Long Thần Ở Rể

"Dì Diêu, xin dì chờ một chút!" Nhưng mà đúng lúc này, Diệp Thu vẫn luôn không lên tiếng, bỗng nhiên anh lại mở miệng ngăn cản.

Nghe vậy, Diêu Tĩnh cũng sững sờ, bà ta lập tức ngẩng đầu nhìn Diệp Thu cười khổ nói: "Cậu Diệp, chuyện này đã mang đến phiền toái rất lớn cho cậu, kính xin cậu đừng quản nữa. Tôi không muốn cậu bị dính vào! Cậu từng cứu mạng tôi, nếu cậu lại bị thương vì gia đình chúng tôi thì lương tâm của sẽ ray rứt không dứt đó!"

Nói xong, Diêu Tĩnh không để ý đến Diệp Thu khuyên can, bà ta nhanh chóng ký tên của mình xuống thư tuyên bố từ bỏ tất cả bồi thường phá dỡ, sau đó trực tiếp đưa cho Trần Đông Khôn nói: "Ông chủ Trần, tôi đã ký xong!"

Nhìn thấy Diêu Tĩnh đưa thư tuyên bố tới.

Trần Đông Khôn nhếch miệng lên một nụ cười lạnh đầy đắc ý, ông ta muốn nhanh chóng đưa tay ra cầm lấy thư tuyên bố.

Nhưng mà đúng lúc này, chỉ thấy một bóng đen lóe lên.

Sau một phút, thư tuyên bố đã rơi vào trong tay Diệp Thu.

Trần Đông Khôn sửng sốt một chút, sắc mặt của ông ta lập tức trầm xuống, hai mắt mở to trừng lớn nhìn Diệp Thu lạnh lùng nói: "Thằng ranh con, cậu nhanh đưa thư tuyên bố cho tôi, đừng con mẹ nó cho thể diện mà không cần. Cậu phải biết, vốn dĩ bây giờ cậu có thể còn sống đứng ở đây, tất cả đều là do người phụ nữ này đang cầu xin giúp cậu. Bằng không mà nói, cậu đã nằm trên mặt đất từ lâu rồi, có biết không?"

"Thật sao?" Khóe miệng Diệp Thu có chút cong lên, anh trực tiếp xé thư tuyên bố thành mảnh nhỏ.

Tình cảnh này khiến cho sắc mặt Diêu Tĩnh và cả Hà Tình Tình lập tức biến đổi.

Cả khuôn mặt của Trần Đông Khôn lập tức âm trầm xuống, hai mắt lóe ra ánh sáng lạnh, ông ta lạnh giọng quát lớn: "Thằng ranh con, cậu đang khiêu chiến giới hạn sự nhẫn nại của tôi sao?"

"Phải thì thế nào?"


Diệp Thu cười nghiền ngẫm một tiếng: "Không phải ông muốn thư tuyên bố sao? Tôi trả lại cho ông này!"

Nói xong, Diệp Thu trực tiếp rải một nhúm mẩu giấy vụng ngay trước mặt Trần Đông Khôn, nhất thời mảnh giấy vụn bay loạn đầy trời như tuyết rơi.

Mà ánh mắt của Trần Đông Khôn cũng như muốn giết người: "Á, muốn chết, cậu đang muốn tìm đường chết đó, tôi muốn giết cậu!"

Chỉ nghe Trần Đông Khôn gào thét một tiếng vô cùng phẫn nộ, ông ta lập tức vung tay lên.

Bấy giờ có hơn mười người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen trực tiếp vọt tới chỗ của Diệp Thu, bao vây xung quanh Diệp Thu.

Tình cảnh này khiến cho sắc mặt hai mẹ con nhà họ Hà lập tức mắt hoàn toàn trắng bệch.

"Xin ông chủ Trần bớt giận, tôi ký lại một bản thư tuyên bố nữa cho ông là được. Tôi đồng ý từ bỏ tất cả khoản bồi thường phá dỡ, kinh mong ông nể tình tôi, cho cậu Diệp một con đường sống đi!" Diêu Tĩnh vội vàng xông lên trước để nắm lấy cánh tay Trần Đông Khôn, bà ta muốn cầu xin tha thứ giúp Diệp Thu.

"Con mẹ nó!"

Trần Đông Khôn trực tiếp phun một ngụm nước miếng lên mặt Diêu Tĩnh, mặt mũi đầy khinh thường nói: "Nể mặt của bà à? Con mẹ nó, bà xứng sao? Bà nghĩ mình là ai?”

Nói xong, Trần Đông Khôn trực tiếp đạp Diêu Tĩnh một cước té xuống đất.

"Mẹ!"

Hà Tình Tình vội vàng chạy lên đỡ Diêu Tĩnh từ dưới đất dậy, cô ta trừng to đôi mắt đẹp nhìn Trần Đông Khôn, sau đó cô ta lạnh lùng nói: "Ông nhất định sẽ gặp quả báo!"


"Ha ha, thật sao? Ông đây lăn lộn ở trong xã hội nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn không biết quả báo là gì đấy!"

Trần Đông Khôn cười khinh thường một tiếng, hai mắt của ông ta nhìn chằm chằm cơ thể mềm mại tràn ngập hơi thở thanh xuân của Hà Tình Tình, trong mắt lóe lên một chút đê tiện.

Ông ta trực tiếp nói lời căn dặn với những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen còn lại: "Tôi xem trọng hai mẹ con nhà này, đừng để hai người bọn họ chạy. Chờ sau khi tôi trừ khử thằng ranh con kia thì hãy đưa hai người bọn họ đi!"

"Vâng!" Những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen còn lại đều nhẹ gật đầu.

Ngay sau đó Trần Đông Khôn trực tiếp nhìn sang Diệp Thu bị hơn mười người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen vây quanh, vẻ mặt phách lối nói: "Thằng ranh con, nói đi, cậu còn lời trăn trối gì muốn nói ra hay không? Có thì nói nhanh lên, bằng không là sẽ không còn cơ hội đâu!"

"Nếu hiện tại ông quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, hẳn là còn kịp!" Diệp Thu thản nhiên nói.

"Ái chà, miệng lưỡi còn cứng rắn quá nhỉ? Lên, ông đây thích kẻ mạnh miệng lắm!"

Trần Đông Khôn cười xem thường một tiếng, trong mắt lóe lên một chút ánh sáng lạnh, ông ta lập tức trực tiếp ra lệnh cho hơn mười người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen: "Đánh cho tôi, đánh cho đến chết!"

Trần Đông Khôn vừa nói dứt câu là hơn mười người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen quơ lấy gậy cao su trong tay, cùng nhau tiến đến chỗ Diệp Thu.

Nhìn thấy tình cảnh này, trên mặt thanh niên đầu mào gà tỏ vẻ cười trên nỗi đau của người khác, trong lòng cười lạnh nói: “Thằng ranh con, mày cũng dám giả vờ khoe khoang khác lác trước mặt ông chủ của tao hả, tao xem lần này mày có chết hay không? Hừ!”

Rất nhanh, trong hành lang vang lên tiếng kêu thảm thiết đến tan nát cõi lòng.


Bọn họ vốn cho rằng là của Diệp Thu.

Chuyện này khiến trong mắt Trần Đông Khôn và thanh niên đầu mào gà đều lóe lên một chút đắc ý.

Nhưng mà còn không đợi hai người nhếch miệng nở nụ cười.

Ngay sau đó lại là tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

Tiếp sau đó xuất hiện một tình huống khiến cho hai người kia cả đời khó quên.

Chỉ thấy hơn mười người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen liên tiếp ngã xuống đất, ôm bụng nằm rạp trên mặt đất, kêu thảm vô cùng đau đớn.

Mà người còn có thể đứng đấy, cũng chỉ còn một mình Diệp Thu.

Trong lúc nhất thời, Trần Đông Khôn và thanh niên đầu mào gà đều ngây ngốc.

Con mẹ nó! Tình huống gì thế này?

Không phải mình bi ảo giác đó chứ?

Nghĩ tới đây, hai người rất ăn ý nháy nháy mắt rồi nhìn sang Diệp Thu lần nữa.

Thế nhưng xem xét chuyện này, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Bởi vì Diệp Thu vẫn bình yên không có chuyện gì đứng tại chỗ như cũ, lông tóc cũng không bị tổn hại.

Điều này khiến sắc mặt hai người thay đổi, giống như gặp ma.


Phải biết những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen này đều là đám đàn em thuộc cấp Tinh Anh.

Trần Đông Khôn phải bỏ ra số tiền lớn bồi dưỡng, ông ta chuyên dùng để đối phó với những người phản đối phá dỡ.

Ông ta từng phá dỡ một tiểu khu, lúc ấy tiểu khu đó có một đám đàn ông liên hợp lại, hơn nữa trên tay cầm vũ khí, ý đồ chống lại chuyện ông ta muốn phá dỡ.

Kết quả, Trần Đông Khôn chỉ phái ra năm tên đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen là đã giải quyết được cả đám đàn ông kia.

Mà bây giờ, hơn mười người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen, tay cầm gậy cao su, đồng thời vây công một mình Diệp Thu.

Vậy mà chỉ trong nháy mắt mọi bản lĩnh của bọn họ đều bị Diệp Thu đánh cho té chỏng gọng trên đất.

Điều này thực sự khiến Trần Đông Khôn ngạc nhiên kêu to một tiếng.

Mà đúng lúc này, Diệp Thu xoay người nhặt lên một cây gậy cao su từ dưới đất, anh đi đến chỗ của Trần Đông Khôn.

Trần Đông Khôn thấy vậy, toàn thân không tự chủ được run lên. Ong ta cũng bị dọa sợ nên vội vàng ra lệnh cho đám đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen còn dư lại: "Đừng để ý đến hai mẹ con kia nữa, mau lên hết cho tôi, trước tiên hãy đánh chết thằng ranh con này!"

Theo tiếng ra lệnh của Trần Đông Khôn.

Trong lúc nhất thời, tất cả những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen còn lại đều vọt tới chỗ Diệp Thu.

Số lượng này còn phải nhiều hơn gấp đôi so với trước đó! Trần Đông Khôn thấy vậy cũng hơi hơi phào nhẹ nhõm.

Ông ta cảm thấy nhất định là lần này sẽ không có vấn đề! Ông ta chỉ cần cắn răng là qua.

Trần Đông Khôn lạnh lùng trừng mắt nhìn Diệp Thu hung ác nói: "Thằng ranh con, lần này tôi xem cậu còn có thể tạo ra sóng gió gì, dám chống lại Trần Đông Khôn tôi, cậu sẽ..." Nhưng mà ông ta vẫn chưa nói xong câu nói kia là tình huống sau đó, trực tiếp làm ông ta nhìn mà ngây người, lời vừa ra khỏi miệng đã bị dọa đến nuốt hết vào bụng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui