Lòng Tham

"Haizz..." Chung Tĩnh Trúc buông đũa, phùng má, vẻ mặt nhìn là đang lo lắng không biết ăn xong có bị ngộ độc không. Lệ Tô Liêu rất nghi ngờ không biết anh có phải vốn bị đứt dây thần kinh nấu nướng hay không, mặc dù từ trước đến giờ anh biêt mình vốn chả có loại dây thần kinh này.
Còn việc tại sao Lệ Tô Liêu lại xuống bếp thì phải quay ngược về một tuần trước, đại khái là thiếu gia Lệ Tô Liêu đã bắt đầu có hội chứng sợ hãi mì ăn liền, dù món ăn có ngon đến đâu, nhưng cứ phải ăn đi ăn lại liên tục thì nhất định cũng sẽ chịu không nổi, đừng nói gì mấy gói mì chỉ khác mùi vị kia, anh càng nghĩ, nỗi sợ càng thôi thúc anh phải làm gì đó chấm dứt sự hành hạ này, và biện pháp duy nhất chính là... vào bếp.
Hôm đó, Chung Tĩnh Trúc uể oải về đến liền "được" Lệ Tô Liêu choàng cho cái khăn ăn màu xám, dáng vẻ hoàn toàn đạt chuẩn vợ hiền dâu thảo, trên bàn ăn bày ba món mặn một món canh, sắc hương vị đều... không có.
"Là... anh nấu?" Món ăn khó coi như vậy dĩ nhiên là kiệt tác của Lệ Tô Liêu rồi.
"Ừ..." Lệ Tô Liêu đáp với hai má đỏ ửng, trời đất ơi, anh ta ngượng? Một chuyện còn khó hơn mặt trời mọc đằng Tây vậy mà cũng có thể xuất hiện sao?
"Sao anh lại xuống bếp?" Chung Tĩnh Trúc bỗng có chút xấu hổ, trước nay người ta đều nói đàn ông không thích vào bếp, mà Lệ Tô Liêu còn là một người đàn ông cực phẩm trong cực phẩm, thế mà anh ta lại có thể làm được?
"À, hai người sống chung thì phải có một người xuống bếp nấu cơm, cô không thể thì để tôi." Những lời này được anh nói một cách hết sức thẳng thắng, không hề có chút ý nén giận, thậm chí còn có chút giống như đang nóng lòng khiêu chiến thử thách vậy.
Chung Tĩnh Trúc đã thành công rồi sao? Một bảo mẫu vô dụng như cô đã có thể bức Lệ Tô Liêu đi đến bước này? Thật lòng cô đã mua một vài quyển sách nấu ăn, cô đang định nghiên cứu thử nghiệm, tuy nhiên, đây là một chuyện khá là phiêu lưu.
Đa số những người mới nấu ăn đều không phân biệt được đâu là muối, đâu là bột ngọt, nhưng Lệ Tô Liêu lại không phải vậy. Anh chỉ không biết đâu là muối đâu là đường thôi. Thế nên các món ăn trên bàn, cái nào không ngọt chết người thì cũng mặn muốn lè lưỡi, thế nhưng Chung Tĩnh Trúc lại ăn đến hai chén cơm, vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lệ Tô Liêu vào bếp, cái gì là lần đầu tiên với cô cũng đáng trân trọng, có điều, cô không thể nhớ là ai dạy mình như thế nữa, cô chỉ có thể nén nước mắt vào lòng mà ăn cho hết bữa cơm.
Tuy nhiên, hành động trân trọng của cô đã làm Lệ Tô Liêu hiểu lầm, anh tưởng cô ủng hộ mình tiếp tục nấu ăn. Con người anh đã quá quen với việc hoàn thành những chuyện khó khăn, thế nên, bỏ mặc việc mình không phân biệt được muối với đường, anh bắt tay vào khiêu chiến những món ăn với cấp bậc khó hơn.

Chung Tĩnh Trúc thật sự rất muốn hất cả mâm thức ăn này vào mặt anh, để cái sự tự tin đến mức quá đáng của anh giảm bớt một chút. Cái thứ này mà gọi là xúp "Đức Phật nhảy qua tường" sao? Đức Phật đạp vô tường nghe có lý hơn.
(*) Xúp Buddha Jumps Over the Wall: đây là món xúp đắt nhất thế giới - Buddha Jumps Over the Wall (Đức Phật nhảy qua tường).
Món xúp bao gồm vây cá mập, bào ngư, nấm hoa Nhật Bản, dưa chuột biển, sò khô, thịt gà, giăm bông Hồ Nam, thịt lợn và nhân sâm.Mấy ngày nay, có lẽ Lệ Tô Liêu đã dần hiểu ra sở trưởng của mình là buôn bán kiếm tiền, còn về mặt nấu nướng thì... Cho nên, anh hạ dần cấp bậc của món ăn xuống, tuy nhiên, hạ gì thì hạ, chất lượng món ăn vẫn giữ nguyên không chút động đậy.
"Không hợp khẩu vị?" Lệ Tô Liêu cũng bỏ đũa xuống theo cô, thật ra nếu không phải những món này là do anh nấu thì anh cũng chẳng có can đảm mà nuốt những thứ vốn không dành cho người ăn này.
"Không phải..." Chung Tĩnh Trúc nhìn những món ăn bày trên bàn so với lần đầu tiên Lệ Tô Liêu xuống bếp đã đỡ hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng về mặt "sắc" thì tiến, còn về mặt "vị" vẫn như cũ....
"Vậy sao lại thở dài?" Lệ Tô Liêu thở phào một hơi, cũng may không phải vì đồ ăn không ngon. Có điều anh không ngờ Chung Tĩnh Trúc lại có yêu cầu về thức ăn thấp như thế, đúng là chuyện không thể tin được, nhưng đối với anh đây có thể xem là một may mắn. Cứ nghĩ xem, thức ăn anh làm tệ như thế mà vẫn có người chịu xử lý hết, sao anh không cảm động rơi lệ cho được?
"Buổi thảo luận nghiên cứu tài chính của năm nay sẽ diễn ra ở đại học T, bọn họ có mời đến một vị giáo sư, ông ấy một mình nuôi con nhỏ, và lại còn đặc biệt thương con, đi đâu cũng dẫn con mình theo, trong lúc buổi tọa đàm diễn ra..." Chung Tĩnh Trúc hơi ngượng ngùng nói, "Tôi phải chăm sóc đứa con của ông ấy."
"Phương Diệp?" Lệ Tô Liêu đột nhiên hỏi, "Là Phương giáo sư sao? Nghe nói đại học T mời ông ấy từ bên Mỹ sang." Chung Tĩnh Trúc gật đầu không ngừng, cô chưa từng tự hỏi tại sao Lệ Tô Liêu lại biết nhiều thế, từ trước đến nay những chuyện anh ấy biết còn nhanh và đầy đủ hơn cô nữa.
"À, đúng là ông ta nổi tiếng thương con." Lệ Tô Liêu nhếch miệng nói, kế đó, mỉm cười tươi tắn, đôi mắt hơi chuyển, nhỏ giọng nói với vẻ thần bí: "Nghe nói con của ông ấy... nổi tiếng nghịch ngợm."
Anh vừa dứt lời, Chung Tĩnh Trúc liền suy sụp triệt để, hôm nay khi phân công nhiệm vụ, lúc thầy Lưu nói nhiệm vụ của cô là trông coi con của ông giáo sư kia, cô đã có chút suy sụp rồi, từ bé đến nay cô nào có kinh nghiệm giữ trẻ đâu, kế đến thầy Lưu còn đặc biệt nhấn mạnh: Đứa bé này rất bướng bỉnh, cô phải chú ý cẩn thận.

Chung Tĩnh Trúc hoàn toàn tan nát cõi lòng, công việc bảo mẫu cho Lệ Tô Liêu là cô tự chuống lấy, nhưng sao đến cả công tác cảnh sát cũng là bảo mẫu... cô đúng là chuyên gia bảo mẫu trên mọi lĩnh vực mà.
"Tôi thấy cô cũng khá hòa đồng mà, chắc thằng bé sẽ thích cô thôi." Lệ Tô Liêu vừa nói vừa đặt tay lên xoa đầu Chung Tĩnh Trúc, lúc này Chung Tĩnh Trúc đang bận lo lắng suy nghĩ nên không phát hiện mình bị người ta xoa đầu như xoa một con thú cưng, lại còn hết sức cảm kích Lệ Tô Liêu nữa chứ, nếu cô nhìn lên đã thấy ánh mắt Lệ Tô Liêu lúc này sáng bừng một cách kỳ lạ rồi.
Buổi nghiên cứu và thảo luận tài chính chính là một sự kiện quan trọng của giới tài chính diễn ra mỗi năm một lần, đại học T còn là đại học nổi danh nhất nhì trong thành phố, nên tuy buổi tọa đàm đến trưa mới bắt đầu nhưng sáng sớm đã có rất đông người đến tham dự rồi. Một sự kiện với quy mô lớn như thế dĩ nhiên với lực lượng bảo vệ bình thường sẽ không đảm bảo an ninh, thế nên tất cả đều đổi thành cảnh sát hàng thật giá thật.
Chung Tĩnh Trúc bị dẫn đến bên ngoài khu vực nghỉ ngơi, trước khi nhận nhiệm vụ còn được sếp dặn dò: "Tĩnh Trúc, Phương Diệp là nhân vật nổi tiếng trong giới tài chính, cô phải chăm sóc cậu bé Phương Tuấn, con ông ấy, thật tốt.”
"Dạ biết thưa thầy." Chung Tĩnh Trúc mặt mày ủ dột gật đầu đáp, cô thấy sếp quay người đi, lòng vô cùng vô cùng muốn nhào đến ôm chân ông ấy cầu xin đổi nhiệm vụ khác, cô thà là đứng bên ngoài đến tê chân còn hơn.
Cô hít sâu một hơi, mở cửa phòng bước vào, phòng nghỉ rất lớn, ngoài thiết kế xa hoa ra, trong phòng chỉ có một cậu bé trai nằm lắc lắc hai chân.
"Xin chào, cậu bé." Chung Tĩnh Trúc dùng giọng nói mà bản thân mình phải công nhận là thân thiện nhất, cậu bé kia quả nhiên nghe thấy liền ngẩng đầu lên, đôi mắt đen to tròn, gương mặt trắng nõn, một cậu bé rất đáng yếu.
Có điều, cậu bé vừa trông thấy cô liền bĩu môi, giống như bực mình vì bị Chung Tĩnh Trúc vừa phá hỏng chuyện của cậu vậy, kế đó lại tiếp tục cúi đầu chơi game, hoàn toàn phớt lờ Chung Tĩnh Trúc, làm cô đứng chôn chân một chỗ, vô cùng xấu hổ.
Độ chừng mười phút sau, đến lúc đôi chân Chung Tĩnh Trúc bắt đầu có dấu hiệu tê rần thì cậu cũng bỏ máy chơi game xuống mà quay sang nhìn cô hớn hở nói: "Cô là người mấy người kia bảo đến chơi với tôi à?" Đôi mắt to tròn của cậu bé vừa xuất hiện trong mắt cô thì bỗng nhiên trong đầu cô lại xuất hiện gương mặt của Lệ Tô Liêu, thật giống... Tức thì cô liền vỗ vỗ dầu mình, gương mặt đẹp trai của Lệ Tô Liêu đã ám ảnh cô quá dữ rồi, chỉ có đôi mắt thôi mà cũng có thể liên tưởng đến được...

"Ừ, Phương giáo sư cần chuẩn bị để lát nữa lên sân khấu diễn thuyết, nên hôm nay chị đến chơi với em." Chung Tĩnh Trúc vừa cười vừa nói, nguyên tắc cơ bản nhất khi trò chuyện với trẻ em là: tươi cười.
"Được rồi..." Cậu bé trai có vẻ khá miễn cưỡng chấp nhận lời đề nghị này, đôi mắt to to khẽ chớp một cái. Đây cũng vì Chung Tĩnh Trúc không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ em nên mới không phát hiện được vẻ mặt rõ mươi mươi sắp làm chuyện xấu của cậu bé kia.
Cả hai ngồi trên ghế im lặng nhìn các món đồ ăn vặt trên bàn, Chung Tĩnh Trúc rất rất rất muốn với tay lấy nhưng cậu bé này lại không có ý sẽ mời cô. Dù sao đây là đồ ăn của người ta, lại còn là một đứa trẻ nữa, nên cô chỉ có thể ăn một miếng bánh quy be bé tượng trưng mà thôi.
"Chị, em muốn ăn kem..." Cậu bé chớp đôi mắt to, ngượng ngùng nói.
"Được!" Lòng Chung Tĩnh Trúc hoàn toàn xúc động với chữ "chị" kia, với tuổi tác của cô, cậu bé này không kêu cô là dì là một thành tựu quá lớn lao rồi. Thế nên, một cô cảnh sát ngốc nghếch và một cậu bé trai đáng yêu, tay trong tay rời khỏi phòng nghỉ.
Trong đại học T có một căn tin nhỏ, ở đây có một cửa hàng kem khá nổi tiếng được các cặp đôi ưa thích, hôm nay lại còn là ngày đặc biệt nên người bên ngoài vào đây cũng không ít, nhất thời có chút hỗn loạn.
Chung Tĩnh Trúc thực ra không phải là người cẩu thả, lúc nào cô cũng nắm chặt tay cậu bé. "Kem gì?" Cô bán hàng cáu gắt hỏi.
Cậu bé trai nhỏ nhắn không nhìn thấy rõ những thứ đặt ở trên cao, nên Chung Tĩnh Trúc liền bế lên, cậu nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, nói: "Kem Chocolate hạt dẻ, phần đặc biệt.”
Chung Tĩnh Trúc đặt cậu bé xuống, vừa lấy tiền trả vừa nghĩ không biết có được trả lại tiền này không.
Khi cô mua xong quay đầu lại nhìn thì bóng dáng nhỏ bé đáng yêu đã biến mất. Chung Tĩnh Trúc luống cuống nhìn đông ngó tây, sau đó cắn răng nhét phần kem vào tay người con trai đứng gần đấy: "Tặng cậu."
Cô lượn vòng quanh căn tin một vòng, ngay cả nhà vệ sinh nam cũng chạy vào thế mà không thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia đâu, Chung Tĩnh Trúc lại vội vàng chạy ra ngoài.

"Phán Phán.?" Chung Tĩnh Trúc đang nhìn nhìn ngó ngó trong mấy bụi cỏ bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi ở phía sau mình, cô liền quay đầu lại nhìn.
"Anh rể..." Cô vừa lên tiếng liền nhận ra mình gọi sai rồi, cũng vì cô đã quen với cách xưng hô này nên mới theo phản xạ mà gọi thôi, cô thấy Lương Trì khẽ nhíu mày liền vội đổi cách xưng hô, "Lương Trì, sao anh lại ở đây?"
"Đến tham gia buổi thảo luận, sẵn tiện về thăm trường cũ." Đôi chân mày của anh hơi giãn ra, vẻ mặt lại bình thản như cũ, Chung Tĩnh Trúc bỗng giật mình, đại học T đúng là trường cũ của Lương Trì, dù anh chỉ học đến năm hai đã đi du học nhưng nói thế nào cũng là trường cũ.
Lương Trì nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô liền hỏi: "Trán đầy mồ hôi kìa... gặp rắc rối gì phải không?".
"Em để lạc một cậu bé." Gương mặt be bé của Chung Tĩnh Trúc khẽ nhăn lại, "Là con của một vị giáo sư, bảo em chăm sóc."
"Lạc lúc nào?" Lương Trì hỏi.
"Khoảng mười phút trước, em mua cho nó ly kem, quay đầu lại đã mất tích." Chung Tĩnh Trúc ảo não nói, nếu như tự nó chùn đi thì không phải lo, chẳng may bị người ta lừa đi thì cô biết ăn nói thế nào đây?
"Để anh tìm giúp em." Lương Trì quyết đoán nói.
"Không cần, lỡ muộn giờ của anh thì sao?" Chung Tĩnh Trúc kinh ngạc, vội lắc đầu từ chối. Chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa là bắt đầu buổi tọa đàm rồi, mà buổi tọa đàm này quan trọng như thế làm sao có thể để anh vì cô mà lỡ mất cơ hội?
"Không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của em." Lương Trì khẽ nói, khóe môi như nở một nụ cười nhưng là rất ít. "Đi thôi, anh nhất định sẽ giúp em tìm thấy cậu bé ấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận