Long Thần Biết Yêu


Đúng vậy, lời của phụ thân hắn đã luôn khắc sâu vào trong tâm trí hắn.

Chỉ cần lúc nào hắn tuyệt vọng, muốn buông bỏ mọi thứ để đi theo thân thích của hắn thì lời nói của phụ thân lại cứ hiện hữu ở trong tâm trí hắn làm xoa dịu đi suy nghĩ ngu xuẩn của hắn lúc đó.
Bây giờ hắn không dám đối mặt với Ân nữa, chỉ vì một lúc lơ là mà hắn đã để ma khí của hắn phát tán ra làm ảnh hưởng đến người đó.

Hắn bây giờ chắc sẽ trốn đi, trốn đi một nơi nào thật kín đáo ở Dị giới này.
Về Quỷ tộc lúc này thì không thể, cánh cổng nối giữa hai giới đã bị thần tối thượng Kyriel đóng lại.

Chỉ còn cách duy nhất là đi kiếm một nơi thật kín đáo để làm nơi ở tạm.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong tâm hắn thì hắn liền đứng dậy quyết định đi tìm nơi kín đáo trong Dị giới này.

Hắn cũng cố gắng kiềm hãm lại ma khí để trên đường hắn đi tìm nơi kín đáo sẽ không làm ảnh hưởng đến bất kì ai.
Trong hang động có hơi tối nên hắn phải nhờ những tảng đá nằm hai bên bên trong hang động để rời khỏi hang động mà không bị vấp ngã.
Lúc hắn đặt tay lên tảng đá bên cạnh thì một cảm giác nhói đau từ tay truyền lên làm hắn có chút giật mình.

Là vết thương ban nãy lúc hắn tức giận đã đấm vào tảng đá.
Hắn xé một mảnh vải đủ dài từ y phục của hắn băng đỡ vết thương trên tay để cầm máu lại rồi mon men bên phải cái hang động tối tăm này để ra ngoài được.
Hắn uể oải bước ra ngoài.

Nhưng vừa mới tới trước cửa hang, hắn đã chạm mặt Ân.

Hắn ngơ ngác nhìn người trước mặt.

Ân đứng thở hổn hển, dường như là vừa chạy rất nhanh.

Y vận một bộ đồ xộc xệch, rõ ràng là y rất vội vàng.


Ác quỷ đơ người ra.
“...!Ân?”
“Ngươi đã đi đâu vậy?!”
Ân gắt lên.
“Có biết là ta đã lo cho ngươi đến mức nào hay không?!”
“Hả?...!Ta...”
Ác quỷ lúng túng nhìn Ân.

Nhưng rồi hắn chợt nhớ ra bản thân vẫn chưa áp chế được ma khí.

Hắn liền lùi vội ra xa, nói.
“Ân...!Ngươi tránh xa ta ra một chút...!Ta sẽ làm ngươi bị thương đấy...”
“Tại sao?” Ân khó hiểu hỏi.
“Ta...!Ma khí của ta vẫn chưa được kiểm soát...!Nó sẽ ảnh hưởng đến ngươi...”
Ác quỷ cố gắng tránh ra xa Ân.

Ân nhìn ác quỷ.

Y không muốn tránh xa khỏi người bạn mới này.

Y liền lấy hết dụng khí, bước tới ôm lấy ác quỷ.

Ác quỷ đơ người nhìn.
“...!Â..

Ân?...!Ngươi làm gì vậy?...”
“Ta mặc kệ ma khí của ngươi...”
Ân nhẹ giọng nói.
“Ma khí thì sao chứ? Chẳng qua là trước đó ta chưa kịp chuẩn bị thôi.

Ta chuẩn bị rồi thì ma khí của ngươi không làm gì được long khí của ta đâu.”
Ác quỷ sững lại.

Ma khí của hắn trước giờ luôn bị ghét bỏ, vậy mà Ân lại không hề bài trừ nó, thậm chí còn chủ động tiếp cận hắn.

Sự quan tâm đó của Ân khiến hắn cảm thấy trong tâm như đang rung động.

Hắn khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lên lưng Ân.
“...!Rồi rồi...!Ngươi rất giỏi...”
“Chứ sao! Vì thế ngươi đừng bỏ chạy nữa nhé?...”
Ân ngước lên hỏi hắn.
“Ừm, không chạy nữa...”
Bỗng nhiên từ đằng xa có tiếng của người dân đang ríu rít truy tìm tên quỷ tộc trốn hiện trốn tại Dị giới này.

Vốn dĩ họ biết đến sự tồn tại của quỷ tộc tại Dị giới này là vì luồng ma khí đã làm ảnh hưởng đến thân thích của họ.

Hơn nữa, nó còn gây nguy hiểm cho những đứa trẻ đang chạy chơi ở gần khu gần nơi mà có hang động hắn đang ẩn náu.

"Chết thật, sao bọn họ lại phát hiện sự tồn tại của ngươi tại đây chứ?"
Ân nhìn hắn nói với giọng có chút khó chịu xen lẫn lo lắng.
"Dù gì cũng là do ma khí của ta thôi, sớm muộn gì ta cũng sẽ bị bắt lại.

Ngươi cứ đi trước đi Ân, mặc kệ ta."
Ác quỷ thở dài một cái rồi định quay lại vào trong hang ngồi đợi đám người kia tìm đến.

Ân đột nhiên nắm lấy tay hắn kéo lại.
"Ngươi rốt cuộc có phải là một Quỷ Vương thực sự không hả?! Theo như ta biết thì một Quỷ Vương sẽ rất mạnh mẽ và dám đối mặt với nguy hiểm hay rắc rối của bản thân."
"Còn ngươi thì sao đây? Chỉ biết trốn tránh, không dám đối mặt.

Ngươi sợ gì ở bọn người kia hả?!"
"Chỉ cần vài luồng ma khí của ngươi cũng có thể dẹp sạch đám người kia đấy! Sao ngươi cứ phải trốn tránh, không dám đối mặt vậy hả?!"
Ân có vẻ rất tức giận.

Y kiên định nhìn ác quỷ.

Tay y nắm chặt lấy tay hắn, rõ ràng với bộ dạng này, y thật sự ra dáng của một Long Thần.
"Ta ghét ma khí ngươi hiểu không?!"
Ác quỷ cũng không giữ những uất ức trong lòng được lâu nữa.

Những gì tích lũy càng lâu thì đến một ngày nó sẽ phải được giải thoát.

Đây là lúc mà những uất ức trong lòng hắn được giải tỏa.
"Ta cũng muốn làm người bình thường mà? Có ai muốn từ nhỏ đã phải chịu đựng những lời sỉ nhục, sự xa lánh không? Không đúng không? Ta cũng vậy! Ta chỉ muốn có bạn bè, có người cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn.

Nhưng kết quả ta nhận lại được là cái gì chứ? Hàng trăm lời chê bai, trách móc, sỉ nhục, sự xa lánh, tất cả đều đã xảy ra với ta khi ta chỉ còn là một đứa nhóc đấy!"
"Một đứa nhóc không giống những đứa nhóc bình thường thì sẽ bị xa lánh, sẽ làm nó tổn thương bằng những lời nói tàn nhẫn! Ngươi có thấy họ quá đáng không Ân?!"
"Chỉ vì lượng ma khí vốn có trong người của quỷ tộc, mà khi sinh ra, ma khí tồn tại trong người ta lại khá lớn.

Nó gây nguy hiểm cho người khác.

Xong ta bị nhốt trong phòng không cho tiếp xúc với ai cả."

"Ma khí! Cái thứ giúp người dân của Quỷ tộc được bảo vệ đấy! Cũng là cái đã khiến bao nhiêu người phải chịu khổ! Ta chỉ ước gì ta không có ma khí trong người thôi!! Ngươi có hiểu không Ân?!"
Hân gần như không thể nào kiểm soát được lời nói của bản thân hắn.
"Sỉ nhục ngươi, chê bai ngươi, xa lánh ngươi, tất cả những cái đó họ đều làm với ngươi rồi! Ngươi nghĩ ngươi không có ma khí lúc này sẽ thay đổi được tình hình sao?"
"Ngươi tỉnh lại đi Quỷ Vương! Ngươi không có ma khí lúc này thì ngươi chẳng khác gì một phế nhân đâu! Thay vào đó thì ngươi sử dụng chính ma khí mà ngươi luôn căm ghét xử lý những kẻ đã làm tổn thương đến ngươi đi!"
Ân gào lên phẫn nộ.

Y cũng mất bình tĩnh rồi, sao một quỷ vương lại có thể yếu đuối đến thế được?
"Ta đâu phải ngươi, việc quái gì ta phải làm theo ngươi!!?"
Ác quỷ mất bình tĩnh thét lên khiến Ân giật mình.

Y ngỡ ngàng nhìn hắn.

Đúng lúc ấy, một đám người lần theo ma khí đã tìm đến.

Đám người ấy cũng vừa kịp nghe ác quỷ gắt lên với Ân.

Và rồi, lửa giận của họ bùng lên.
"Cái tên ngoại tộc kia!!!!!! Ai cho ngươi mắng long thần đại nhân đáng kính của bọn ta hả!!!!?"
Đến lượt ác quỷ hết hồn vì tiếng la chói tai của đám người ấy.

Đám người lao ngay tới, mắng.
"Cái tên đáng chết!!!!! Đến thần chủ đại nhân còn chưa mắng long thần đại nhân, ngươi là cái thá gì mà được quyền mắng người chứ!!!?"
"Ngươi đây là chán sống rồi à!!!?"
Ác quỷ đơ người.

Tình huống gì đây?....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận