lâm Thanh Nhã, hơn nữa còn lăn từ chỗ này đi.

Nếu nuốt lời, ông ta chính là con chó.

Nhưng bây giờ, Diệp Thu thật sự làm được.


Hơn nữa Tổng giám đốc của Elaine còn gọi điện đến đây, trực tiếp mở rộng hợp tác.

Khỏi phải nói điều này đã khiến cho Trâu Thiệu Phong xấu hổ đến cỡ nào, chỉ cảm thấy mình bị một bàn tay to vô hình vả bôm bốp vào mặt.

Trong lòng Lâm Thanh Nhã tràn đầy vui mừng trò chuyện với Chu Y Liên một lát.

Sau khi xác định thời gian gặp mặt để bàn bạc hợp đồng, hai người dừng cuộc nói chuyện.

Ngay lập tức, Lâm Thanh Nhã vội nhìn về phía Diệp Thu, vẻ mặt khó tin hỏi: “Diệp Thu, rốt cuộc anh đã làm thế nào vậy?”

“Tối nay sẽ giải thích với cô!”

Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, quay đầu nhìn Trâu Thiệu Phong, vẻ mặt như đang ngẫm nghĩ điều gì hỏi: “Thế nào rồi hả Giám đốc Trâu, ông còn muốn nói gì nữa không?”

“Diệp Thu, cậu làm rất tốt, thế mà ngay cả Elaine cũng bị cậu thuyết phục!”

Trâu Thiệu Phong cắn chặt răng, biểu cảm vô cùng cứng ngắc.

“Giám đốc Trâu quá khen, ông đã không còn gì thắc mắc, vậy mời ông thực hiện lời hứa của mình đi!”

Khóe môi Diệp Thu nhếch lên, cười nói.

“Hứa gì chứ?”

Sắc mặt Trâu Thiệu Phong thay đổi, kiên trì hỏi.

“Xin lỗi tôi, hơn nữa còn lăn đi từ nơi này!”

Diệp Thu thản nhiên nói.

“Bậy bạ!”

Trâu Thiệu Phong hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, lạnh giọng quát lớn: “Diệp Thu, cậu chẳng qua chỉ là một trưởng phòng nhỏ của bộ phận tiêu thụ, cậu có tư cách gì yêu cầu tôi làm vậy?”

“Xem ra, Giám đốc Trâu chuẩn bị chơi xấu không giữ lời à!”

Diệp Thu ảm đạm cười, không chút kích động mà quay đầu nhìn Lâm Thanh Nhã, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tổng giám đốc Lâm, lời vừa rồi của Giám đốc Trâu hẳn là cô cũng nghe thấy, bây giờ ông ta chuẩn bị chơi xấu không giữ lời, tôi chỉ có thể mời cô giúp tôi làm chủ!”

Nghe thấy những lời này,

Lâm Thanh Nhã trực tiếp nhìn về phía Trâu Thiệu Phong, giọng nói lạnh như băng: “Giám đốc Trâu, tốt xấu gì ông cũng là quản lý cấp cao của công ty, là nhân viên kỳ cựu của công ty. Chỉ sợ cá cược mà chơi xấu cũng không quá thích hợp chứ?”

“Tổng giám đốc Lâm, lời đó sai rồi! Tôi cũng không phải cá cược mà chơi xấu, tôi nói những lời kia chẳng qua đều là nói đùa mà thôi, nhưng Diệp Thu lại tưởng là thật, cái này cũng hơi quá mức rồi!”

Trâu Thiệu Phong mặt dày mày dạn, cực kỳ khốn nạn nói.

“Rốt cuộc là anh ta quá phận hay ông quá phận? Giám đốc Trâu, Diệp Thu giúp công ty chúng ta thuyết phục được một khách hàng lớn như Elaine như vậy, mà trước đó ông lại nói anh ta bỏ bê công việc, còn muốn sa thải anh ta, chẳng lẽ những điều này cũng là nói giỡn sao?”

Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.


“Cái này…” Vào lúc này Trâu Thiệu Phong không biết phản bác thế nào.

“Giám đốc Trâu, nếu ông muốn đổi ý chơi xấu không giữ lời, cũng được thôi, tôi sẽ báo cáo chi tiết về chuyện này cho hội đồng quản trị, mời bọn họ giải quyết!”

Lâm Thanh Nhã lạnh giọng nói.

“Tổng giám đốc Lâm, cô có chút chuyện bé xé ra to rồi! Chuyện nhỏ này mà đến nỗi kinh động hội đồng quản trị sao?”

Sắc mặt Trâu Thiệu Phong khó coi hỏi.

Dù sao từ sau buổi hội nghị hội đồng quản trị, sau lưng có gia tộc Scott làm chỗ dựa, bây giờ nhiều thành viên trong hội đồng quản trị đều hướng về phía Lâm Thanh Nhã, hơn nữa chủ tịch vẫn là ba của Lâm Thanh Nhã.

Nếu chuyện này làm ầm ĩ đến hội đồng quản trị, chắc chắn không có chút ích lợi nào cho ông ta.

“Việc nhỏ ư? bản thân ông là một trong những người đứng đầu của công ty, lại ở chức vụ quan trọng, vậy mà lật lọng, nói chuyện không giữ lời, lại còn muốn đuổi việc nhân viên có công mang đến khách hàng lớn cho công ty, đây là việc nhỏ sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã phát lạnh, giọng nói lạnh như băng hỏi ngược lại.

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Trâu Thiệu Phong lập tức vô cùng khó coi.

Ông ta cắn răng, lập tức rùng mình, vội vàng xua tay nói: “Được được được, lần này coi như tôi xui, tôi thừa nhận!”

Nói xong, Trâu Thiệu Phong lập tức nhìn Diệp Thu, cúi người xuống một cái, không cam lòng nói: “Diệp Thu, thực xin lỗi, tôi thu hồi lại những lời trước đó, được rồi chứ?”

Ngay lập tức Trâu Thiệu Phong hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, chuẩn bị rời đi.

“Khoan đã!”

Đột nhiên Diệp Thu mở miệng nói.

“Cậu còn chuyện gì nữa?”

Trâu Thiệu Phong quay đầu lại lườm Diệp Thu, vẻ mặt không kiên nhẫn nói.


“Giám đốc Trâu đúng là người hay quên nhỉ! Đừng quên lời hứa của chính ông, mời ông nằm trên mặt đất và lăn đi!”

Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, vẻ mặt như đang ngẫm nghĩ điều gì nói.

“Diệp Thu, cậu đừng có được voi đòi tiên! Tốt xấu gì tôi cũng là giám đốc bộ phận nhân sự, cậu để tôi lăn đi từ nơi này, nếu để những người khác trong công ty nhìn thấy thì sau này làm sao tôi có thể gặp người trong công ty?”

Sắc mặt Trâu Thiệu Phong tối sầm xuống, lạnh lùng nói.

“Đây không phải điều mà tôi cần phải lo. Giám đốc Trâu, mời ông thực hiện lời hứa của mình!”

Diệp Thu thản nhiên nói.

“Cậu...”

Trâu Thiệu Phong tức giận trợn hai mắt, sắp muốn phun lửa.

Mà đúng lúc này, chỉ nghe lời nói lạnh như băng của Lâm Thanh Nhã vang lên lần hai: “Giám đốc Trâu, tôi hy vọng ông có thể nói được làm được!”

Nghe thấy những lời này, sắc mặt của Trâu Thiệu Phong thay đổi, trong mắt hiện lên một vẻ bất đắc dĩ.

Không còn cách nào, người đang đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Lâm Thanh Nhã đang ở thế mạnh, bây giờ đám cỏ mọc đầu tường hội đồng quản trị trên đều đứng về phía cô.

Bây giờ dùng cứng chọi cứng với cô cũng không chiếm được món lợi nào.

Nghĩ đến đây, Trâu Thiệu Phong cắn chặt răng, chỉ có thể bày vẻ mặt không cam lòng nằm trên đất, lăn về phía cửa lớn văn phòng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận