Lòng Tham

Tuân theo chủ nghĩa thề không cúi đầu trước các thế lực thù địch, Chung Tĩnh Trúc nhẫn nhịn ba ngày, suốt ngày sống trong lo sợ bất an, chỉ sợ ông thầy bỗng dưng máu huyết dâng trào muốn kiểm tra thẻ ngành.
“ Em gái nhỏ, ăn đến bụng no tròn, sao vẫn ỉu xìu vậy?.” Đàn anh Triệu cảm thấy rất kì lạ, đổi lại bình thường, Chung Tĩnh Trúc chỉ cần nhét căng bụng cô sẽ cười đến mặt mũi nở hoa tưng bừng.
Trong lòng Chung Tĩnh Trúc buồn bực không vui, làm gì còn tâm trí để đối đáp với đàn anh họ Triệu nữa, cô lấy lí do thoái thác, ủ rũ lên tiếng: “ Đàn anh, nếu như có người cướp thẻ ngành của anh, thì nên xử lí như nào?.” Cô nói chuyện rất dè dặt, thận trọng trong từng câu chữ.
“ Có người cướp thẻ ngành của em?.” Đàn anh Triệu hét lớn tiếng: “ Tên nào có mắt mà không tròng, ngay cả thẻ cảnh sát cũng dám cướp!.”
“ Anh nhỏ tiếng một chút!.” Chung Tĩnh Trúc cuống quít lên tiếng, may mắn các đàn anh khác còn đang mải mê với công việc,huống hồ giọng đàn anh Triệu lúc nào cũng oang oang, nên ai cũng quá quen thuộc với thói quen này của anh.
“ Không phải sợ, chúng ta là cảnh sát, trên em còn có bốn năm người anh trai, sợ gì cái tên đầu đất ấy! Dám cướp đồ của em gái nhỏ, coi bọn anh đều chết hết rồi sao?” Đàn anh Triệu giọng đầy căm phẫn.
Thấy phản ứng gay gắt của đàn anh Triệu, Chung Tĩnh Trúc toát đầy mồ hôi, đừng nên cường điệu thế chứ, cô là một cảnh sát tốt sao? Cảnh sát mà bị cướp đồ thì còn gì là mặt mũi nữa!
“ Nếu là nhân vật ngay cả thầy cũng phải nể mặt thì sao? Có giết hay không giết?.” Chung Tĩnh Trúc ngầm gợi ý. Ngay cả thầy cô - Lưu Toàn cũng phải nể mặt anh ta, cô cảm thấy Lệ Tô Liêu chỉ có hơn chỉ không hề nép vế so với thầy Lưu.
Nhiệt huyết đang sôi trào của đàn anh Triệu bỗng dưng nguội ngắt, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Chung Tĩnh Trúc, rồi vỗ lên vai cô: “ Thầy thích nhất là xua tan mây đen, trời quang mây tạnh.” Sau đó đàn anh Triệu mất hút.
Ý nói cô tự phải biết cách nịnh hót đúng không?
Bình thường người gào khóc bù lu bù loa nói rằng không thể cúi đầu trước các thế lực đen tối là ai? Nếu đàn anh nói rằng phải cúi đầu thì đành cúi đầu, Chung Tĩnh Trúc hoàn toàn thông suốt.

Từ trong ngăn kéo, cô lấy ra tấm danh thiếp, trong lòng tự khen mình, cũng may chưa có vứt đi. Nhưng ... sao ở giữa tấm danh thiếp lại có cái lỗ? Hình như do tàn thuốc làm cháy, còn có cả dấu răng gặm nhấm nữa.
Ba đêm liền các đàn anh đều ăn khuya, có khả năng là chuột gặm! Số điện thoại mười số nay chỉ còn tám, trong phúc chốc nước mắt của Chung Tĩnh Trúc giàn giụa, theo khoa học thì muốn tìm 2 số kia phải thử ít nhất 1000 lần ...
Trái tim Chung Tĩnh Trúc bỗng tan nát, ngón tay vuốt ve tấm danh thiếp một lúc, cuối cùng cũng đành suy nghĩ, cô vừa mới tốt nghiệp không lâu còn là tài sản của quốc gia nữa chứ! Nghĩ đến đây thôi, thấy tim mình vẫn còn rộn ràng lắm!
Chung Tĩnh Trúc móc ra chiếc điện thoại Nokia, bắt đầu hì hục tra số để gọi. Tiền điện thoại không còn nhiều, gọi cũng không được là bao nhiêu, ngay cả nhắn tin cũng chẳng đủ, cô lại thấy nhụt chí.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định đi tới chỗ cũ. Nơi được gọi là chỗ cũ đương nhiên là Dao Trì. Hấp thu kinh nghiệm từ lần trước, nơi này được bảo vệ rất nghiêm ngặt, Chung Tĩnh không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước, liền từ phía xa đứng nhìn.
Cả một buổi tối, nhìn từng cặp nam nữ ôm ấp nhau đi vào nơi xa hoa trụy lạc ấy. Bỗng chiếc xe Q7 từ đâu lao tới, Chung Tĩnh Trúc lúng túng nhìn xem có phải mục tiêu hay không.
Ngồi một lúc lâu, hai chân tê nhừ, trong lòng muốn đem cái tên Lệ Tô Liêu ấy giẫm đạp ngàn vạn lần, lúc cần xuất hiện thì lại mất hút!
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, trong bóng đêm tĩnh mịch như này cộng với đôi tai thính của nhân viên bảo vệ trong Dao Trì, bốn phương tám hướng đều nhìn về phía của Chung Tĩnh Trúc, cô sợ quá đành co chân chạy trốn, khả năng lớn nhất của cô cũng chính là bỏ chạy.
Chạy một lúc, cô chui vào một ngõ nhỏ, điện thoại là Chung Tĩnh Văn gọi tới, cô nàng này và mẹ đúng là một khuôn đúc mà ra, như oan hồn bám mãi không buông, gọi không ai nghe máy thì phải gọi tới khi có người nghe máy thì thôi.
“ Có chuyện gì?.” Chung Tĩnh Trúc thở dài.

“ Chung Tĩnh Trúc, chị đang ở đâu? Em không phá hỏng chuyện tốt của chị đấy chứ?.” Giọng nói có chút mờ ám.
“ Cũng biết chọn thời điểm đấy.” Chung Tĩnh Trúc khó chịu, trả lời cho có lệ: “ Có chuyện gì nói mau, còn không thì chị cúp máy.”
“ Đến đây nhanh đi, có người bắt nạt em.” Chung Tĩnh Văn khí thế bừng bừng, đâu giống như người đang bị bắt nạt.
“ Có người bắt nạt thì tìm đến Phương phu nhân, tìm chị làm gì?.” Chung Tĩnh Trúc cảm thấy kì lạ. Từ trước tới nay, hễ gặp chuyện gì Chung Tĩnh Văn đều tìm gặp Phương phu nhân. Phải nói rằng, Phương phu nhân xưa nay nổi tiếng đanh đá, đổi trắng thay đen là sở trường, cãi nhau thì thiên hạ vô địch thủ.
“ Không thể để ẹ em biết được, chị nhanh tới đây đi. Đường Đông Thành.” Chung Tĩnh Văn hơi mất bình tĩnh, rồi cúp nhanh điện thoại. Chung Tĩnh Trúc tức muốn nôn ra máu, rốt cuộc ai đang cầu xin ai đây?
Có điều, đường Đông Thành với Dao Trì không cùng một chỗ hay sao? Cô có chút hiếu kì, nơi này tụ tập nhiều thành phần ăn chơi sa đọa, không phải là nơi Chung Tĩnh Văn nên tới, chẳng lẽ đối với danh hiệu ‘ hầu rượu ‘ đứa em gái này còn chưa muốn từ bỏ?
“ Cứu mạng! Biến thái! Cưỡng bức!.” Giọng la hét của Chung Tĩnh Văn còn kinh dị hơn cả trong phim ma. Tên đàn ông nào đó một tay đang khống chế Chung Tĩnh Văn, còn tay kia đang lần mò lên ngực của cô ta, khó trách, cô ta kêu lên là có tên tâm thần.
Nhìn ra đối phương có sức chiến đấu không hề nhỏ, Chung Tĩnh Trúc thầm nghĩ, từ nhỏ cô và Chung Tĩnh Văn đánh nhau, cô luôn bị đứa em gái nhỏ này đập cho te tua, có thể dễ dàng chế trụ sức khỏe như trâu bò của Chung Tĩnh Văn, quả nhiên không hề đơn giản.
Chung Tĩnh Trúc đi xung quanh quan sát, nhìn thấy góc khuất có túi đồ nghề bỏ đó, cô nhìn thấy có chiếc cờ lê cũ gỉ.
Nói chậm thì không chậm, nhanh cũng không nhanh, Chung Tĩnh Văn đột nhiên nhìn thấy Chung Tĩnh Trúc lao tới, hét lên một tiếng, tên đàn ông đó chưa kịp quay lại thì Chung Tĩnh Trúc đã cầm cờ lê nện vào gáy hắn, cơ thể tên đàn ông đó trở nên yếu đuối, ngã lăn quay trên mặt đất.

“ Chung Tĩnh Trúc ... Chị ... Chị giết người?.” Chung Tĩnh Văn đúng là ‘ miệng chó không mọc được ngà voi” ăn nói loạn xạ cả lên. Chung Tĩnh Trúc thường xuyên nhìn thấy xác chết, ra vẻ bình tĩnh rồi đưa ngón tay sờ lên động mạch cổ của hắn, vẫn còn đang đập.
“ Chưa chết!” Chung Tĩnh Trúc thở dài thườn thượt. “
“Không chết thì tốt, mau đi thôi.” Chung Tĩnh Văn xoay người lại, kéo người đang người ở trên mặt đất là Chung Tĩnh Trúc đứng lên.
Lồng ngực Chung Tĩnh Trúc đang đập điên cuồng.
Bên cạnh tên đàn ông đang nằm dưới đất có chiếc ví rớt ra, bên trong là một xấp thẻ ngân hàng, tiền mặt trong ví nhét phồng cả lên, đều là tiền có mệnh giá lớn: “ Cái này của ai?.” Chung Tĩnh Trúc nhíu mày hỏi.
Chung Tĩnh Văn ở bên cạnh nhào người tới chộp lấy chiếc ví: “ Của em, trả lại cho em!.” Chung Tĩnh Văn mặt dày mày dạn muốn cướp lấy.
“ Cái gì là của em? Từ khi nào đồ của em không phải là màu hồng?.” Chung Tĩnh Trúc đâu có ngu,chỉ tay về phía tên đàn ông đang nằm bẹp dưới đất: “ Là của tên đó?.” Chung Tĩnh Văn đan các ngón tay lại, không trả lời, thừa nhận điều đó.
“ Chuyện này là như thế nào? Có phải là ăn trộm không?.” Chung Tĩnh Văn cùng Phương phu nhân sống chung với nhau, chuyện trộm cắp thành thói quen, phàm không phải thứ tốt sẽ không lấy, mà tiện tay thì cũng lấy luôn, mười mấy năm rồi đều không sửa được thói xấu này.
“ Liên quan gì đến chị?.” Chung Tĩnh Văn ưỡn thẳng người, cảm thấy đấy là chuyện bình thường, từ trên cao nhìn xuống: “ Chị có đi không? Không đi thì em đi.”
“Chung Tĩnh Văn, em định bỏ mặc tên này ở đây sao?.” Chung Tĩnh Trúc mở to hai mắt nhìn cô em gái.
“ Liên quan gì tới em? Người không phải em đánh, ví tiền cũng không ở trong tay em.” Chung Tĩnh Văn nói xong xoay người rời đi, không hề thấy xấu hổ chút nào.
Chung Tĩnh Trúc như ăn phải thuốc mìn, muốn bùng nổ ngay lập tức. Chung Tĩnh Văn biến đi cũng tốt, đỡ phải nhìn mặt cô em gái này. Sau gáy tên đàn ông kia vẫn chảy máu, cô liền lấy khăn mùi xoa cầm vết thương cho hắn. Cảm nhận được cơn đau, người hắn hơi run lên, Chung Tĩnh Trúc bèn lật tên đàn ông đó lại.

Nhìn khuôn mặt tên đàn ông đang nằm dưới đất, Chung Tĩnh Trúc dường như cảm thấy thế giới của mình đã chấm hết bởi vì ... ngày tận thế của cô đã đến.
Không phải do mất máu quá nhiều hay không, khuôn mặt Lệ Tô Liêu nhợt nhạt yếu ớt, mấy cô y tá tranh nhau chăm sóc cho anh, thiếu chút nữa cả đám còn xông vào cuộc chiến dành trai đẹp, Chung Tĩnh Trúc ở bên cạnh miệng câm như thóc, không dám lên tiếng.
Lệ Tô Liêu không phải sẽ trường sinh bất lão sao, chắc không vì ăn một cú mà ra đi chứ?
Bác sĩ lên tiếng trách mắng: “ Có người nhà bệnh nhân ở đây, các cô tranh cướp cái gì?.” Mấy cô y tá đành rời đi, để lại bộ quần áo bệnh nhân, dặn dò: “ Bạn gái của bệnh nhân, hãy thay quần áo cho anh ấy.”
Con mắt nào của mấy cô y tá này nhìn thấy cô là bạn gái của Lệ Tô Liêu? Hai người bọn họ là kẻ thù của nhau! Nếu trước giờ chỉ có oán hận thì từ bây giờ sẽ là không đội trời chung!
Một cú nện bằng cờ lê này, ra tay rất mạnh, bác sĩ nói vết thương rất dài nên lúc khâu sẽ tốn thời gian. Còn nữa, khám ra thì anh ta còn bị chấn động não nhẹ, phải ở lại bệnh viện quan sát vài ngày. Trên đầu anh quấn một lớp vải trằng dày cộp, đang nằm nghiêng trên giường, do bị tiêm thuốc tê nên còn chưa tỉnh.
Chiếc áo sơ mi vàng nhạt anh mặc đã thấm một mảng máu lớn, nhìn trông rất ghê người, Chung Tĩnh Trúc cũng thấy áy náy, chần chừ một lúc, nhân lúc lương tâm còn chưa bị chó gặm mất quyết định thay quần áo cho anh.
Thân hình Lệ Tô Liêu cao to, cũng rất nhiều thịt, mất nửa ngày mới dựng được anh dậy để ngả vào người cô, từ từ cởi nút áo sơ mi của anh.
Xương quai xanh của anh rất gợi cảm, giống như cốt cách của anh vậy, rất sáng chói. Trên cổ còn đeo một sợi dây màu đỏ, mặt dây không phải làm từ vàng bạc cũng chẳng phải là ngọc mà làm từ hột đào, nhìn qua thì đeo cũng lâu rồi nhưng lại được bảo quản rất tốt. Chung Tĩnh Trúc nhìn mặt dây chuyền làm từ hột đào* không nỡ rời mắt.
Cô cũng từng có một chiếc dây chuyền làm từ hột đào, so với chiếc này thì giống nhau như đúc. Nhưng nếu nhìn kĩ thì mặt dây của cô có chút khác biệt, mặt dây của cô hoàn chỉnh hơn so với mặt dây sứt sẹo này của Lệ Tô Liêu, cha cô dùng một sợi dây bạc xuyên qua mặt dây tặng cho cô. Chỉ đáng tiếc, nhiều năm trước đã bị mất.
“ Cởi quần áo của tôi chỉ vì muốn nhìn sợi dây chuyền sao?.” Tiếng người đàn ông nào đó dội từ đỉnh đầu Chung Tĩnh Trúc xuống, giọng nói khàn khàn lộ rõ vẻ mệt mỏi. Chung Tĩnh Trúc giật nảy mình, từ ở trên giường nhảy tót xuống đất.
Mất đi tấm thịt chống đỡ, Lệ Tô Liêu ngay cả cơ hội phản xạ cũng không có, cả người đổ rạp về phía trước, đầu đập vào gối, tuy rằng rất mềm mại nhưng vẫn có cảm giác đau. Từ vẻ mặt đẹp trai đến chết người bây giờ lại nhăn nhó như mặt dây chuyền hột đào của anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận