Phía sau bức họa là nét chữ xinh đẹp, viết “Chờ mong tam thế”, như hóa thành lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim hắn.
Rốt cuộc là ai đã cô phụ ai?
Hình như cho đến nay, đều là hắn phụ bạc nàng…
“Hầu gia, bức họa này thật sự rất giống ngươi, giống đến mức ta không thể xuống tay hủy được.
Điều quỷ quái nhất là, cả gian miếu đều bị thiêu cháy trụi, chỉ riêng có bức họa này là không xém lửa… Ta nghĩ, cho dù Hầu gia không tin quỷ thần, nhưng đôi khi cũng phải kính trọng một chút mới được.”
Thấy hắn nhìn xem chăm chú, Khúc Thừa Hoan lại thở dài.
“Quân cô nương phải làm sao bây giờ? Nàng thương tâm như vậy…”
“Thừa Hoan, giúp ta giao bức tranh này cho nàng.”
“Sao Hầu gia không tự mình đưa qua?”
“Ta còn có việc.”
“Chuyện gì? Định không tìm chứng cứ phạm tội nữa mà trực tiếp trừ bỏ Thanh vương gia?” Khúc Thừa Hoan hạ giọng, đôi mắt hoa đào hay cười nay lại nhàn nhạt tỏa ra sát khí.
“Ngươi ra ngoài trước đi.” Hắn nhắm mắt lại, giống như đang trầm tư.
Khúc Thừa Hoan bất đắc dĩ, chép chép miệng, cầm bức họa đi ra ngoài.
Xác định y đã đi đủ xa, Thuần Vu Ngự lấy từ hộp đựng châu báu ra một cây hắc ngân sai, cất vào trong áo rồi đứng dậy, đẩy cửa rời đi.
Hắn không thể chờ đợi thêm nữa, đêm nay phải kết thúc mọi chuyện.
***
Khúc Thừa Hoan cầm bức tranh đi đến đại bắc viện, tìm không thấy ai ở phòng khách liền chuyển sang phòng ngủ, quả thật nhìn thấy Hỉ Thước đang dỗ nàng ngủ.
Vừa thấy y đến, Hỉ Thước thở phào nhẹ nhõm, xong lại rầu rĩ vì y đến không đúng lúc.
“Đó là…” Mãi vẫn chưa ngủ được, Quân Thập Thiện nhìn thấy bức họa trong tay y, ngồi bật dậy.
Y liếc mắt nhìn Hỉ Thước một cái, biết cô đang giận y, nhưng y phụng mệnh mà đến, cũng là thân bất do kỷ.
“Đây là bức họa trong miếu Long Thần.” Y đi đến bên giường, kiên trì giao bức họa cho nàng.
Quân Thập Thiện đưa tay ra nhận, nước mắt lại lưng tròng.
Hỉ Thước thấy thế liền hung hăng đánh vào hông Khúc Thừa Hoan một cái.
Y cũng không dám phản kháng.
“Đều là lỗi của ta… Nếu ta không chủ trương cử hành lễ tế Long Thần, Tịch Nguyệt tỷ tỷ sẽ không xuống núi, mọi chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra, Long Thần miếu càng không bị thiêu hủy trong tay ta…” Nàng áy náy tự trách, hối hận không thôi.
“Mọi chuyện đều không liên quan đến ngươi, không phải ta đã nói rồi sao? Tất cả đều do tên hỗn đản Triệu Lập gây ra.
Nếu không phải hắn cứ mãi làm khó Hầu gia, thậm chí còn vu hãm Hầu gia, thì sao lại xảy ra chuyện này? Cô không làm gì sai hết, đừng khóc nữa, được không?” Hỷ Thước ôm lấy nàng.
“Còn khóc nữa, cô sẽ khóc đến mù mất.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết.
Ít nhất, Thừa Hoan đã giúp cô thu lại bức họa về đây rồi.
Sau này nếu muốn trùng kiến lại ngôi miếu, cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Chỉ cần gầy dựng lại miếu, Tịch Nguyệt có linh thiêng, cũng sẽ mỉm cười nơi cửu tuyền đúng không?” Hỷ Thước không ngừng khuyên bảo.
Quân Thập Thiện nâng hai mắt đẫm lệ, Hỉ Thước lập tức lau nước mắt cho nàng.
