Ch
Chung Tĩnh Trúc cảm thấy có chút bối rối, hai người ngồi cùng ở chiếc bàn ăn chưa đến nửa mét, khoảng cách gần đến vậy, thế mà không tìm được đề tài để trò chuyện, đúng là xa cách nhiều năm không phải chỉ gặp mặt một hai lần là có thể rút ngắn khoảng cách.
"Có cần gọi về nhà báo một tiếng không?" Lương Trì đặt thực đơn xuống, bỗng nhiên nói.
Chung Tĩnh Trúc giật mình, đúng là cô đã quên bẵng việc báo tin cho Lệ Tô Liêu, mấy ngày nay hai người đã quen cùng ăn chung, cô lập tức rút điện thoại ra, không thôi lại để anh ta phí công chờ đợi.
Cô mở danh bạ, khi đến cái tên Lệ Tô Liêu, không hiểu sao lại đưa mắt nhìn sang Lương Trì, cuối cùng cô chọn gửi tin nhắn, suy nghĩ đắn đo, rồi bấm từng chữ từng chữ.
Tin nhắn trả lời tích tắc sau đã bay đến, vỏn vẹn một câu: "Được, nhớ về sớm." Chung Tĩnh Trúc thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở một nụ cười.
"Gần đây dì Phương và Chung Tĩnh Văn có gây chuyện với em không?" Lương Trì luôn để ý từng hành động của cô, việc cô bất hòa với mẹ kế anh cũng nhìn thấy, lúc này mượn nó để hỏi han một chút.
"Vẫn như trước, sau khi cha qua đời được ba tháng, Phương phu nhân đã tái giá." Vẻ mặt Chung Tĩnh Trúc tối sầm xuống, cô cầm ống hút khuấy khuấy viên đá trong ly nước chanh.
"Anh không liên lạc với em suốt một thời gian dài như vậy, em có trách anh không?" Lương Trì đột nhiên hỏi, ngữ khí có phần do dự, âm trầm.
"Sao em lại trách anh, người cần xin thứ lỗi... phải là em." Chung Tĩnh Trúc thoáng kinh ngạc, lắc đầu tự giễu.
"Là tại anh trong lúc kích động mới đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu em." Đôi mắt Lương Trì hơi chớp một cái, đột nhiên đưa tay vòng về phía sau, ôm lấy lưng Chung Tĩnh Trúc, dọa cô giật nảy mình: "Ninh Lan nhất định sẽ không trách em, thế thì làm sao anh có thể trách em được."
Chung Tĩnh Trúc vùng vẫy, đẩy tay anh ta ra, nhưng cảm giác nóng rực vẫn còn đấy, tim cô đập mạnh từng hồi.
"Phán Phán, anh đã về, sau này anh sẽ chăm sóc cho em." Giọng nói có phần gấp gáp, nhưng khá kiên quyết, không hề có ý định cho phép cô thương lượng. "Anh sẽ bảo vệ em, tuyệt đối không để bọn họ bắt nạt em nữa."
Đầu óc Chung Tĩnh Trúc đã rơi vào trạng thái hỗn loạn từ lâu, cô không biết mình nên trả lời thế nào, vừa hay lúc này người phục vụ đã mang món ăn đầu tiên lên: "Ăn trước đã."
Chung Tĩnh Trúc ăn từng miếng từng miếng, thịt bò hôm nay không hiểu sao không có chút mùi vị gì. Lương Trì được giáo dục khá tốt, trên bàn ăn không hề nói một câu nào.
Khi món canh được mang lên, vì người phục vụ hơi run nên có một chút nước canh rơi xuống góc áo của Lương Trì, người phục vụ thấy thế liên tục xin lỗi, Lương Trì bình tĩnh vẫy tay, tỏ ý không sao, rồi quay sang nói với Chung Tĩnh Trúc: "Anh vào WC.", rồi đứng lên, bước chân nhẹ nhàng, không hề có chút vội vàng.
Chung Tĩnh Trúc thở phào nhẽ nhõm, buông dao nĩa xuống, nhìn mấy ngón tay đã muốn tê cứng của mình. Bỗng nhiên, bên tai cô vang lên tiếng giày cao gót đang bước về phía mình.
Trước mặt cô xuất hiện một cô gái, cô gái kia ngồi xuống ghế đối diện, Chung Tĩnh Trúc nhất thời có chút không hiểu, không ngờ cô gái kia lại lên tiếng trước: "Thế nào? Không nhận ra sao?"
"Chị Dương Bội?" Rốt cuộc cũng nhận ra người, nhưng như thế lại càng làm cô hoảng hốt hơn, Dương Bội là bạn thân nhất của chị cô Chung Ninh Lan, cả hai đều là hạt giống khiêu vũ trời sinh, thân nhau như hình với bóng.
Dương Bội khẽ cười, cô ta khá xinh, thậm chí còn có phần sắc sảo: "Không ngờ Lương Trì đã trở về, lại còn đi cùng với cô, đúng là chuyện không thể tin được."
Tuy Chung Tĩnh Trúc vốn đã chậm hiểu, nhưng cũng cảm nhận được cô gái trước mặt rõ ràng không hề có ý tốt, cô mím môi không đáp, nhưng như thế lại càng có cơ cho Dương Bội nói tiếp: "Sao nào? Chột dạ? Ngay cả đàn ông của chị mình cũng không bỏ qua, lúc trước luôn mồm gọi người ta là anh rể, ngay cả tôi cũng suýt chút bị cô qua mặt."
"Chị đừng nói lung tung." Chung Tĩnh Trúc phản bác, nhưng không hiểu sao bản thân cô cũng cảm thấy hơi chột dạ.
"Không phải cô vẫn luôn thích Lương Trì sao? Cô nghĩ Ninh Lan là đồ ngốc à? Chẳng qua cậu ấy không muốn nói thẳng ra thôi."
"Ninh Lan đối xử tốt với cô như thế, mà cô lại làm thế này? Cô hại cậu ấy chết oan ức, cũng vì muốn giành lấy Lương Trì sao? Hôm nay để tôi thay cậu ấy dạy dỗ cô một bài học." Dương Bội bỗng nhiên cầm ly nước chanh hất thẳng vào mặt Chung Tĩnh Trúc.
Trong nhà hàng lúc này có khá nhiều người, có người kinh ngạc kêu lên một tiếng, có người nhìn sang với vẻ mặt hứng thú, có người bất ngờ mở to hai mắt: "Em không phải cố ý, em không có hại chị ấy." Giọng của Chung Tĩnh Trúc rất nhỏ, mang theo áy náy xen lẫn run rẩy.
"Cô nghĩ Lương Trì thật sự thích cô sao? Chẳng qua anh ta muốn thay Chung Ninh Lan chăm sóc cô thôi, trong mắt anh ta, cô mãi mãi là em gái của Chung Ninh Lan." Dương Bội lạnh lùng nói.
Người đàn ông đi cùng với Dương Bội rốt cuộc cũng không im lặng nữa, anh ta bước đến đẩy Dương Bội sang một bên: "Đừng gây chuyện nữa, chúng ta đi thôi." Dương Bội quay sang nhìn anh ta, rồi nhịn xuống, quay người bước đi.
Người đàn ông kia lấy ra chiếc khăn tay, nói: "Lau đi."
Chung Tĩnh Trúc nhìn xuyên qua màn nước đang che trước mặt, hóa ra người kia là Ngụy Cam Ninh.
Thật ra Ngụy Cam Ninh đã nhận ra Chung Tĩnh Trúc từ lâu, anh vẫn luôn quan sát mọi chuyện bên phía này, khi ấy bạn gái của anh là Dương Bội hơi mất hứng đưa mắt nhìn theo phía anh, bỗng nhiên sau đó như ăn phải thuốc nổ, gọi người phục vụ, bảo người nọ tìm cách dụ Lương Trì đi.
Ngụy Cam Ninh không lên tiếng ngăn cản cũng vì thấy cô nàng Chung Tĩnh Trúc này thật quá đáng, rõ ràng Lệ Tô Liêu quan tâm che chở cô như vậy mà còn lén lút ra ngoài ăn uống với đàn ông khác, chưa kể bữa cơm dưới ánh nến lại còn ôm ôm ấp ấp, thế nên anh mới không nhịn được mà muốn thay Lệ Tô Liêu dạy dỗ cô một chút.
Có điều, thấy cô như thế này, Lệ Tô Liêu nhất định sẽ rất đau lòng. Chung Tĩnh Trúc không thèm liếc nhìn Ngụy Cam Ninh, cũng không lấy khăn tay của anh ta, cô lấy ống tay áo lau lau một chút, rồi xách túi bỏ đi.
Ngụy Cam Ninh lập tức ân cần xem như lập công chuộc tội: "Để tôi đưa cô về." Từ đầu đến cuối Chung Tĩnh Trúc không nói năng câu nào làm anh ta hơi có chút nóng nảy. "Ban nãy tôi không để ý, chứ không phải cố tình mặc kệ, cô đừng nói với Lệ Tô Liêu." Cũng vì thế mà có phần giấu đầu hở đuôi.
"Tôi sẽ không nói." Chung Tĩnh Trúc nhận lấy khăn tay của anh, lau tóc. "Anh đừng đi theo tôi."
"Được được được, tôi không theo." Anh ta gật đầu liền tục, quả nhiên nháy mắt sau đã biến mất không thấy tăm hơi.
Chung Tĩnh Trúc bước đi, cứ bước đi, bước đi không mục đích, cũng không có ý tránh tầm mắt của mọi người, để họ thoải mái nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô.
Một chiếc xe màu đen gần như xông thẳng về phía đường dành cho người đi bộ, cũng may lúc này không có nhiều người trên đường, Chung Tĩnh Trúc bị dọa giật mình cứng đờ cả người.
"Sao không nói tiếng nào đã bỏ đi?" Lương Trì đóng sầm cửa xe, bước nhanh về phía Chung Tĩnh Trúc. Dáng vẻ nhếch nhác của cô nổi bật dưới ánh đèn đường, một người thông minh như Lương Trì, chỉ cần liên tưởng đến bàn cơm ban nãy, không cần nói nhiều cũng có thể đoán được.
"Phán Phán, sao thế?" Câu nói của anh có phần khó chịu xen lẫn đau lòng, Chung Tĩnh Trúc bỗng cảm thấy mất mát, không muốn trả lời, chỉ lắc đầu, mấy câu nói của Dương Bội đã làm lòng cô dậy sóng, hỗn loạn.
"Phán Phán!" Lương Trì đỡ lấy vai cô.
"Em muốn về nhà." Cô khẽ nói, giọng nói vô cùng yếu ớt.
"Anh đưa em về." Lương Trì thở dài, cũng không đành lòng truy hỏi nữa.
"Em tự về." Cô lắc đầu, nhấc chân bước về phía trước, nhưng cánh tay bỗng bị Lương Trì nắm lại.
"Anh đưa em về." Rồi sau đó gần như nắm tay cô nhét vào trong xe.
Cô vào xe, cũng không lên tiếng chỉ đường, để mặc cho Lương Trì lái xe đưa cô về đến khi xe dừng, ánh đèn đường chiếu rọi vào trong, cô đẩy cửa xe bước xuống: "Tạm biệt".
Lương Trì định nắm tay cô dẫn vào, nhưng bị cô tránh đi, cô bước nhanh về phía hành lang.
Chung Tĩnh Trúc ngồi trước hành lang, nhìn chiếc xe quay đầu chầm chậm chạy đi, nơi này... từ lâu đã không còn là nhà của cô, nhưng cô không muốn để Lương Trì biết cô đang ở cùng với một người đàn ông xa lạ, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy kinh hoảng rồi.
Bỗng nhiên, đèn pha từ đâu rọi đến, cô giật mình suýt chút nữa kêu lên, chiếc xe này sao mà quen thế, biển số xe cũng quen, người lái xe càng quen hơn, chẳng phải là Lương Trì vừa mới đi khỏi sao?
"Không phải muốn về nhà sao? Sao không lên?" Giọng nói của Lương Trì thật đáng sợ, không biết vì giận Chung Tĩnh Trúc lừa gạt mình hay còn vì cái gì khác." Hay là… em đã không còn ở nơi này nữa?"
Chung Tĩnh Trúc giật mình, sao anh ta lại nói thế, kế đến, cô nhìn thấy trong lòng bàn tay anh ta là chiếc điện thoại di động của cô, trên màn hình sáng trưng mơ hồ có thể thấy có thông báo tin nhắn mới.
Chung Tĩnh Trúc giật lấy điện thoại, tin nhắn của Lệ Tô Liêu: "Mấy giờ về? Có cần đi đón không?"
"Em hẹn hò… với Lệ Tô Liêu?" Ánh mắt Lương Trì nhìn chằm chằm vào Chung Tĩnh Trúc.
"Không có." Chung Tĩnh Trúc lập tức phủ nhận, cô lắc đầu nói: "Em và anh ấy … chỉ là bạn bè bình thường."
"Hai người ở chung?" Ánh mắt Lương Trì càng lúc càng sắc bén, báo hiệu cơn tức giận sắp ập đến.
"Ừ, em không cẩn thận làm anh ta bị thương, trùng hợp khi ấy em bị dì Phương đuổi khỏi nhà, em không có chỗ ở mới đồng ý sang ở nhà anh ấy, sẵn tiện chăm sóc anh ấy luôn." Đầu lưỡi Chung Tĩnh Trúc run run, cẩn thận trả lời.
"Phán Phán, đừng lừa anh." Dường như vì thấy lý do này quá quái gở, Lương Trì nói.
"Em … chưa từng lừa anh." Chung Tĩnh Trúc cúi đầu, từ nhỏ đến lớn, cô vốn không thích trò chuyện, trước mặt Lương Trì càng không dám đùa giỡn quá trớn.
"Vậy... vết thương của anh ta thế nào rồi?"
Chung Tĩnh Trúc giật mình, từ ngày ra viện, sức khỏe Lệ Tô Liêu lúc nào cũng tốt, chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lương Trì đưa Chung Tĩnh Trúc về nhà Lệ Tô Liêu, mở cửa đưa cô vào nhà, không quên dặn dò: "Phán Phán, nếu Lệ Tô Liêu không có chuyện gì thì dọn đi." Kế đó xen vào yếu tố tình thân lẫn tình yêu. "Sau này, anh sẽ chăm sóc cho em."
Chung Tĩnh Trúc bỗng nhiên phát hiện Lệ Tô Liêu đang đứng ở trước phòng bảo vệ, anh ta đang mặc quần áo ở nhà, bốn mặt chạm nhau, anh mỉm cười, kéo Chung Tĩnh Trúc đi.
Lòng Lương Trì khẽ trầm xuống, nhưng cũng không cản trở, chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng cô bước theo Lệ Tô Liêu đi vào nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...