“Anh!”
Đôi mắt đẹp của Lạc Y Y giận dữ nhìn một cái, cắn lấy hàm răng trắng.
“Đừng có anh anh tôi tôi gì cả, tôi cứu được cô, cô không cảm kích tôi, lại còn muốn cướp ví tiền của tôi?”
“Nếu như tôi đặc biệt có tiền thì thôi, tiền trong ví có mấy trăm đồng mà cô cũng không biết ngại cướp đoạt?”
“Cô còn chút tình người nào không?”
Diệp Thu trợn mắt nhìn Lạc Y Y một chút, tức giận nói.
Bây giờ anh càng nhìn người con gái này càng cảm thấy chán ghét.
“Tôi thật sự là cần dùng gấp mà!”
Lạc Y Y chớp chớp đôi mắt to, một mặt ủy khuất nói.
“Bớt đóng kịch với tôi đi, uy tín của cô ở trước mắt tôi đây bằng không, trả ví tiền cho tôi, bằng không mà nói, tôi cũng không ngại dùng thủ đoạn ác với con gái đâu!”
Trong mắt Diệp Thu loé lên một ý lạnh, cười lạnh nói.
Nói xong, anh dán thật chặt lưỡi thanh chuỷ thủ trên da Lạc Y Y.
Chỉ cần anh dùng lực một chút, Lạc Y Y kia sẽ bị cắt đứt cổ họng.
Có lẽ là Lạc Y Y cũng cảm nhận được sát ý bên trong mắt của Diệp Thu.
Lạc Y Y biết Diệp Thu làm thật.
Cô ta tin tưởng, nếu như mình không trả lại túi tiền, chắc chắn Diệp Thu sẽ hạ sát thủ với cô ta.
Nghĩ tới đây.
Lạc Y Y cắn chặt răng ngà, đành phải không cam lòng giao túi tiền ra.
“Thế này mới đúng chứ!”
Khoé miệng Diệp Thu hơi câu lên, vừa muốn đưa tay qua đoạt lại ví tiền của mình.
Rầm!
Đột nhiên lại có một tiếng vang vang lên ở đầu ngõ hẻm.
Diệp Thu theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một ông cụ râu trắng bị một chiếc xe BMW 730 màu đen đụng bay tại chỗ.
Sau khi vẽ một vòng cung trên không trung một lúc.
Ông cụ ầm ầm ngã xuống dưới đất tại đầu hẻm.
Diệp Thu có thể cảm nhận rõ ràng.
Hơi thở của ông cụ kia sắp biến mất, nếu như không kịp sơ cứu, đến lúc cho dù là Đại La Kim Tiên tới cũng cứu không được ông ấy.
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu liền dự định lấy ví tiền của mình về trước, sau đó nhanh đi cứu người.
Thế nhưng lúc anh quay đầu lại.
Cả người đều ngây ngẩn.
Bởi vì Lạc Y Y cũng sớm đã không thấy bóng dáng, mà ví tiền của anh, cũng bị Lạc Y Y cho cầm theo chạy mất.
Thấy thế.
Sắc mặt của Diệp Thu trong nháy mắt trầm xuống.
Lấy tốc độ của anh, nếu bây giờ đuổi theo, chắc chắn có thể đuổi kịp Lạc Y Y, lấy lại túi tiền.
Nhưng như vậy, đợi lúc anh quay lại chắc chắn ông cụ đã lạnh thây rồi.
Mạng người quan trọng, vẫn là cứu người trước quan trọng! Thế là Diệp Thu chỉ có thể từ bỏ việc đuổi theo Lạc Y Y, vội vàng chạy đến trước mặt ông cụ ngồi xổm xuống, móc ngân châm mang theo bên mình, sơ cứu cho ông cụ.
Cùng lúc đó.
Không ít người qua đường cũng đều bị hấp dẫn đi đến, vây ở bốn phía.
Bọn họ thấy Diệp Thu còn trẻ như vậy, thế mà dám châm cứu cho ông cụ, cũng bắt đầu chỉ trỏ Diệp Thu, nói gần như châm chọc: “Người trẻ tuổi, cậu có giấy phép hành nghề y không?”
“Nếu như không có, thì nhanh đưa người đến bệnh viện đi!”
“Nhóc con, đừng tưởng rằng mình hiểu biết châm cứu một chút, liền dám tùy tiện đâm loạn cho người ta, châm cứu nhiều lắm là chỉ có thể điều dưỡng thân thể, sao có thể cứu người chứ?”
“Vẫn nên nhanh đưa người ta vào viện đi, nếu không làm trễ nải thời gian tốt nhất để cứu chữa, trách nhiệm này cậu nhận nổi à!”
“Người tuổi trẻ bây giờ, thật sự là không biết trời cao đất rộng, tôi thấy ông già kia sắp không xong rồi, phải nhanh đưa vào viện mới đúng vậy mà cậu ta lại còn muốn châm cứu cho người ta, thật sự coi chính mình là Hoa Đà tại thế không bằng?”
......Nghe lời nói của mọi người.
Sắc mặt Diệp Thu cũng trầm xuống.
Lúc đầu ví tiền bị Lạc Y Y thừa cơ trộm đi, anh đã tức giận đầy bụng.
Mà giờ khắc này những người này không chỉ không giúp đỡ, còn đứng ở nơi đó chất vấn anh, châm chọc anh.
Điều này khiến ánh mắt Diệp Thu tràn đầy ý lạnh, lạnh lùng nói: “Nếu có thể các người cứ tự lên cứu, còn không thì im miệng hết cho tôi!”
Lời này vừa nói ra.
Dường như mang theo một luồng áp lực vô hình.
Doạ mọi người ở đây lập tức ngậm miệng lại, không còn dám lên tiếng.
Chỉ là trong lòng bọn họ vô cùng không cam lòng.
Bởi vì theo bọn họ nghĩ, mình cũng là vì muốn tốt cho Diệp Thu, nhưng Diệp Thu lại không biết nhận phần tình này.
Điều này khiến trong lòng bọn họ tràn đầy oán khí đối với Diệp Thu.
Lập tức bọn họ cũng không rời đi cứ đứng ở xung quanh nhìn xem.
Ngược lại bọn họ muốn xem xem, nếu như Diệp Thu không cứu sống ông già được mà ngược lại còn làm chậm trễ thời gian vàng để cứu ông già thì nên làm cái gì! Đến lúc đó, bọn họ tuyệt đối sẽ không chút do dự báo cảnh sát bắt Diệp Thu lại.
Cứ như vậy.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Ngân châm trong tay Diệp Thu từng cây từng cây cắm vào người ông cụ.
Lấy y thuật của Diệp Thu.
Lại thêm cứu trợ kịp thời.
Chỉ chốc lát sau.
Ông cụ đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, chậm rãi mở hai mắt ra.
Mọi người vây xem thấy thế này, cả đám đều sợ ngây người, tròng mắt kém chút đã rơi ra tại chỗ.
Đối với bọn họ mà nói, đây quả thực là kỳ tích mà! Dưới tình huống không vào phòng giải phẫu, chỉ dùng mấy cây ngân châm liền cứu sống tính mạng của một ông cụ hấp hối.
Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi mà! Diệp Thu mắt qua bọn người ở đây một chút, cười lạnh hỏi: “Vừa rồi là ai nói với tôi châm cứu chỉ có thể điều dưỡng thân thể, không thể cứu người?”
Lời này vừa nói ra.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, lập tức cũng không còn mặt mũi ở lại đây chờ đợi, nhao nhao giải tán đi.
Thấy vậy.
Diệp Thu xem thường cười một tiếng, lập tức cúi đầu nhìn về phía ông cụ râu trắng, mỉm cười hỏi: “Ông cảm thấy sao rồi?”
“Còn ổn chứ?”
“Còn......Vẫn ổn!”
Ông cụ râu trắng hơi yếu ớt trả lời, lập tức bắt lấy hai tay Diệp Thu, mặt mũi tràn đầy cảm kích nói: “Cậu trẻ, thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu cái mạng già này của tôi đã không còn rồi!”
“Không có việc gì, đây đều chuyện con nên làm!”
Diệp Thu mỉm cười lắc đầu, lập tức nhìn ông cụ râu trắng hỏi: “Ông có thù gì với chiếc xe kia sao?”
“Sao nó lại muốn đụng ông vậy?”
“Tôi không biết, tôi chỉ là một người đi đường, đột nhiên bị đụng!”
Ông cụ râu trắng lắc đầu, một mặt mờ mịt nói.
“A?” . Truyện Đam Mỹ
“Vậy chẳng phải gây chuyện rồi bỏ trốn sao?”
Diệp Thu híp híp hai mắt.
Cũng không biết vì sao, trực giác nói cho anh biết, chuyện này có vẻ như không có đơn giản như vậy.
Chỉ là tạm thời Diệp Thu cũng không nghĩ nhiều như vậy, cúi đầu nhìn ông cụ râu trắng hỏi: “Ông nhớ số điện thoại người nhà không?”
“Gọi bọn họ đến, để cho bọn họ đón ông đi, tuổi cao như ông, thể cốt yếu, nhất định phải điều trị ở bệnh viện một thời gian mới được!”
“Đi, tôi gọi điện thoại cho con tôi!”
Ông cụ râu trắng nhẹ gật đầu.
Lập tức dưới sự giúp đỡ của Diệp Thu, ông ấy móc ra điện thoại cũ kĩ của mình, tìm tới số điện thoại của con trai mình, bấm gọi.
Không thể không nói, chất lượng chiếc điện thoại cũ kĩ của ông cụ cũng không tồi.
Vừa rồi ông cụ bay cao như vậy, rơi lại nặng như vậy, điện thoại cũng không có một chút việc gì vẫn còn có thể gọi được điện thoại.
Quả nhiên không hổ chiến binh có thể nện vỡ quả óc chó! Đại khái qua một lúc.
Ông cụ râu trắng nhíu mày, đặt điện thoại di động xuống, nhìn Diệp Thu, cười khổ nói: “Không ai nhận, chắc là con trai tôi đang bận rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...