Nhưng mà, làm sao Diệp Thu lại để anh ta đi dễ dàng như vậy, anh bước nhanh về phía trước, trực tiếp chặn đường đi của Lưu Ngôn.
Lưu Ngôn hung hăng trợn mắt trừng Diệp Thu một cái, anh ta tức giận nói: "Diệp Thu, anh còn muốn thế nào?"
Khóe miệng của Diệp Thu có chút cong lên, Lưu Ngôn không có phản ứng, mà là trực tiếp nhìn sang Giám đốc Ngô nói: "Giám đốc Ngô, anh ở bên cạnh nghe nửa ngày, chắc hẳn là cũng nghe được đại khái rồi chứ? Trưởng phòng bộ phận tiêu thụ nói chuyện không biết cân nhắc gì hết, thế mà anh ta lại dám lật lọng ở trước mặt nhiều người như vậy, không biết có phải anh nên cho tôi một câu nói không?"
Nghe xong câu nói đó, cơ thể của Giám đốc Ngô cũng không tự chủ được run lên.
Đối với Diệp Thu, anh ta và Lý Soái hận không thể cung phụng như tổ tiên.
Bởi vì chỉ cần một câu của Diệp Thu là bọn họ có thể mất hết danh tiếng, đồng thời cuốn gói rời đi.
Cho nên đừng nói chuyện này Diệp Thu có để ý.
Dù coi như Diệp Thu không để ý tới.
Anh ta cũng nhất định sẽ đứng ở bên phía Diệp Thu.
Thế là sắc mặt của Giám đốc Ngô trầm xuống tại chỗ, anh ta trừng mắt nhìn Lưu Ngôn lạnh lùng nói: "Lưu Ngôn, cậu thật đúng là làm bộ phận tiêu thụ của chúng ta mất sạch hết mặt mũi!"
"Giám đốc Ngô, tôi bị oan mà!" Lưu Ngôn biến sắc, vẻ mặt đau khổ nói.
"Oan cái gì mà oan chứ? Lời nói kia có phải chính miệng cậu nói ra hay không? Không có ai ép buộc cậu cả. Một người đàn ông đã dám nói ra, vậy thì phải dám chịu trách nhiệm. Hiện tại ngay cả một một chút xíu tinh thần trách nhiệm mà cậu cũng không có, xem ra tôi nên suy tính xem có nên đổi một trưởng phòng tiêu thụ khác hay không?" Giám đốc Ngô trợn nhìn Lưu Ngôn một cái, tức giận nói.
Nghe thấy lời nói ấy, sắc mặt Lưu Ngôn lập tức hoàn toàn trắng bệch, anh ta tranh thủ thời gian cầu xin tha thứ: "Đừng mà Giám đốc Ngô, cầu xin anh đừng giáng chức tôi, tôi vừa mới nhậm chức không được bao lâu!"
"Không sao, bộ phận tiêu thụ không cần một người chuyên lật lọng làm trưởng phòng tiêu thụ, nếu không sau này cậu đổ hết mọi tổn thất lên người tôi thì tôi biết đi tìm ai đây?" Giám đốc Ngô lạnh lùng nói.
"Không không không, tôi nói lời giữ lời, tôi là người biết giữ lời hứa!"
Sắc mặt Lưu Ngôn khó coi lắc đầu, anh ta vội vàng nhìn sang Diệp Thu với vẻ mặt đau khổ kêu lên: "Ba ơi! Tôi sai rồi ba! Tôi thực hiện lời hứa của tôi rồi. Ba à, ba mau giúp tôi nói vài lời hữu ích với Giám đốc Ngô đi, đừng để anh ấy giáng chức tôi, tôi không muốn quay về vị trí cũ đâu!"
"Ôi, con ngoan!"
Diệp Thu mỉm cười gật đầu, anh lập tức nhếch miệng lên một nụ cười thích chí nói: "Nhưng chuyện này ba cũng không giúp được con. Đó là chuyện của bộ phận tiêu thụ các người, hiện tại ba chỉ là một trưởng phòng của bộ phận kinh doanh, ba không có quyền lợi lớn như vậy, cho nên dù cho ba muốn giúp con cũng là có lòng mà không có sức!"
"Chuyện này…" Sắc mặt Lưu Ngôn lập tức càng thêm khó coi, chỉ có thể nhìn sang Giám đốc Ngô tiếp tục cầu xin tha thứ: "Giám đốc, tôi đã làm theo, kính xin anh tạm thời bỏ qua cho tôi lần này đi!"
"Không được!"
Giám đốc Ngô rất kiên quyết lắc đầu, giọng nói lạnh lùng: "Có lần thứ nhất là sẽ có lần thứ hai. Trước khi xác định nhân phẩm của cậu không có vấn đề gì, trong khoảng thời gian này, cậu hãy làm một nhân viên bình thường đi. Về phần phúc lợi và đãi ngộ thì cứ lấy theo tiêu chuẩn thấp nhất của nhân viên thực tập, một tháng ba ngàn, lúc nào xác định cậu không có vấn đề thì mới cho cậu lên thành chính thức!"
"Hả?" Sắc mặt Lưu Ngôn trắng nhợt, cả người trực tiếp co quắp ngồi trên mặt đất, anh ta muốn khóc chết mất.
Lần này anh ta thật là bị giáng xuống chức thấp nhất.
Trực tiếp từ trưởng phòng tiêu thụ bị giáng chức xuống thành nhân viên thực tập, ngay cả nhân viên chính thức cũng không bằng.
Tiền lương từ một vạn hạ xuống ba ngàn! Đây quả thực là rớt xuống ngàn trượng.
Đột nhiên bị ngã từ giữa sườn núi xuống đáy cốc.
Chuyện này khiến trong lòng Lưu Ngôn tuyệt vọng cỡ nào không cần nói cũng biết.
Bây giờ Giám đốc Ngô cũng lười để ý đến anh ta, Giám đốc Ngô trực tiếp quay đầu nhìn sang Diệp Thu hỏi: "Diệp Thu, tôi xử lý như vậy, cậu có hài lòng không?"
"Ừm!" Diệp Thu nhẹ gật đầu, anh quay đầu nhìn sang Lý Soái thản nhiên nói: "Giám đốc Lý, chúng ta đi gặp Tổng giám đốc Lâm đi!"
"Được, chúng ta đi!" Lý Soái khẽ cười nói.
Hai người lập tức đi khỏi bộ phận kinh doanh.
Giám đốc Ngô theo sát phía sau.
Nhìn qua bóng lưng ba người rời đi.
Mặt mũi Lưu Ngôn đầy tuyệt vọng, trong lòng hối hận đến xanh ruột.
Biết sớm như vậy, dù cho hôm nay có nói gì thì anh ta cũng sẽ không đến bộ phận kinh doanh, anh ta cũng sẽ không giả vờ ra vẻ trước mặt Diệp Thu.
Vốn còn muốn đả kích Diệp Thu một tý để thu chút ấn tượng tốt của Hà Tình Tình.
Hiện tại lại đảo ngược.
Không chỉ không thu hoạch được ấn tượng tốt, bản thân lại không còn gì nữa.
Nghĩ đến đây, Lưu Ngôn thật sự muốn hung hăng tát vào cái miệng rộng của mình vài cái, Nhưng mà hiện tại coi như anh ta có cầm dao đâm vào bản thân mình thì cũng là chuyện phí công vô ích.
Tất cả đều đã xảy ra, anh ta chỉ có thể yên lặng nuốt xuống quả đắng mà bản thân mình đã tự tạo ra.
Hà Tình Tình đứng ở một bên thấy vậy cũng thở dài một hơi.
Nhưng cô ta lại không thông cảm cho Lưu Ngôn.
Bởi vì Lưu Ngôn bị như ngày hôm nay, cũng hoàn toàn là do anh ta tự làm tự chịu, chẳng thể trách người khác...
Đi tới văn phòng của Lâm Thanh Nhã.
Đầu tiên là Lâm Thanh Nhã tuyên dương Diệp Thu, Lý Soái và Giám đốc Ngô cùng nhau một phen.
Sau đó cô để Lý Soái và Giám đốc Ngô rời đi.
Đến bây giờ, trong văn phòng chỉ còn lại có Diệp Thu và Lâm Thanh Nhã.
Lâm Thanh Nhã cầm lấy hợp đồng của Thiên Tuyết, cô đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Thu. Cô nhíu đôi mi thanh tú lại, lạnh lùng hỏi: "Diệp Thu, anh nói thật với tôi đi, làm thế nào mà anh có thể bàn bạc lấy được hợp đồng này vậy?"
"Nếu như tôi nói, tôi từng cứu con gái của chủ tịch Thiên Tuyết Tuyết - Triệu Mỹ Tuyết một mạng. Cô ấy vì chuyện này, cho nên mới đồng ý hợp tác với Lâm thị chúng ta, em có tin không?"
Diệp Thu nhếch miệng vừa cười vừa nói.
Đối với chuyện này, ngược lại anh không có ý che giấu, anh cứ ăn ngay nói thật là được.
"Anh cứu thế nào?" Lâm Thanh Nhã sửng sốt một chút, lạnh giọng hỏi.
Diệp Thu nhún vai, đành phải kể chuyện xảy ra khi đó, anh nói đại khái một lần cho Lâm Thanh Nhã nghe.
Đương nhiên rồi, chắc chắn Diệp Thu miêu tả tình hình không khẩn cấp như lúc đó.
Anh chỉ nói là vào lúc Nam Nam bé nhỏ sắp bị xe đụng, anh thuận tay kéo Nam Nam bé nhỏ một phát.
Nói như vậy, nghe vào sẽ có thể tin một chút.
Nghe thấy lời Diệp Thu nói.
Lâm Thanh Nhã nhíu mày lại, cô lập tức nhìn Diệp Thu lạnh giọng hỏi: "Những lời anh nói đều là thật sao? Anh không gạt tôi chứ?"
"Tổng giám đốc Lâm, làm sao tôi dám gạt em chứ, tôi nói câu nào cũng là thật, có trời đất chứng giám!" Diệp Thu vội vàng vỗ ngực bảo đảm.
"Nói như vậy, lần này ngược lại là anh chó ngáp phải ruồi rồi à?" Lâm Thanh Nhã híp hai mắt lạnh lùng nói.
"Ha ha, số may mắn, đều là do số tôi may mắn!" Diệp Thu nhếch miệng cười nói.
"Anh biết thì tốt!"
Lâm Thanh Nhã trợn mắt nhìn Diệp Thu một chút, cô lập tức lạnh lùng nói: "Cả đời này của anh cũng không thể chỉ dựa vào may mắn được, anh phải có bản lãnh thật sự của bản thân mình mới có thể dựa vào, Lý Soái đã thăng chức cho anh lên thành trưởng phòng tổ sáu bộ phận kinh doanh rồi đúng không? Làm rất tốt, tôi hi vọng lần sau anh có thể cho tôi xem thực lực của mình, mà không phải dựa vào may mắn!"
"Đã hiểu, Tổng giám đốc Lâm cứ yên tâm đi, tôi nhất định không phụ lại sự kỳ vọng của em đâu!" Diệp Thu lập tức đứng thẳng người nói lời cam đoan.
"Tốt!"
Bên trong đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nhã lóe lên một chút tán thưởng, cô lập tức khoát tay áo: "Được rồi, anh về làm việc đi!"
Nhưng mà khi nghe thấy câu nói này thì Diệp Thu lại đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thấy vậy, Lâm Thanh Nhã nhíu mày nghi ngờ nói: "Anh còn có chuyện gì sao?"
"Chuyện là... Tổng giám đốc Lâm, tôi có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ không?"
Khóe miệng của Diệp Thu có chút cong lên, anh có ý muốn trao đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...