“Từ nay về sau, ta sẽ là tỷ tỷ của ngươi, để ta bảo vệ ngươi.
Có ta ở đây, không ai có thể làm hại ngươi nữa.”
“Hỷ Thước tỷ tỷ…” Nàng gọi, nước mắt vẫn tuôn rơi.
“Đừng khóc, chuyện lớn thế nào cũng đã có ta gánh vác.
Mau ngủ đi, trời sắp sáng rồi.”
Ôm nàng nằm xuống, Hỷ Thước một tay ru vỗ nhè nhẹ, một tay vươn lấy bức họa Long Thần đặt bên giường, lại cảm thấy dường như bức tranh ẩn chứa điều gì, nóng bỏng cả tay.
“Còn có ta nữa, ta cũng sẽ gánh vác.” Khúc Thừa Hoan vội nói.
“Ngươi thì gánh cái gì? Cứ ở cạnh Hầu gia là tốt rồi.” Hỷ Thước không chút khách khí.
“Lúc này đương nhiên ta phải ở cạnh ngươi rồi, bằng không ta sẽ không nhịn được cơn bốc đồng, xông đến tát cho cái tên Triệu Lập kia hai cái bạt tai, đòi lại công đạo cho ngươi.” Nhìn gương mặt vẫn còn bầm đỏ của cô, y đau lòng lắm.
Hỷ Thước sẵng giọng.
“Thật sự có bản lĩnh đó hẵng nói.”
“Bản lĩnh khác thì ta không có, nhưng giúp người trong lòng đòi lại công đạo thì tuyệt đối có.”
“Ai là người trong lòng của ngươi?” Cô đỏ bừng mặt, tức giận đá chân y một cái.
Khúc Thừa Hoan làm như không có cảm giác, đôi mắt dập dờn ai oán nói.
“Trước khi hải chinh, chúng ta cũng đã ngủ với nhau rồi.
Bây giờ ngươi muốn thuyền đi trên nước, bội tình bạc nghĩa sao? (thuyền đi trên nước: không để lại dấu vết)
Y khoa trương níu chặt vạt áo, đóng vai đường thê bị chồng vứt bỏ.
“Ngươi!” Hỷ Thước xấu hổ đến mức đỏ bừng cả tai.
“Cái tên điên này, bây giờ là thời điểm nào rồi, ngươi còn ở đó làm loạn?” Cô liếc xuống người đang nằm trong lòng, nhìn thấy Quân Thập Thiện hai mắt mở to, cực kỳ kinh ngạc thì vô cùng xấu hổ.
“Hóa ra…” Nàng khẽ gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra hai người này đã nên duyên giai ngẫu.
“Không phải!” Hỷ Thước lớn tiếng phủ nhận, mất hẳn vẻ thong dong lạnh nhạt ngày thường.
“Nhưng, chúng ta rõ ràng…” Khúc Thừa Hoan chưa nói xong đã bị Hỷ Thước trừng mắt buộc phải im miệng.
Thấy cô vừa tức vừa thẹn, y cất tiếng cười to.
“Thừa nhận hay không thì đã làm sao? Chúng ta làm người có thể dài hơn một đời ư? Đương nhiên phải tận hưởng lạc thú trước mắt, đừng bao giờ chờ đợi, đến lúc mất đi mới ưu phiền tiếc hận.”
Quân Thập Thiện thấy y không ngừng trêu đùa Hỷ Thước khiến cô vừa tức giận vừa buồn cười, chính nàng cũng cảm thấy vui vẻ, bất giác mỉm cười theo.
Kiên trì hồi lâu, cuối cùng Hỷ Thước cũng dỗ nàng vào giấc ngủ, hai người bọn họ cũng sang sương phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Khúc đại ca đến náo loạn một hồi khiến tâm tình của nàng bình phục đôi chút.
Nói thật ra, cho đến bây giờ nàng vẫn không thể hiểu được vì sao Thuần Vu Ngự lại phải phái người đến hỏa thiêu Long thần miếu?
Nhưng nàng không nỡ trách mắng hắn, nàng tin tưởng hắn một khi đã quyết định làm chuyện gì cũng đều có lý do riêng của nó.
Mệt mỏi thở dài, nhắm lại hai mắt, hình bóng Thuần Vu Ngự lại xuất hiện, nhảy múa trước mắt nàng, rồi đột nhiên dắt nàng vọt lên, bay thẳng đến Thiên Trúc sơn quen thuộc…
***
Đứng ngoài Thiên Trúc tự, Thuần Vu Ngự cắn chặt răng, sải bước đến cửa.
Mỗi một bước đi đều giống như có vạn châm xuyên tim, vạn đao chém cốt, hắn gắng nhịn đến mức gân xanh nổi lên khắp người.
Hắn cắn răng bước vào phật điện, nhìn chằm chằm tượng phật từ bi.
Hiện giờ, hắn đã hiểu được vì sao bản thân lại không thể vào chùa miếu.
Tất cả chỉ bởi vì thân đang mang tội, phật cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Nhưng bây giờ, bất luận thế nào, hắn cũng phải bước vào.
Bởi vì, hắn muốn đại khai sát giới!
Cho dù từ nay về sau, hắn bị đày vào địa ngục thăm thẳm, hắn cũng cam lòng.
“Hầu gia.” Thuần Vu Ngự khẽ dời tầm mắt, nhìn Dịch An Sinh từ một bên hành lang đi đến.
Nhìn thần sắc không chút kinh ngạc của y, làm như đã đoán trước tất cả, Thuần Vu Ngự nhếch môi mỉm cười.
“Vương gia ở trong sương phòng, người đã ngủ rồi.” Dịch An Sinh cười nói.
“Dẫn đường.” Hắn trầm giọng ra lệnh.
“Vâng.” Dịch An Sinh cúi thấp người tuân lệnh, rồi đi trước dẫn đường.
Dọc theo hành lang dài, đi đến cuối đường thì rẽ sang phải.
Hai bên hành lang dài đều là sương phòng dành riêng cho khách hành hương phương xa vào nghỉ ngơi.
Bên ngoài một căn phòng có vài thị vệ canh gác, nhưng hắn nghe được xung quanh hậu viện chùa miếu, che giấu ít nhất phải đến trăm người đang cố đè nén hơi thở, không khỏi nhếch môi.
Mưa to đã ngừng, trời cũng hưng hửng nắng.
Hắn thậm chí còn phát hiện bên ngoài Thiên Trúc tự còn có trọng binh mai phục, độ cong khóe môi lại càng tăng thêm.
Hắn không dễ dãi ra tay gϊếŧ người, chỉ sợ chính mình sẽ gϊếŧ chóc thành quen đến mất đi nhân tính.
Cho nên mỗi lần phải ra chiến trường, đều có cận vệ Thừa Hoan ở bên cạnh ngăn cản hắn.
Nhưng đêm nay, bất kể là ai, phàm là kẻ ngăn cản trước mắt, hắn đều sẽ gϊếŧ hết không tha.
Dịch An Sinh đẩy cửa sương phòng, bên trong bày trí tương đối mộc mạc, chỉ có một cái giường và một cái bàn thấp.
Triệu Lập đang nằm trên giường, bên giường là sách phật đang lật dở, cuối giường có đặt một cái đệm trúc (khối hình tròn làm bằng trúc) người trong cung thường dùng làm đệm quỳ.
Trên bàn thấp có một cái lư hương vẫn đang tỏa khói.
Vừa bước vào phòng, chỉ kịp hít thở một hai cái, Thuần Vu Ngự đã cả kinh, khí lực đột nhiên biến mất.
Thầm nghĩ không ổn, đang muốn rời khỏi thì phát hiện một lưỡi hung khí bằng sắt đã đâm xuyên vào cơ thể.
Cảm giác giống như vừa bị lửa đốt điện giật, làm hắn nhớ đến lần trước cũng từng bị ám toán trên Thiên Trúc sơn.
“Là ngươi…” Hắn quay đầu, trừng mắt nhìn Dịch An Sinh đang cười âm lãnh.
“Phải, chính bổn vương đã phái hắn đi.
Chỉ không ngờ, thì ra dùng thứ này đối phó với loại yêu quái như ngươi… Hiêu quả lại tốt đến như vậy.”
Triệu Lập cười, ngồi dậy khỏi giường, liếc mắt một cái.
Dịch An Sinh hiểu ý liền hơi xoay xoay thiết khí vừa đâm vào cơ thể hắn.
“Ngay cả lim hương dùng để trừ ma cũng rất hiệu quả.”
Thuần Vu Ngự chịu không nổi phải dựa vào cạnh tường, dường như sức lực toàn thân đều đã bị thiết khí kia rút ra hết, thân hình cao lớn cứ trực chờ chảy xuống.
“An Sinh.” Triệu Lập cười gọi.
“Vâng.” Y lập tức xách Thuần Vu Ngự lên, lôi đến chỗ đệm trúc hình tròn.
“Đêm còn dài, bổn vương đã đuổi tất cả hòa thượng ra khỏi chùa, có thể từ từ cùng ngươi tâm sự.” Triệu Lập xuống giường, cười đến híp cả mắt.
Thuần Vu Ngự đổ mồi hôi lạnh khắp người, không thể lý giải được vũ khí trong tay y rốt cuộc là vật gì.
Muốn đẩy y ra, nhưng ngay cả ngón tay cũng không động đậy được…
***
“Không!” Quân Thập Thiện đột nhiên bật dậy khỏi giường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân không ngừng run rẩy.
Chỉ vì cảnh trong mơ quá đỗi chân thật, dường như nàng vừa được chứng kiến tận mắt.
Có thể sao?
Nàng giương mắt nhìn ra ngoài, sắc trời đã sáng, mưa to đã ngừng.
Nhưng nàng phiền chán bất an, tâm loạn như nhập ma.
“Ngươi lo cho hắn ư?” Một giọng nói quen thuộc vang vọng trong phòng.
Nàng sửng sốt, nhìn thấy bên giường có một luồng ánh sáng mờ ảo thong thả ngưng tụ, hóa thành hình người.
“Ngươi…” Nàng nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây không phải là người đã xuất hiện trong lễ tế – là Long Thần sao?
“Ta có thể giúp ngươi.” Tả Cận yếu ớt nói.
Y tích tụ chút khí lực cuối cùng, muốn giúp cho họ kiếp này viên mãn, sau đó lên trời lĩnh nhận trừng phạt.
“Ngươi…” Vì sao Long Thần lại xuất hiện trong phòng nàng, hơn nữa… Sau khi đánh giá trên dưới, nàng nhìn thấy chiếc bóng dưới chân y, vội vàng tránh sang bên hông giường.
“Ngươi, chính là kẻ đêm đó đã vào đây đùa bỡn ta?”
Vốn chỉ đang hoài nghi, bây giờ nàng đã có thể khẳng định.
“Hôm đó… Ta cũng chỉ là muốn thay Vô Cữu thử lòng ngươi thôi.” Y cười khổ.
Nói là thử, không bằng nói, thuần túy là y khát vọng?
Giống hệt kiếp trước, y luôn dùng ánh mắt ghen tị nhìn Vô Cữu và Thập Tam nhảy múa, mới khiến y quên hết thân phận, nhảy lên lễ tế múa cùng Thập Thiện.
Cả đời chỉ cầu một lần mộng đẹp trở thành hiện thực, vậy là đủ.
“Ta không biết Vô Cữu, ta không biết ngươi đang nói cái gì, ngươi… Mau tránh ra, bằng không, ta gọi người đến đó.” Nàng lui người đến gần tường, ánh mắt nhìn y trừng trừng không rời.
“Ta hỏi ngươi một lần nữa, Thuần Vu Ngự hiện giờ đang ở giữa làn ranh sống chết, ngươi có muốn cứu hắn?”
Vẻ mặt kinh sợ của nàng khiến y tổn thương, nhưng tất cả chỉ vì y gieo gió gặt bão, nào có thể trách ai.
Hơn nữa, điều quan trọng trước mắt là phải cứu bằng được Vô Cữu trở về.
“Làm sao ngươi biết?”
“Hung khí người đó dùng chính là kim cương xử đã hộ vệ Phật tổ ngàn năm, đương nhiên có thể đâm hắn trọng thương.
Nếu không cứu hắn, nói không chừng sẽ chết.”
Long Thần hạ phàm còn giữ được một chút thần lực, thần không ra thần, yêu không phải yêu, lại càng không giống người thường, khắc tinh duy nhất chính là thánh khí của Phật tổ.
Quân Thập Thiện nghe thấy y có thể gọi chính xác tên loại thiết khí đó, không khỏi bật thốt lên.
“Chẳng lẽ, cảnh ta thấy trong mơ, là ngươi muốn cho ta xem?”
“Phải.”
Nàng nhìn y đề phòng, lại lo lắng cho Thuần Vu Ngự, không dám nghĩ nhiều nữa, chỉ sợ đến trễ sẽ lỡ mất thời cơ.
“Vậy… phải làm sao để cứu?”
“Ta cho ngươi mượn năng lực di hình.” Y đã suy yếu đến mức ngay cả tự do di hình cũng khó mà làm được.
“Mượn thế nào?”
“Kết ấn, hãy tập trung suy nghĩ, tưởng tượng đến sương phòng ấy.”
Quân Thập Thiện có chút do dự, bất chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của Khúc Thừa Hoan
“Quân cô nương, trong phòng cô có ai nữa ư?”
Nàng còn chưa biết trả lời thế nào, cửa phòng đã bị mở ra.
Nhìn thấy Tả Cận, Khúc Thừa Hoan kinh ngạc đến mức trừng to mắt nhìn, rồi lập tức rút trường kiếm bên hông ra.
“Lùi lại, bằng không, đừng trách đao kiếm không có mắt.” Tuy người này có vẻ ngoài cực kỳ giống Hầu gia, nhưng y nhìn kỹ một chút là có thể nhận ra hai người khác nhau.
Hơn nữa, thời gian trước có người lẻn vào phòng Quân cô nương đùa bỡn nàng, không cần phải nói, khẳng định chính là kẻ này.
Tả Cận thấy thế, không khỏi cười bất đắc dĩ.
Ba trăm năm không gặp, không ngờ ngay cả hắn là ai y cũng đã quên mất rồi.
“Khúc đại ca, hắn không phải người xấu.
Hắn đến vì muốn dẫn ta đi Thiên Trúc tự cứu Hầu gia.” Quân Thập Thiện vội nói.
“Hả?”
“Đi thôi.” Nàng nhắm mắt lại, hai tay kết ấn, làm theo lời Tả Cận chỉ dẫn, tập trung tưởng tượng đến gian sương phòng kia, không ngờ chỉ trong phút chốc đã biến mất trước tầm mắt của Khúc Thừa Hoan.
Sau một lúc lâu, y mới thất thanh hô to.
“Người đâu, chỉnh đốn quân ngũ, lập tức đến Thiên Trúc sơn!”
***
Trong sương phòng ở Thiên Trúc tự, Thuần Vu Ngự bị áp chế trên đệm trúc, cẩm bào trên người bị dao sắc xé toạc, trên lưng vẫn còn cắm thanh kim cương xử dài một thước, máu chảy không ngừng.
Triệu Lập ngồi bên cạnh hắn, đùa nghịch thanh chủy thủ trong tay.
“Trấn Triều Hầu, ngươi cũng biết bổn vương ghét nhất chính là những kẻ có diện mạo tuấn mỹ…” Y cười lẩm bẩm, chủy thủ trong tay phút chốc chém một nhát lên mặt Thuần Vu Ngự
Nhất thời, trên má da tróc thịt bong, nhưng chỉ một lát sau, vết thương bắt đầu khép lại.
“An Sinh, ngươi nhìn thấy không? Thật sự bắt đầu liền lại.” Triệu Lập cười quái dị.
Dịch An Sinh đứng ở một bên nheo mắt lại, làm như vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng đang xảy ra.
“Có điều, bảo bối này lại có thể áp chế hắn.
Ngươi xem, miệng vết thương chẳng những không tốt lên, mà vết chém còn chảy ra máu đen…” Triệu Lập cất tiếng cười.
“Thuần Vu Ngự, ngươi nhất định đang nghĩ, vì sao bổn vương biết được ngươi có thể chất kim cương bất hoại, đúng không?”
Thuần Vu Ngự nhìn y trừng trừng, trên lưng đau đớn như hỏa thiêu điện giật, càng lúc càng thọc sâu vào nội tạng, hắn đau đến mức ngay cả nói chuyện cũng không thể.
“Ngươi quên rồi sao, chúng ta từng cùng nhau hành quân.
Có lần bổn vương nhìn thấy ngươi bị thương.
Nhưng khi trở về doanh trại, ngươi lại chẳng hề hấn gì nữa.
Bổn vương lúc đó đã sinh nghi rồi.
Sau này ngươi lại vài lần tránh được tử kiếp, bổn vương càng ngày càng khẳng định, ngươi có điều cổ quái.” Triệu Lập cười tà mị.
“Kể từ lúc đó, bổn vương liền có hứng thú với ngươi.
Sau khi trở về kinh thành, ta đã thu mua một tên hạ nhân trong quý phủ của ngươi.
Nhờ đó biết được, ngươi không thể ra vào chùa miếu, hình như còn có thể dùng ngôn linh, biến lời nói thành sự thật.
Bổn vương cũng bán tính bán nghi, mãi cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng ở bờ sông… Thật sự dọa được bổn vương rồi.”
Thuần Vu Ngự nhắm mắt, thử ngưng tụ khí lực.
“Vậy ngươi có biết vì sao ngươi rủa bổn vương chết, bổn vương lại không chết không?” Như đang nói đến chỗ hưng phấn, y cười đến vô cùng sảng khoái.
“Bởi vì bổn vương không phải là Triệu Lập, bổn vương là hải tặc.
Từ mười năm trước, bổn vương đã gϊếŧ chết Triệu Lập, đội mặt nạ da người của hắn, thì nào ai biết được bổn vương là ai?”
Thuần Vu Ngự cười lạnh.
Y không phải Triệu Lập, đối với hắn mà nói cũng không có gì quan trọng, muốn gϊếŧ y, không cần dùng đến ngôn linh.
Thấy hắn không thèm đáp lời, Triệu Lập vươn tay nắm lấy kim cương xử, hơi dùng sức ấn xuống.
“Ngươi có biết bảo bối này từ đâu mà có không?”
Sắc mặt Thuần Vu Ngự trắng bệch, mồ hôi lạnh đầy trán.
“Hai năm trước, có một chiếc thuyền từ Thiên Trúc đến, trên thuyền có một món thánh khí Phật gia ngàn năm.
Sau khi bổn vương cướp được thì luôn lưu giữ, chỉ nghĩ sau này ắt có dịp cần dùng đến, không ngờ… Chẳng những dùng được, mà còn vô cùng hiệu quả!” Y nói xong, nắm chặt kim cương xử mà xoay.
Thuần Vu Ngự đau đến phát rên, bất lực ngồi phịch xuống đất.
“Đau không?” Triệu Lập ra vẻ áy náy vỗ vỗ lên gò má đã băng lạnh của hắn.
“Thành thật xin lỗi, nhưng trách ai được? Ai bảo ngươi cứ đối nghịch với bổn vương?”
Hắn suy yếu nhắm mắt lại, tựa như hồn sắp lìa khỏi xác.
Triệu Lập ghé đến, kề sát bên tai hắn mà nói: “Ngươi cho rằng hoàng thượng phái ngươi đến để tiêu diệt hải tặc? Bổn vương nói cho ngươi biết, trước khi ngươi đến Hàng Châu, bổn vương đã nhận được mật chỉ của hoàng thượng, muốn bổn vương trừ bỏ ngươi.”
Hàng mi dài khẽ run, Thuần Vu Ngự muốn mở mắt ra, nhưng lại suy yếu đến mức không thể mở nổi.
“Ngươi cũng biết vì sao mà đúng không?” Triệu Lập nắm tóc hắn kéo lại gần mình.
“Còn không phải vì ngươi công cao chấn chủ, khiến hoàng thượng ngày càng bất an, muốn mượn tay bổn vương trừ bỏ ngươi, lại càng muốn mượn tay ngươi để trừ bỏ bổn vương.
Nói trắng ra, hoàng thượng chỉ muốn làm ngư ông hưởng lợi, tọa sơn xem hổ đấu, mặc kệ bầy tôi sống chết, ngươi nói xem… Hoàng thượng như hắn, bổn vương không tạo phản sao được?”
Thuần Vu Ngự không hề để tâm mình có phải là quân tốt trên bàn cờ của ai hay không.
Hắn muốn gϊếŧ Triệu Lập, đơn giản chỉ vì y đáng chết.
“Ngươi xem, mở to hai mắt ra nhìn cho bổn vương, hoàng đế tương lai có dáng vẻ thế nào!”
Bị lôi kéo làm vết thương thêm đau đớn khó nhịn, Thuần Vu Ngự khẽ run run mở mắt ra.
Vừa nhìn thấy Triệu Lập cởi bỏ mặt nạ da người, hắn bỗng dưng cất tiếng cười to.
Cho dù tiếng cười đã vô cùng suy yếu, lại trào phúng đến cực điểm.
Không sai, chính là khuôn mặt kiếp trước đã bị hắn bóp nát.
Nhân quả kiếp này thật nhiều lý thú.
Kiếp trước Triệu Lập nuốt vào một viên Long Thần lệ, không ngờ lại khiến y phải mang theo khuôn mặt bể nát đi chuyển thế.
Cũng khó trách sao y lại sắm vai Triệu Lập, bởi vì y cũng chỉ có thể đeo mặt nạ mới dám ra ngoài gặp người khác.
“Ngươi cười bổn vương?” Triệu Lập trừng mắt nhìn hắn, rồi cũng cúi đầu cười theo.
Sau đó, không hề báo trước, nhanh tay rút kim cương xử ra, lại hung hăng đâm vào tim hắn.
Thuần Vu Ngự đau đớn vô cùng, giống như có hàng vạn hàm răng sắc nhọn đang gặm nhai trái tim, lại như điện giật đến tận xương, nhưng hắn vẫn đang cười.
“Ngươi còn cười? Bổn vương phải gϊếŧ ngươi!”
Ngay trong lúc Triệu Lập một lần nữa rút kim cương xử ra…
“Dừng tay!”
Tiếng kêu khàn khàn kia làm Thuần Vu Ngự cố sức mở mắt, quả thật nhìn thấy Quân Thập Thiện được một luồng kim quang mang đến, đang bay đến đá Triệu Lập, lại thấy Tả Cận xuất hiện ngay bên cạnh hắn.
Dịch An Sinh chấn kinh, lùi lại mấy bước.
“Ngươi có ổn không?” Quân Thập Thiện ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, không thấy rõ được mặt hắn, lại rõ ràng nhìn thấy toàn thân hắn đầy máu tươi.
Giận không thể át, nàng trừng mắt lên nhìn Triệu Lập lúc này đã bị đá bay sang một góc.
“Hỗn trướng, ngươi thật là quá đáng!”
“Đừng…” Thuần Vu Ngự muốn kéo nàng lại, đáng tiếc hai tay đều vô lực.
Hắn mệt mỏi nhìn về phía Tả Cận gần như trong suốt, dùng ánh mắt hỏi y, vì sao lại mang nàng đến đây?
Tả Cận dùng hết khí lực ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Để cứu ngươi…”
Muốn cứu hắn, sao lại dẫn Thập Thiện đến? Hắn muốn mắng y suy nghĩ không thấu đáo, nhưng lại nói không nên lời.
Tả Cận không giải thích thêm, vì y đã không đủ linh lực để đưa những người khác đến.
Nhưng y nghĩ, có lẽ chỉ cần kéo dài chút thời gian, Trạm Đóa chuyển thế sẽ dẫn binh đến cứu.
“Nha đầu thối, để bổn vương xem thử kim cương xử này có hữu dụng với ngươi hay không!” Triệu Lập căm tức đứng dậy, cầm kim cương xử đâm thẳng về phía nàng.
Quân Thập Thiện thấy thế, liền bê cái bàn lên ném về phía y.
Triệu Lập chật vật né tránh.
“An Sinh!”
Dịch An Sinh thử tiếp cận Quân Thập Thiện, lại bị sức mạnh của nàng dọa sợ đến mức nhượng bộ lui về.
Nàng nhìn thấy cái gì liền túm lấy cái đó, dựa vào sức mạnh bản thân mà đối phó hai gã nam nhân.
Nhưng chỉ chống chọi được một lúc, xung quanh nàng đã không còn vật dụng gì để ném nữa rồi.
Đang lúc nàng xoay người tính nâng giường lên, Dịch An Sinh nhoáng một cái đã từ phía sau lưng đập nàng một phát.
Triệu Lập cười gian, khoái trá giơ cao kim cương xử…
“Không…” Thuần Vu Ngự kinh hô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...