Lúc Diệp Thu trở lại khu biệt thự Hãn Hải Lam Thành thì đã hơn mười giờ đêm. Ngay sau khi vừa bước đến cổng lớn biệt thự, cảnh tượng trước cửa khiến chân mày Diệp Thu nhíu lại.
Trước cửa biệt thự có một chiếc xe Porsche Cayenne màu xanh đang đỗ ở đó, mà Lâm Thanh Nhã và một người đàn ông xa lạ mặc một bộ vest trắng đứng cạnh xe, không biết đang nói chuyện gì.
Nhưng nhìn biểu cảm trên mặt Lâm Thanh Nhã thì có thể thấy là Lâm Thanh Nhã đã cực độ mất kiên nhẫn. Mà người đàn ông xa lạ đó lại cứ vờ như chẳng phát hiện ra điều này, vẫn cứ chìm trong cảm giác tốt đẹp của bản thân mà ở đó líu lo không ngừng.
Thấy thế, sắc mặt Diệp Thu lập tức lạnh xuống, trực tiếp nhấc chân bước qua.
“Diệp Thu!”
Nhìn thấy Diệp Thu trở về, Lâm Thanh Nhã cũng ngạc nhiên, ngay lập tức nói với người đàn ông xa lạ kia: “Tô Dương, anh đi đi. Chồng tôi đã về rồi, chúng tôi còn phải nghỉ ngơi nữa!”
Nghe vậy, người đàn ông xa lạ tên Tôn Dương kia quay đầu lại, liếc mắt nhìn Diệp Thu, trong mắt hiện lên sự khinh thường, khóe miệng lập tức cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa: “Đừng vội, khó khăn lắm tôi mới tới đây một chuyến, để tôi với chồng em nói chuyện vài câu đã nào!”
Mà lúc này Diệp Thu đã bước tới, nhìn Lâm Thanh Nhã rồi chỉ chỉ về phía Tô Dương và thắc mắc hỏi: “Vị này chính là...”
Lâm Thanh Nhã đang định mở miệng giới thiệu, Tô Dương lại giành trước một bước, nhìn Diệp Thu với vẻ mặt đắc ý và nói: “Tôi là Tô Dương, bạn học cùng hồi đại học với Thanh Nhã. Hồi còn đi học, quan hệ của tôi với Thanh Nhã tốt lắm đó!”
“Ồ!” Diệp Thu có chút nghĩ ngợi mà gật đầu.
“Anh chính là chồng của Thanh Nhã phải không? Không biết anh Diệp làm việc ở đâu nhỉ?” Tô Dương cố ý hỏi Diệp Thu, đương nhiên anh ta biết rằng Diệp Thu đang làm gì. Trước khi tới, anh ta đã hỏi thăm rõ ràng cả rồi, nhưng anh ta cứ cố ý hỏi như thế, nhân cơ hội tốt này mà khinh bỉ Diệp Thu một phen.
Cơ mà Diệp Thu cũng chẳng để loại chuyện này vào trong lòng, nhún vai, thản nhiên nói: “Tôi làm việc trong bộ phận tiêu thụ của Tập đoàn Lâm Thị, chỉ là một nhân viên nhỏ mà thôi!”
“Ồ, tôi còn tưởng anh Diệp là Tổng giám đốc của tập đoàn gì cơ, không ngờ lại ăn bám vợ mình à, chẳng trách, chẳng trách...” Tô Dương cười lạnh, gật gật đầu, vẻ mặt châm chọc nói.
“Tô Dương, anh đừng quá đáng!” Vẻ mặt Lâm Thanh Nhã lạnh xuống, giọng nói trở nên lạnh lùng.
“Ái chà, thật ngại quá, là tôi nói sai rồi!” Tô Dương mang vẻ mặt buồn bã vỗ đùi, lập tức quay đầu nhìn Diệp Thu, giả vờ giả vịt nói: “Xin lỗi nha anh Diệp. Tôi là kiểu người thẳng thắn, có gì thì cứ nói huỵch toẹt ra, mong rằng anh sẽ không để ý. Cho dù anh có là thằng vô dụng ăn không ngồi rồi, chỉ biết ngồi ăn bám đi chăng nữa, tôi cũng không nên nói thẳng ra trước mặt anh như thế. Sau này tôi sẽ chú ý hơn, xin lỗi nhé!”
Nói rồi, khóe miệng Tô Dương cong lên một nụ cười lạnh và thầm nghĩ: Lần này để tôi xem anh còn có thể vớt vát được mặt mũi nữa hay không! Nhưng mà hẳn là Tô Dương đã xem nhẹ độ dày của da mặt Diệp Thu.
Chỉ thấy Diệp Thu mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ mà nói: “Không sao. Tôi ăn bám bằng chính năng lực của mình, dựa vào phụ nữ bằng chính năng lực của mình, người khác hâm mộ còn không kịp nữa là. Nói một chút cũng không sao hết!”
Nghe những lời ấy của Diệp Thu, nụ cười trên mặt Tô Dương lập tức cứng đờ.
Anh ta thật sự chưa từng gặp tên nào có da mặt dày bằng Diệp Thu. Cứ tưởng rằng chỉ cần là đàn ông thì rất quan trọng mặt mũi và lòng tự trọng, chắc chắn bất cứ người đàn ông bình thường nào bị châm chọc như vừa rồi đều sẽ tức giận.
Tô Dương chính là muốn khiến Diệp Thu tức giận, nổi giận với mình. Như thế thì anh ta có thể nhân cơ hội này mà nhục nhã Diệp Thu một trận.
Nhưng mà khiến anh ta không ngờ tới chính là Diệp Thu không chỉ không xấu hổ vì ăn cơm bám, mà còn lấy ăn bám làm vinh dự! Anh ta châm biếm như thế mà Diệp Thu cũng không tức giận, ngược lại còn mang dáng vẻ vô cùng sung sướng nữa.
Điều này khiến anh ta đột nhiên có cảm giác như đánh vào cục bông, chẳng có tí lực nào.
“Anh Diệp, anh đúng là nghĩ thoáng quá nhỉ!” Tô Dương nheo mắt, cười lạnh nói.
“Như thế thì có gì mà phải nghĩ không thoáng kia chứ? Bây giờ cả ngày tôi chẳng cần làm gì cũng có tiền tiêu. Hơn nữa, tôi còn cưới được một cô vợ xinh đẹp mà người nào đó có nằm mơ cũng chẳng cưới được, chắc chắn người nào đó đã ghen tị đến mức sắp hộc máu luôn rồi!” Diệp Thu nói với vẻ mặt đầy ẩn ý sâu xa. Sau đó anh quay sang nhìn Tô Dương, cố ý hỏi: “Anh Tô này, tôi nói có đúng không?”
Nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt của Tô Dương lập tức thay đổi. Bởi vì “người nào đó” trong lời nói của Diệp Thu chính là anh ta! Thật ra Tô Dương đã si mê Lâm Thanh Nhã đến cực độ.
Hồi còn học đại học, anh ta đã theo đuổi Lâm Thanh Nhã một cách điên cuồng, đáng tiếc rằng Lâm Thanh Nhã vẫn chỉ coi anh ta là bạn. Mà bây giờ, ngược lại thằng rác rưởi với hai bàn tay trắng là Diệp Thu này lại trở thành chồng của Lâm Thanh Nhã. Điều này đã khiến anh ta ghen tị muốn chết.
Giờ phút này nghe xong lời nói của Diệp Thu càng làm cho cơn tức của anh ta dâng lên mà không có chỗ trút giận, sắc mặt khó coi khỏi đến cực điểm.
“Hừ!” Tô Dương hừ lạnh một tiếng, sắc mặt u ám nói: “Diệp Thu, anh cũng đừng đắc ý quá sớm. Đừng quên rằng anh chẳng qua chỉ là một thằng rác rưởi với hai bàn tay trắng mà thôi, chẳng xứng với Thanh Nhã chút nào. Hai người sẽ không được hạnh phúc đâu. Rồi sẽ có một ngày, sẽ có người thay thế được anh, hơn nữa ngày đó cũng không còn xa nữa đâu!”
Nói xong, Tô Dương cũng không còn mặt mũi nào ở lại nữa. Dù sao thì anh ta cũng định sỉ nhục Diệp Thu, kết quả lại liên tiếp ăn quả đắng. Điều này khiến anh vô cùng tức giận, chuẩn bị rời đi luôn.
Nhưng mà khi anh ta xoay người nhìn đến con xe Porsche Cayenne của mình, ngay lập tức nghĩ ra cách có thể khiến mình đảo ngược tình thế, lại còn nhục nhã được Diệp Thu! Nghĩ tới đây, Tô Dương lập tức xoay người nhìn Diệp Thu, cười lạnh hỏi: “Diệp Thu, không biết bây giờ mỗi ngày anh lái xe gì đi làm nhỉ?”
“Xe bus công cộng, có vấn đề gì không?” Sắc mặt Diệp Thu thản nhiên nói.
“Ha ha ha, buồn cười quá đi! Thân là một thằng đàn ông, hơn nữa còn đã cưới vợ rồi, thế mà lại còn ngồi xe bus công cộng đi làm nữa? Anh còn có thể rác rưởi, không có tài cán gì hơn nữa được không?” Tô Dương ngửa đầu cười khinh bỉ một trận thật to, lập tức chỉ tay vào chiếc xe Porsche Cayenne của mình, dáng vẻ đắc ý nói: “Nhìn thấy xe của tôi không? Porsche Cayenne hàng thật giá thật đấy! Cũng chẳng đắt lắm đâu, tầm một triệu thôi, nhưng đây mới là xe mà đàn ông đích thực nên lái!”
“Thật à?” Khóe miệng Diệp Thu cong lên một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa, lập tức bước tới trước xe, vỗ nhè nhẹ hai cái lên mui xe Porsche Cayenne, thản nhiên nói: “Nhưng sao tôi cảm thấy chất lượng chiếc xe này của anh cũng chẳng tốt bao nhiêu vậy, rất dễ bị phá hỏng, còn không bằng ngồi xe bus công cộng đâu!”
“Ha ha, đúng là buồn cười chết mất thôi!” Tô Dương cười châm biếm, nhìn Diệp Thu với vẻ mặt khinh bỉ, nói: “Diệp Thu, anh hiểu biết về xe không? Porsche Cayenne có giá hơn một triệu mà anh nói với tôi là lượng xe không tốt lắm à? Anh có thể tức cười hơn chút nữa không?”
“Tôi nói thật mà! Xe này của anh chưa hẳn có thể khởi động đâu đó!” Diệp Thu nghiêm túc nói.
“Nói thật cái con khỉ ấy!” Tô Dương trợn trắng mắt liếc Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường nói: “Còn dám nói xe Porsche Cayenne của tôi không khởi động được? Bây giờ tôi khởi động luôn cho anh xem, mở to con mắt của anh lên mà trông cho kỹ đây này!”
Nói rồi, Tô Dương trực tiếp mở cửa xe, ngồi lên…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...