Lòng Tham

Mắt Chung Tĩnh Trúc chẳng khác gì gấu trúc, tối qua cô mất ngủ chỉ vì hai chữ: bữa sáng.
Nói ra thật xấu hổ, tuy rằng từ nhỏ côi cút một mình sống trong ra đình nhưng điều kiện của nhà cô rất tốt,cha cô lại yêu quý con gái nên thường xuyên che chở cho cô, sau khi cha cô mất, ở cùng mẹ kế thì dù có là một cây kim sợi chỉ cũng bị lôi ra so đo, ngay cả nấu cơm cũng chỉ cho cô ít dầu vài lá cải để nấu ăn, đúng là thủ đoạn tàn ác muốn diệt tài nghệ nấu ăn của cô.
Nhìn lò nướng bánh hùng vĩ trong bếp Chung Tĩnh Trúc lập tức dấy lên hai tầng cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Lệ Tô Liêu là tên lừa đảo, cái gì mà phải biết sử dụng mấy ngoại ngữ nếu không thì không đủ tiêu chuẩn làm osin cho nhà anh ta, trên mỗi nút bấm của máy nướng bánh đều dán tiếng Trung Quốc, phục vụ tỉ mỉ tinh thế quá còn gì, đúng là rất có đẳng cấp, tuy rằng nhãn hiệu này cô chưa từng nghe qua.
Đương nhiên, Chung Tĩnh Trúc không hề biết rằng, mỗi tờ giấy dán tiếng Trung Quốc đều do đêm qua Lệ Tô Liêu bỏ sức phiên dịch, anh chỉ muốn ăn một miếng bánh mì do Chung Tĩnh Trúc làm mà thôi, quả sức rất khổ tâm.
Có điều ... Cho dù được hướng dẫn tỉ mỉ đến chân tơ kẽ tóc như này nhưng cô vẫn không biết sử dụng.
Khoảng khắc vừa mới xuống giường, Lệ Tô Liêu cảm thấy rất hạnh phúc, bên ngoài có tiếng ‘ bing bing bụp bụp ‘ ồn ào vô cùng. Hẳn là Chung Tĩnh Trúc đang nấu bữa sáng, đến khi đang đánh răng anh lại ngửi thấy mùi cháy khét lẹt, mỗi lúc một nồng hơn, anh đành bỏ bàn chải xuống ra ngoài xem xét tình hình.
Tóc Lệ Tô Liêu hơi lộn xộn, đôi môi đỏ tươi còn lưu lại vết bọt màu trắng, có lẽ là anh vừa đánh răng xong, bộ quần áo ngủ màu đen quyến rũ hơn so với quần áo bệnh viện rất nhiều.
Vẻ lười nhác mà vẫn tỏa ra vẻ đẹp trai đến điên người, Chung Tĩnh Trúc cảm thán vô cùng, không quên giấu vội cái khay ra sau lưng.
“ Ồ, giấu gì vậy?.” Lệ Tô Liêu nhìn phòng bếp một lượt không có dấu hiệu chuẩn bị cháy nổ, tạm thời có thể yên tâm được rồi. Sau đó rướn người nhìn thứ mà Chung Tĩnh Trúc đang giấu ở sau lưng.
Bị dồn đến chân tường, Chung Tĩnh Trúc muốn giấu cũng không giấu được, đành đem cái mâm bạc hình tròn đến trước mặt Lệ Tô Liêu, bên trong tuyền là một tổ hợp màu tròn đen xì.

“ Đây là bữa sáng cô làm sao?” Lệ Tô Liêu hai mắt đờ đẫn, ánh mắt của anh giống như đang nhìn phải sinh vật lạ khiến cho Chung Tĩnh Trúc tự cảm thấy hổ thẹn vời lòng.
“ Tôi rất muốn biết rốt cuộc chúng là cái đống gì?.”
“ Đây là bánh mì, đây là trứng trần nước sôi.” Chung Tĩnh Trúc cũng thấy ngại, ngón tay run rẩy chỉ vào đống phế phẩm trong đĩa.
