Long Thần Ở Rể

Mắt thấy một cái tát này sắp đánh vào mặt Diệp Thu, khoé miệng nam thanh niên hiện lên một nụ cười đắc ý. Hắn ta rất tự tin vào thực lực của mình. Một khi cái tát này giáng xuống mặt Diệp Thu, vậy chắc chắn cả nửa ngày Diệp Thu cũng không đứng dậy nổi.

Nam thanh niên cười khẩy nói: “Để tao đi…” Nhưng mà lời hắn ta còn chưa nói xong, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại. Bởi vì cái tát của hắn ta cũng đột nhiên ngừng lại khi còn cách mặt của Diệp Thu không đến mười centimet.

Đây không phải là do hắn ta muốn dừng lại. Mà là giờ phút này trên cổ tay phải của hắn ta bỗng nhiều thêm một bàn tay to như cái gọng kìm sắt, túm chặt lấy cổ tay hắn ta.

Sức lực ấy vô cùng khủng bố, cho dù hắn ta có gắng sức như thế nào, cho dù dùng hết tất cả sức lực từ khi còn bú sữa mẹ ra, nhưng tay hắn ta vẫn chẳng thể nhúc nhích mà cứ phải giữ động tác giơ tay lên trong không khí! Lúc này, sắc mặt nam thanh niên lập tức thay đổi, vội nhìn lên dọc theo bàn tay to kia tìm chủ nhân của nó.

Mà chủ nhân của bàn tay kia không phải ai khác, chính là Diệp Thu.

Điều này khiến vẻ mặt nam thanh niên trở nên vô cùng khóc coi, hai mắt trừng Diệp Thu, ngoài mạnh trong yếu nói: “Mày… Mày bỏ cái tay của mày ra!”

“Đừng gấp chứ. Lần đầu gặp mặt, chúng ta còn chưa bắt tay đâu đó!” Khoé miệng Diệp Thu hơi nhếch lên, lập tức bẻ cổ tay phải nam thanh niên, đột nhiên dùng lực.

“Răng rắc!” Chỉ nghe một tiếng xương gãy trong trẻo phát ra.

Cổ tay phải của nam thanh niên đã bị Diệp Thu bẻ gãy ngay tại chỗ. Phần xương gãy đâm rách da, một lượng lớn máu tươi chảy ra từ vết thương.


Cái loại đau đớn này thật sự không thể diễn tả thành lời.

“Á!” Tiếng kêu đau đớn tột cùng lập tức vang lên cực kỳ thảm thiết.

Hai mắt nam thanh niên rưng rưng, biểu cảm trên gương mặt đau đớn khỏi phải nói.

“Ái chà, có phải tôi dùng sức mạnh quá rồi không? Ngại quá, thật sự ngại quá, tôi buông ra đây!” Diệp Thu nhìn nam thanh niên đau đớn kêu thảm thiết, vẻ mặt vô tội nói. Anh trực tiếp buông lỏng tay ngay lập tức.

Nam thanh niên đứng cũng không vững, cả người lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, hắn ta ôm tay phải của mình mà kêu rên thảm thiết.

May mà đây là một ngõ tắt nhỏ hẻo lánh, không có người nào. Nếu mà ở trên đường lớn thì thể nào cũng hấp dẫn ánh mắt vây xem của mọi người xung quanh.

Diệp Thu bước tới trước mặt cậu bé, cúi đầu nhìn cậu bé, mỉm cười hỏi: “Cậu bạn nhỏ, cháu không sao chứ?”

Hai tay cậu bé ôm đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hiển nhiên là bị hoảng sợ quá độ. Vẻ mặt bất lực kia không khỏi khiến Diệp Thu nhớ tới mình khi trước.


Năm ấy, ba mẹ bị kẻ thù giết chết, mình còn nhỏ cũng bất lực ngồi xổm trên mặt đất như thế. Nếu không phải Lâm Thanh Sơn và Lâm Thanh Nhã trùng hợp đi ngang qua cứu giúp thì cũng sẽ không có mình của sau này.

Nghĩ đến đây, sự đồng cảm trong lòng của Diệp Thu đối với cậu bé đã đạt tới cực điểm, ngay lập tức quay đầu dữ tợn lườm nam thanh niên, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

Trong mắt anh, tất cả loại người lừa bán trẻ con này đều nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục! Bọn chúng coi trẻ con trở thành hàng hoá mà bán lấy tiền lời, lại không biết rằng mỗi khi bọn chúng bắt cóc một đứa trẻ là đã huỷ hoại đi một, hoặc thậm chí là mấy gia đình! Thứ người cặn bã này thật sự không xứng sống trên cõi đời này nữa.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Diệp Thu, sắc mặt nam thanh niên lập tức thay đổi, vội vàng trừng mắt nhìn Diệp Thu, ngoài mạnh trong yếu mà nói: “Mày… Mày muốn làm gì hả? Tao cảnh cáo mày, bọn tao không phải người dễ chọc vào đâu!”

“Ồ? Các cậu ư? Nói vậy có nghĩa là cậu còn có đồng bọn à?” Diệp Thu nheo hai mắt lại, cười lạnh hỏi.

“Đúng thế!” Nam thanh niên gật đầu nhìn Diệp Thu, vô cùng ngạo mạn nói: “Nhóc con, mày nghe cho kỹ đây, tao đang làm việc cho hội Tân Nguyệt, nếu mày dám động đến tao thêm một chút nào nữa thì chắc chắn hội Tân Nguyệt sẽ không tha cho mày đâu!”

“Hội Tân Nguyệt ư? Lợi hại lắm à?” Diệp Thu nhướng mày, thản nhiên hỏi.

“Lợi hại lắm à? Mời mày rút lại chữ “lắm à” đi! Không ngại nói cho mày biết, cả giới buôn lậu người trên toàn bộ Thành phố Giang Châu đều dốc sức phục vụ cho hội Tân Nguyệt, bang hội còn có hơn một nghìn thành viên, nếu mày mà dám đắc tội hội Tân Nguyệt, không tới ba ngày có thể khiến mày bốc hơi khỏi xã hội loài người, mày có tin không?”


“Nói vậy thì nếu tôi tiêu diệt được hội Tân Nguyệt, có phải cũng coi như đã giúp dân trừ hại hay không?” Diệp Thu thản nhiên nói.

“Ha ha ha!” Nam thanh niên cất tiếng cười to ngay lập tức, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Nhóc con, không phải mày đang diễn trò hề đó chứ? Thành viên của hội Tân Nguyệt cũng tới mấy nghìn, còn bao gồm tất cả những kẻ buôn lậu ở Giang Châu. Muốn tiêu diệt nó ư? Chỉ bằng mày sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

“Có phải nằm mơ giữa ban ngày hay không thì cậu sẽ biết ngay thôi. Đứng lên dẫn đường đi!” Khóe miệng Diệp Thu hơi nhếch lên, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

“Dẫn đường gì? Đi đâu cơ?” Nam thanh niên ngạc nhiên một chút, sau đó cũng lập tức phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi: “Không phải là mày muốn tao dẫn mày tới hội Tân Nguyệt chứ?”

“Đúng thế!” Diệp Thu gật gật đầu.

“Ồ, tao đã thấy người không muốn sống nữa, nhưng chưa từng thấy thằng nào vội vàng tìm tới cửa chịu chết như mày đâu. Nơi đó chính là đầm rồng hang hổ, mày không sợ bản thân bước vào rồi, cuối cùng lại không ra được à?” Nam thanh niên cười lạnh liếc nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường nói.

“Bớt nói nhảm đi. Hoặc là dẫn đường, hoặc là chết, cậu tự chọn đi!” Trong mắt Diệp Thu chợt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, anh lạnh giọng nói.

Giọng điệu lạnh như băng kia khiến cả người nam thanh niên không tự chủ được mà run rẩy. Hắn ta tin chắc rằng nếu mình chọn cái thứ hai, chắc chắn Diệp Thu sẽ không chút do dự nào mà giết chết mình!

Nghĩ đến đây, trong lòng nam thanh niên cũng cười khẩy một hồi. Đúng là không biết sống chết. Nếu mày đã vội vã đi đầu thai như thế thì bố mày sẽ cho mày toại nguyện.

“Không phải mày muốn tới hội Tân Nguyệt sao? Tao dẫn mày đi!” Nam thanh niên vội vàng nói.


“Đứng lên dẫn đường đi!” Diệp Thu thản nhiên nói.

Ngay sau đó, anh quay đầu nhìn về phía cậu bé, mỉm cười nói: “Cậu bạn nhỏ, cháu nghe lời chú này, đi dọc theo con đường này mà trở về. Một lát sau ra ngoài, hẳn là cháu có thể nhìn thấy mẹ cháu rồi đó!” Nói rồi Diệp Thu chỉ chỉ con đường cách đó không xa.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, giờ phút này mẹ của cậu bé cũng đã xuống xe bus công cộng, đang đuổi theo về phía bên này dọc theo con đường kia. Chỉ cần cậu bé không chạy lung tung mà trở về dọc theo con đường cũ ấy, chắc chắn hai mẹ con bọn họ có thể gặp nhau rồi. . Đọc‎ t𝑟𝒖yện‎ ch𝒖ẩn‎ không‎ q𝒖ảng‎ cáo‎ --‎ T‎ R‎ 𝒖‎ 𝑀‎ T‎ R‎ 𝐔‎ 𝗬‎ e‎ N.VN‎ ‎ --

Dặn dò cậu bé xong, Diệp Thu đi theo nam thanh niên cùng bước về phía hội Tân Nguyệt.

Thứ tổ chức hại người này vẫn nên tặng bọn chúng vé xuống địa ngục đoàn tụ sớm một chút. Nếu còn giữ lại, trước sau gì cũng chỉ là một cái tai hoạ!

Mà nam thanh niên cũng muốn mượn tay hội Tân Nguyệt để diệt trừ Diệp Thu, nên hắn ta cũng không chơi trò lừa dối gì, trực tiếp dẫn Diệp Thu tiến về phía trụ sở chính của hội Tân Nguyệt… Quán bar Tân Nguyệt.

Nơi đó chính là trụ sở chính của hội Tân Nguyệt, tầm nhìn phóng ra cả Giang Bắc.

Quán bar Tân Nguyệt cũng không tính là quá nổi tiếng, trang trí bình thường, cảnh vật cũng tương đối bình thường, trên cơ bản không có người nào tới, việc buôn bán vô cùng vắng vẻ.

Nhưng mà thế này cũng thật sự phù hợp với mục đích khiêm tốn của hội Tân Nguyệt. Bởi vì hội Tân Nguyệt cũng không trông chờ vào lợi nhuận từ quán bar này, mà là lợi dụng quán bar này làm chỗ che giấu việc buôn bán lớn phía sau.

Đó tất nhiên là buôn bán trẻ con!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận