Bên phía Lâm Thanh Nhã, từ lúc bắt đầu gọi điện thoại vẫn luôn mở loa ngoài.
Cho nên tất cả mọi người trong phòng đều nghe được những lời mà Lâm Vĩ vừa nói.
Lúc này ngoại trừ Diệp Thu, toàn bộ ba người phụ nữ đều ngẩn người.
Thẩm Mộng Dao không nhịn được quay lại liếc nhìn Diệp Thu một cái, trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Trên đường tới đây.
Cô ta còn lo lắng làm sao để vu cáo hãm hại Lâm Vĩ.
Nếu lỡ như Lâm Thanh Nhã cố tình gọi Lâm Vĩ hỏi rõ ràng, Lâm Vĩ cũng không chịu thừa nhận cái gì thì làm sao bây giờ?
Đến lúc đó, cho dù trên người mọc ra tám cái miệng cũng không giải thích rõ được.
Nhưng điều khiến Thẩm Mộng Dao không ngờ tới chính là, Lâm Vĩ vậy mà lại phối hợp với Diệp Thu.
Nếu không biết mối quan hệ của Diệp Thu và Lâm Vĩ không hề tốt.
Cô ta còn tưởng rằng Lâm Vĩ đã sớm móc nối xong lời thoại với Diệp Thu.
Nhưng rõ ràng bây giờ điều đó là không thể.
Sao Diệp Thu lại biết chắc rằng Lâm Vĩ sẽ phối hợp với mình?
Chẳng lẽ Diệp Thu có thể đoán trước sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Mộng Dao vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng lúc này sắc mặt của Triệu Thư Đình cực kỳ khó coi.
Bà ta biết, chắc chắn có chỗ kỳ lạ.
Nhưng tạm thời bà ta lại không hiểu tại sao Lâm Vĩ phối hợp như thế.
Điều này khiến trong lòng Triệu Thư Đình rất khó chịu.
Chẳng lẽ bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thu lừa dối qua loa chuyện này sao?
Không được, tuyệt đối không thể để Diệp Thu thuận lợi như vậy! Nghĩ đến đây, Triệu Thư Đình vội vàng nhìn Lâm Thanh Nhã nói: “Tiểu Nhã, mẹ cảm thấy tuy rằng thằng bé Lâm Vĩ này hơi tùy hứng, nhưng không đến mức làm ra loại chuyện đê tiện như thế, chắc chắn trong chuyện này có hiểu lầm gì đó!”
Nhưng lúc này không chờ Diệp Thu mở miệng phản bác.
Lâm Thanh Nhã đã trực tiếp lắc đầu, lạnh lùng nói: “Mẹ, con cảm thấy Diệp Thu nói một câu rất đúng, mẹ thật sự không hiểu đứa cháu này của mẹ, lòng dạ cậu hèn hạ hơn mẹ tưởng nhiều!”
Dù sao trong cuộc họp hội đồng quản trị cách đây không lâu, Lâm Vĩ vừa đâm sau lưng Lâm Thanh Nhã một lần, hơn nữa còn suýt thành công.
Nếu vào lúc mấu chốt không xuất hiện nghịch chuyển.
Chắc chắn bây giờ cô đã bị đuổi ra khỏi Tập đoàn Lâm Thị.
Cho nên ấn tượng trong lòng của Lâm Thanh Nhã về Lâm Vĩ thật sự quá tệ rồi.
Điều này càng khiến Lâm Thanh Nhã tin rằng chuyện này là do Lâm Vĩ làm.
“Tiểu Nhã, không phải con thật sự tin lời của cái hai đứa chó chết kia chứ?
Bọn họ đang gạt con đấy!”
Sắc mặt Triệu Thư Đình thay đổi, hơi không cam lòng nói.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con tự có phán đoán!”
Lâm Thanh Nhã xua tay, lập tức nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói: “Lần này tôi tạm tin anh, nhưng nếu sau này anh để tôi phát hiện rằng anh có một ít không trung thành trong hôn nhân của chúng ta, tôi vẫn sẽ đuổi anh ra khỏi cái nhà này mà không do dự!”
“Ha ha, Tổng giám đốc Lâm yên tâm đi, cuộc đời tôi đây, tôi chỉ trung thành với một mình em, trong mắt tôi những người phụ nữ khác đều như lợn nái, tôi đều không thèm liếc mắt tới!”
Diệp Thu nhếch môi vừa cười vừa nói.
Câu này vừa nói ra, sắc mặt Thẩm Mộng Dao và Triệu Thư Đình tối sầm.
Không ngờ trong mắt cậu chúng tôi đều là lợn nái sao?
“Được rồi, bớt lắm lời đi. Anh tiễn cô Thẩm đi, sau đó một mình tới đây gặp tôi!”
Lâm Thanh Nhã trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, lạnh lùng nói.
“Được!”
Diệp Thu vội vàng nhẹ gật đầu, lập tức nhìn về phía Thẩm Mộng Dao và cười nói: “Đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài!”
Ngay lập tức, hai người đi ra bên ngoài.
Triệu Thư Đình thấy vậy, há to miệng nhưng cũng không nói thêm gì.
Dù sao việc cũng đến nước này, thế mà Lâm Thanh Nhã lại tin tưởng Diệp Thu.
Bà ta nói gì cũng đều vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn kế hoạch này trở thành phế thải.
Chẳng qua bà ta cũng không có ý định từ bỏ như vậy đâu.
Trong lòng bà ta đã bắt đầu ấp ủ kế hoạch tiếp theo… Diệp Thu vẫn đưa Thẩm Mộng Dao đến cửa khu nhà, lúc này mới nhìn Thẩm Mộng Dao, căn dặn nói: “Không cần kể cho bất cứ ai biết đến thân phận của tôi, hiểu không?”
“Hiểu rồi!”
Thẩm Mộng Dao vội vàng gật đầu.
“Được rồi, cô mau trở về đi!”
Diệp Thu gật đầu, lập tức xoay quay về nhà.
“Anh Diệp, xin anh chờ một chút!”
Đột nhiên Thẩm Mộng Dao mở miệng nói.
“Hả? Còn việc gì sao?”
Diệp Thu nghi ngờ nói.
Thẩm Mộng Dao khẽ cắn cắn đôi môi đỏ mọng, do dự nửa ngày, lúc này mới nhìn Diệp Thu hỏi: “Ở trong mắt anh, tôi thật sự giống như một con lợn nái xấu xí sao?”
Nghe vậy, cả người Diệp Thu đều sửng sốt, vội vàng lắc đầu cười nói: “Đương nhiên không phải, cô rất đẹp!”
“Nếu không phải vì bộ dạng của tôi xấu xí, vậy lúc trước tôi quyến rũ anh như vậy, vì sao anh không động lòng với tôi dù chỉ là một chút?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Mộng Dao đỏ ửng hỏi.
Cô ta đã kìm nén vấn đề này ở trong lòng từ rất lâu rồi.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, khuôn mặt xinh đẹp luôn là vốn liếng để cô ta kiêu ngạo.
Cho dù là cấp hai, cấp ba hay hiện tại đang ở đại học, rất nhiều chàng trai theo đuổi cô ta.
Điều này cũng khiến cô ta càng tự tin với vẻ ngoài của mình.
Nhưng hôm nay cô ta lại bị Diệp Thu coi nhẹ.
Việc này khiến cô ta vô cùng khó hiểu.
“Không liên quan đến vẻ ngoài, từ đầu đến cuối tôi từ chối cô là vì tôi đã có vợ rồi. Chắc cô cũng có thể nhìn ra được, tôi thật sự rất yêu cô ấy, trên hết là trừ cô ấy ra, tôi cũng sẽ không để người phụ nữ khác vào mắt, bao gồm cả cô!”
Diệp Thu lắc đầu, thản nhiên nói.
Nghe lời nói ấy, cả người Thẩm Mộng Dao sửng sốt, lập tức hơi mất mác gật đầu: “Tôi hiểu rồi!”
“Ừ, vậy không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước đây!”
Diệp Thu mỉm cười, trực tiếp xoay người đi thẳng về phía nhà mình.
Nhìn bóng dáng Diệp Thu rời đi, Thẩm Mộng Dao ngây người rất lâu, sau đó đột nhiên lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Không biết hôm nay tạm biệt, lần sau chúng ta gặp lại đã là khi nào?”
…
Sau khi tiễn Thẩm Mộng Dao, Diệp Thu vội vã về phòng của Lâm Thanh Nhã.
Mà giờ phút này, Triệu Thư Đình đã rời đi.
Chắc là kế hoạch thất bại nên bà ta cũng không có tâm trạng ở lại đây.
“Đóng cửa đi!”
Nhìn thấy Diệp Thu bước vào, Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
“Được!”
Diệp Thu vội vàng đóng cửa phòng lại, tung tăng đến trước giường của Lâm Thanh Nhã, mỉm cười hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, một mình em tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Sau này… Trước hết gọi tôi là Thanh Nhã đi!”
Lâm Thanh Nhã hơi do dự, nói.
“Ồ?”
Cả người Diệp Thu sửng sốt, lập tức vui ra mặt, hơi kích động hỏi: “Lâm… À không, Thanh Nhã, sao đột nhiên em cho tôi đổi cách xưng hô thế?”
“Cứ để anh gọi tôi là Tổng giám đốc Lâm, thật sự không được tự nhiên, nhưng bây giờ quan hệ của chúng ta chưa tới mức cho anh gọi tôi là bà xã, cho nên trước hết cứ gọi tên tôi đi!”
Lâm Thanh Nhã giải thích.
“Được!”
Đương nhiên Diệp Thu không có ý kiến.
Bởi vì câu nói thế này cho thấy mối quan hệ giữa mình và Lâm Thanh Nhã đã gần hơn một chút.
Xem ra ngay lúc này trong cái rủi cũng có cái may.
Không chỉ biết được ý nghĩ chân thật của Lâm Thanh Nhã từ bây giờ có thể mượn cơ hội này đổi cách xưng hô.
Tuy không thể trực tiếp gọi là bà xã, nhưng nếu phát triển theo hướng này, vậy cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Không thể không nói, bây giờ chẳng những không chịu thiệt mà còn được to!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...