“ Đây là dưa chuột, nước ngô.” Cái tên này giống như là thịt bò, thịt gà, thịt vịt gọi như hàng ngày thôi. Vốn là định chuẩn bị một bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng, cô muốn đạt tới hiệu quả miếng bánh mì vàng ươm hai mặt, nhưng hiện tại thì hỗn hợp này đang quánh lại một chỗ, thành một đống đất vàng cháy khét.
Lệ Tô Liêu nhắm hai mắt lại, khoảng khắc này giống như anh đang chứng kiến cảnh tượng tàn khóc nào đó, bất đắc dĩ cười rộ lên: “ Máy nướng bánh mì này đều có hướng dẫn sử dụng rất kĩ càng, còn đảm bảo sẽ không làm cho bánh mì bị cháy, hóa ra là lừa tôi à, tôi sẽ kiện hãng này.”
Chung Tĩnh Trúc cúi đầu thấp đến sát tận đất, đang lầu bầu gì đó, haiz, do cô không có khả năng dùng máy móc, mọi kinh nghiệm bằng không.
Cuối cùng, là chủ nhà nấu cho bảo mẫu ăn, đương nhiên nghệ thuật nấu ăn của Lệ Tô Liêu cũng chẳng cao siêu gì cho cam, bét ra thì bánh mì cũng không bị cháy nhưng cũng cứng ngang sắt thép bê tông, nhìn về hai cốc cafe hòa tan, cũng chỉ là dùng nước lạnh đổ bột cafe vào khuấy khuấy. Hiện thực chứng minh, hai người này không có khả năng sống chung qua ngày đoạn tháng.
Cũng may, Chung Tĩnh Trúc không dám lên tiếng, cũng không dám soi mói, vả lại cũng trễ giờ làm rồi thế nên cứ bình tĩnh mà ăn sáng. Cô gái này nuôi cũng dễ ghê, Lệ Tô Liêu rất vui mừng.
Nơi ở của Lệ Tô Liêu cách thành phố khá xa, nhìn thấy cô nghênh ngang ngồi taxi đi làm, Lệ Tô Liêu rất muốn nói rằng, anh có thể đưa cô đi làm.
Kẹt xe cộng thêm quãng đường đi làm cách nhà khá xa, tiền taxi đã lên đến con số hàng trăm tệ, Chung Tĩnh Trúc khóc đến đỏ máu vì ví tiền của mình chuẩn bị chào tạm biệt chủ nhân của nó, đứng ngồi không yên, tan nát cõi lòng, lại còn phải nghe đàn anh Triệu tuyên bố hùng hồn sẽ có một buổi biểu diễn văn nghệ.

Chuyện này là bình thường chỉ cần động viên mọi người tham gia hoạt động là được rồi. Chung Tĩnh Trúc còn nhớ lần đầu tiên khi gặp chuyện như này, cô liền bị đàn anh Triệu ăn nói dõng dạc hùng hồn lừa ột cú. Đó là vào một ngày toàn thành phố xuống đường quét dọn, các nhân viên môi trường được cho nghỉ một ngày, cô nhảy nhót không ngừng vào báo dánh, kết quả là cho thấy vì quá ít người đăng kí tham gia, cô đã phải quét dọn đến hai con đường trong trạng phục công nhân quét rác!
Quá tam ba bận, Chung Tĩnh Trúc mà còn bị mắc lừa nữa thì đúng là không có não. Mắt điếc tai ngơ, cô cầm đồng phục cảnh sát đi vào thay cảnh phục. Chờ đến khi cô thay cảnh phục xong, trong phòng làm việc có cảm giác rất kì lạ, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tà ma nhìn cô, lộ ra nụ cười có chút ghê rợn.
“ Nhìn gì vậy!.” Chung Tĩnh Trúc nghi ngờ quên cài nút áo.
“ Em gái nhỏ, chúng mừng em, lần này em lại đại biểu cho sở chúng ta tham gia hội diễn văn nghệ.” Đàn anh Triệu cầm tay Chung Tĩnh Trúc đầy vẻ hào hứng, ra sức lắc tay rồi lại lắc tay cô.
“ Hội diễn văn nghệ cái gì chứ?.” Chung Tĩnh Trúc lần đầu tiên nghe thấy, hỏi kĩ càng.
“ Như này, thành phố chúng ta đang tổ chức hội diễn văn nghệ cho cục cảnh sát, chúng ta thân làm cảnh sát nên phải tham gia, mỗi khu vực không kể lớn nhỏ đều phải đóng góp một tiết mục văn nghệ.” Đàn anh Triệu tỏ ra rất nhiệt huyết.
“ Vì sao lại là em? Cái này không phải là tự nguyện đăng kí sao?.” Chung Tĩnh Trúc biết rõ, nếu mà được chọn chỉ tự chuốc sự xấu hổ vào mặt thôi.
“ NO! NO! NO! Lần này không phải tự nguyện mà là do bỏ phiếu.’’ Đàn anh Triệu chỉ Tiếu Hắc: “ Cậu đi lấy số phiếu bình chọn ra đây, sở chúng ta đã có gương mặt đại diện rồi.”
“ Các anh đang bắt nạt người khác!.” Chung Tĩnh Trúc nổi điên.
“ Em gái nhỏ, em cũng phải thông cảm cho các anh, toàn thành phố tìm không ra sở thứ hai có cảnh sát nữ. Các anh lên biểu diễn võ thuật cũng đã bốn năm nay rồi, khán giả đều gọi chúng ta là hòa thượng thiếu lâm, năm nay không dễ dàng gì tìm được một nữ cảnh sát, không phái em đi thì phái ai?.” Đàn anh Triệu tỏ vẻ rất từng trải.

“ Em gái nhỏ, em có biểu diễn hay hay không, các anh đều không quan trọng, chỉ cần em mặc váy, cho dù em lên hát bài Không Yên*, các anh cũng sẽ vỗ tay rầm rầm, hét đến chói tai cổ vũ cho em!. Đàn anh Từ kích động nói năng lộn xộn.“ Tĩnh Trúc, chỉ cần em đồng ý lên sân khấu hát một bài, các anh sẽ mời em ăn một bữa hoành tráng, muốn ăn gì cũng được.” Quả nhiên, đàn anh Tiếu vẫn là người cơ trí, lừa cô như lừa đứa trẻ, làm Chung Tĩnh Trúc dao động.
“ Em không biết hát.” Chung Tĩnh Trúc thấy khó xử.
“ Em gái nhỏ à, em vẫn không rõ sao, chúng ta chỉ cần một nữ cảnh sát, hát được hay không, không phải là vấn đề!.” Các đàn anh gào rít lên.
Bụi bặm bám đầy người, Chung Tĩnh Trúc không có khả năng phản bác dư luận, từ bây giờ đến lúc hội diễn chỉ còn nửa tháng. Các đàn anh thì vui rạo rực không thôi, nỗi sỉ nhục của bốn năm vừa qua đã được rửa hận. Họ không hề biết rằng, khi thấy Chung Tĩnh Trúc lên hát thì thà bọn họ sẽ tiếp tục lên múa võ còn tốt hơn.
Lệ Tô Liêu đẩy cửa vào nhà, bỗng thấy có chút mơ hồ hình như mình đi nhầm chỗ, trước nay anh chỉ sống một mình, chưa từng tổ chức bữa ăn gia đình bao giờ cho nên phòng bếp trước nay đều gọn gàng.
Nhưng bây giờ, phòng bếp có mùi thơm của thức ăn, anh nhận thấy đây không phải ảo ảnh. Rảo thêm mấy bước tìm rõ đầu đuôi sự việc, thì thấy Chung Tĩnh Trúc đang ngoác miệng đầy thức ăn, trên tay cầm đôi đũa, nếu như không phải vì bữa sáng thê thảm kia đã từng diễn ra, anh có thể sẽ nghĩ rằng Chung Tĩnh Trúc là thần bếp.
Quả nhiên, trong nồi vẫn còn mì sợi, trên bàn toàn là mì ăn liền, trong thùng rác còn có vỏ túi của thịt bò kho tàu cỡ lớn, Chung Tĩnh Trúc nhìn Lệ Tô Liêu, có chút đắc ý vỗ ngực đùm đụp: “ Tôi không làm trứng trần, tôi nấu mì.”
Giờ phút này, khỏi lửa trong nhà bếp đã hun Lệ Tô Liêu đến thần hồn điên đảo, đừng nói là mì ăn liền có thịt bò, cho dù chỉ có gói gia vị với mì anh cũng ăn được.
“ Anh yên tâm, mì ăn liền có ít nhất ba bốn mươi loại, mỗi ngày đổi một loại, một tháng sẽ không hề lặp lại!” Chung Tĩnh Trúc nói hệt như đang lập lời thề son sắt, mỗi câu nói đều như đem đám mây đang giúp Lê Tô Liêu bay lơ lửng trên trời kéo xuống đất.
Nhìn thấy Chung Tĩnh Trúc chớp chớp mắt, Lệ Tô Liêu bước tới ăn vài ba miếng, gật gật đầu: “ Mùi vị không tệ.” Lời này không hề dối người, quả thực kĩ thuật nấu mì có chút cao siêu, trình độ này của Chung Tĩnh Trúc quả là không tồi.
Lệ Tô Liêu đối với sức ăn của mình rất rõ ràng, từ nhỏ anh ăn rất ít, mỗi món chỉ ăn lướt lướt qua. Nhưng hôm nay chỉ là một bát mì ăn liền, thứ thức ăn khô khan như vậy mà anh lại húp hết cả nước, một giọt nước cũng không thừa.

Trong phòng khách, tiếng tivi phát ra chương trình thi thố gì đó, một thí sinh trang điểm xinh đẹp lên sân khấu cất lên giọng nói vô cùng buồn cười, hơn nữa bài hát cô ấy đang hát khác xa so với bản gốc, khán giả ngồi dưới như đang được xem hài, Lệ Tô Liêu cũng nằm trong số đó, cười đến mức phun cả nước mì ra ngoài.
“ Có gì mà buồn cười, hát lạc giọng thì không thể hát sao?.” Chung Tĩnh Trúc phản ứng có phần hơi gay gắt, đem đũa đập đập trên vành bát. Lệ Tô Liêu ngạc nhiên nhìn cô.
Cô nhận thấy mình hơi kích động, bĩu môi một cái, vẻ mặt bỗng đen xì cả đi.
“ Sao tự nhiên lại tức giận đến thế?.” Lệ Tô Liêu hơi ngạc nhiên, nghĩ nếu cô có gì khó chịu thì cứ nói thẳng ra, xem chương trình hài thì đương nhiên phải cười chứ.
“ Không có gì.” Chung Tĩnh Trúc tức giận nói.
“ Uhm, vốn định khen cô nấu mì khá ngon, nghĩ xem có nên trả lại thẻ cảnh sát cho cô hay không. Vậy mà, thái độ của cô...” Anh nói xong, buông đũa xuống.
“ Thành phố của chúng ta sắp tổ chức hội diễn, người trong sở đề cử tôi đi tham gia ca hát, nhưng tôi hát so với cô ấy còn tệ hơn rất nhiều.” Chung Tĩnh Trúc một hơi kể lể hết sự tình, trong lòng lặng lẽ rơi lệ. Trong phim truyền hình Hong Kong, nếu có ai đó nắm nhược điểm của một người nào đó, đều bị giết người diệt khẩu. Không phải không có người tốt, mà vì có người quá xấu xa!
“ Anh trả lại thẻ cảnh sát cho tôi?.” Chung Tĩnh Trúc dùng bộ dáng đáng thương tội nghiệp nhìn anh, mà không biết rằng khóe miệng của mình đang dính một miếng carrot, vô cùng khiêu khích.
“ Tôi ... để quên trên xe.” Lệ Tô Liêu móc móc túi áo, giọng nói có chút ngượng ngùng. Anh không phải muốn trêu chọc Chung Tĩnh Trúc, đúng là anh định trả lại thẻ cảnh sát cho cô, dù sao đối với cảnh sát mà nói thẻ ngành là rất quan trọng. Anh cũng không dám để ở túi sợ làm rơi, cho nên anh móc ra nhét vào ngắn chứa đồ ở trên xe.
“ Đồ lừa đảo!.” Chung Tĩnh Trúc nghiến răng nghiến lợi nói, cô cầm hai bát mì nổi giận đùng đùng bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận