Ăn xong cơm về đến nhà trời đã tối rồi.
Thích Giang Chử vào nhà liền cất chìa khóa đi, mở đèn phòng khách, Hạ Tuyển đổi giày làm một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Thích Giang Chử.
Trên thực tế y có rất nhiều lời muốn nói với Thích Giang Chử, nhưng lại cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu, việc này khiến y khá thất vọng với chính mình.
Chờ tới lúc y đi đến trước cửa phòng ngủ của Thích Giang Chử, y bước được thêm nửa bước mới ý thức được người đi phía trước đã ngừng lại, xoay người ngăn cản đường đi của mình.
"Anh..." Hạ Tuyển không hiểu chuyện gì.
Y ngẩng đầu lên phát hiện Thích Giang Chử đang nhìn mình, cách nhau quá gần rồi, y theo bản năng lui ra nửa bước, một bên vai lỡ đụng vào vách tường.
"Cẩn thận một chút." Thích Giang Chử nghiêng người xoa xoa vai cho y, kéo y lại gần mình một chút, lại một lần nữa rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
nửa người Hạ Tuyển đều cứng ngắc, tay chân luống cuống, đôi khi dũng khí của y sẽ được dâng đầy trong người, đủ để y một mình bước về phía trước, những lúc ấy y chính là một dũng sĩ quyết chí tiến lên.
Nhưng một khi Thích Giang Chử nhúng tay vào, y cũng chỉ có thể liên tục thất bại liên tục thối lui.
Thích Giang Chử cường thế, cho nên mỗi lần Thích Giang Chử hôn y, y đều sẽ có ảo giác rằng một giây sau mình chắc chắn sẽ chết đuối bên trong khí tức của Thích Giang Chử.
Hạ Tuyển chỉ cảm thấy đôi môi nóng lên, nụ hôn của Thích Giang Chử rất ngắn, vừa chạm vào đã rời đi.
"Cả người đều là mùi thịt nướng, em đi tắm trước đi."
Hạ Tuyển nhấc cánh tay lên ngửi, quả nhiên trên người toàn mùi thịt nướng, mặt nóng bừng lên muốn đi vào nhà tắm, nửa đường lại bị người cản lại.
"Đồ trong tay anh cầm giúp em."
Hạ Tuyển lúc này mới phát hiện trong tay mình vẫn còn đang cầm món quà Thích Nhiên tặng.
Thích Giang Chử đưa tay cầm lấy, cúi đầu nhìn một chút, hắn nhìn thấy bông hoa màu hồng nhạt trên hộp quà, hỏi: "Bạn nữ nào tặng quà sinh nhật cho em sao?"
"Không phải." Hạ Tuyển phủ nhận nói.
Vội vã bổ sung: "Là do Thích Nhiên tặng, em nói thật đó."
Hạ Tuyển nói xong ngẩng đầu lên nhìn thấy Thích Giang Chử đang cười nhìn mình, cười đến y không có cách nào chống đỡ, không thể làm gì khác hơn là hốt hoảng bỏ lại một câu "Em đi tắm đây" rồi nhanh chân trốn vào nhà tắm.
Nhưng cũng chỉ được trong chốc lát mà thôi, nhiệt độ máy nước nóng được chỉnh có chút hơi cao, nhiệt độ cơ thể không tiêu thất mà ngược lại càng ngày càng cao.
Y vừa lau khô tóc vừa bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Thích Giang Chử đã đặt túi quà lên giường, còn Thích Giang Chử thì đang ngồi vào chiếc bàn bên cạnh để xử lý công tác.
Hạ Tuyển liếc mắt nhìn hắn, nhấp môi dưới, đi tới bên giường, ngồi xuống mở quà.
Là một máy chơi game cầm tay, hơn nữa còn là chiếc mà Thích Nhiên vẫn luôn muốn có, dăm ba ngày cậu sẽ kể khổ với y một lần, không cần biết cậu năn nỉ cỡ nào anh hai cũng không chịu mua cho cậu, hơn nữa còn không cho ba mẹ mua.
Lúc này Hạ Tuyển đã hiểu khi đó tại sao Thích Nhiên nói câu kia với mình "Quà mà tớ tặng, có thể cậu không thích nó lắm đâu, nhưng tớ thì cực kì cực kì thích".
Món quà này đặc biệt có phong cách của Thích Nhiên.
Thích Giang Chử phát hiện Hạ Tuyển đã ngồi ở bên giường một lúc lâu mà không nhúc nhích, đến gần mới phát hiện Hạ Tuyển đang hết sức chuyên chú vào máy chơi game trong tay.
Hắn chỉ cần liếc mắt một cái là biết vật này chỉ có thể xuất phát từ em trai mình, cũng đồng dạng nhìn ra được Thích Nhiên rất quan tâm đến người bạn Hạ Tuyển này.
Giống như một viên đạn lửa, cũng không quan tâm người khác có thích hay không, không cần suy nghĩ mà cứ đưa thứ mình thích cho người khác.
"Rât thích sao?"
Hạ Tuyển gật gật đầu, "Rất thích."
Thích Giang Chử đưa tay ra vỗ nhè nhẹ lên đầu Hạ Tuyển, lúc này hắn mới biết được mái đầu trông loạn như bông này chỉ là lừa gạt mình, "Sao còn chưa lau khô?"
"Nóng quá mà, em chảy mồ hôi luôn rồi." Hạ Tuyển điều khiển nhân vật trong game, giọng nói cùng âm thanh từ máy game trộn lẫn vào nhau, trầm bổng du dương.
Thích Giang Chử có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, lại đưa tay ấn xuống đầu Hạ Tuyển một cái.
Tiếp đó Hạ Tuyển cảm nhận được sau lưng đã không còn ai nữa, sau một lát Thích Giang Chử quay lại, trong tay cầm thêm máy sấy tóc.
"Anh, em có thể tự..."
"Xoay người qua bên kia thêm chút nữa đi, đưa lưng về phía anh."
Hai người vẫn cứ ngồi đối diện nhau, tiếp theo đó Thích Giang Chử vươn tay làm động tác muốn ôm Hạ Tuyển.
Hạ Tuyển lập tức đầu hàng, gọn gàng nhanh chóng mà xoay lưng lại.
Lực chú ý của y đều đặt hết lên trên tay Thích Giang Chử, máy chơi game cũng bị ném sang một bên.
Y đưa lưng về phía Thích Giang Chử nên không nhìn thấy người, vẫn luôn có chút xíu tâm tư nhỏ, muốn len lén nhìn hắn một chút, nhưng như vậy lại khiến công tác của Thích Giang Chử tăng thêm độ khó.
Vì vậy vào lúc Hạ Tuyển tự cho rằng mình đã thần không biết quỷ không hay mà xoay đầu lại một chút, Thích Giang Chử lập tức duỗi tay còn lại ra nắm lấy cằm Hạ Tuyển.
Hạ Tuyển bị giữ lại rồi.
Thích Giang Chử buông tay ra, sau khi nhận được sự nhắc nhở bên tai cùng một cái véo lên má, Hạ Tuyển đã không nhúc nhích nữa, đợi đến khi Thích Giang Chử sấy khô hết tóc mới chờ không kịp mà quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Thích Giang Chử.
Ánh mắt y cứ dõi theo cho đến khi Thích Giang Chử bước ra khỏi phòng, sau một lát lại nhìn thấy Thích Giang Chử quay trở về, nhìn hắn ngồi xuống bàn làm việc bên cạnh.
Thích Giang Chử tiến vào phòng liền nhìn thấy Hạ Tuyển ngồi ở trên giường nhìn mình chằm chằm, máy chơi game mới cũng bị Hạ Tuyển ném qua một bên.
"Không chơi nữa sao?"
Hạ Tuyển cất máy chơi game lên đầu giường, cầm di động gửi một tin nhắn cho Thích Nhiên.
Thích Nhiên rất nhanh đã trả lời lại, "Tớ biết ngay cậu sẽ thích mà!"
Tiếp theo là một loạt emoji dấu chấm than màu đỏ chót nhìn mà giật mình.
Sau đó lại là một tin nhắn thoại.
"Chuyện trường học cậu đã nghĩ kỹ chưa? Nghĩ kỹ rồi nhớ nói với tớ một tiếng, đừng lén lút giấu tớ đi đăng kí."
Giọng nói của Thích Nhiên rất lớn, trong căn phòng yên tĩnh lại càng có sức công phá.
Chuyện ghi danh này, y thật sự không muốn nhắc đến, tận lực tránh khỏi, y nắm chặt điện thoại, có chút khẩn trương mà ngẩng đầu lên liếc nhìn Thích Giang Chử một cái.
Y phát hiện Thích Giang Chử cũng đang nhìn mình, nhưng Thích Giang Chử lại không lên tiếng.
Hạ Tuyển hơi sửng sốt, y không biết Thích Giang Chử có phải đã nhìn thấu được ý nghĩ của mình hay không, có phải đang lo lắng cho tâm tư biệt nữu của mình, cho nên cũng chưa từng nhắc đến chuyện này.
"Anh..." Hạ Tuyển bò dậy, gọi Thích Giang Chử một tiếng.
"Hồi đại học anh đã chọn chuyên ngành gì thế?"
Thích Giang Chử nói: "Thiết kế công nghiệp."
Hắn vừa nói vừa tắt máy tính, đi tới bên giường, hỏi: "Muốn anh tắt đèn không?"
"Ừm."
Hạ Tuyển vẫn còn đang tiêu hóa tên ngành "thiết kế công nghiệp" xa lạ này, nhìn sơ qua từ hai từ y đều hiểu, nhưng khi đặt chung một chỗ lại khiến y cảm thấy rất khó hiểu.
Đèn phòng ngủ đã tắt, y vẫn còn chưa quen được với bóng tối, trợn tròn mắt mà cái gì cũng không nhìn thấy, nửa ngày sau mới cảm nhận được Thích Giang Chử vén chăn lên giường ở bên cạnh.
Bọn họ mỗi người một cái mền, mùa hè chỉ dùng để che bụng, tránh bị cảm lạnh.
Hạ Tuyển còn muốn hỏi một chút về ngành thiết kế công nghiệp đó, y trở mình, chần chờ nửa ngày mới hỏi: "Anh, có phải anh rất thích ngành này nên mới quyết định chọn nó không?"
"Lúc anh còn đang học cấp ba cơ bản đã xác định được phương hương rồi, chỉ là sau đó lại có chút khác với trong tưởng tượng."
"Có chút khác ạ?"
"Ừ, lúc học cấp ba anh đã rất muốn vào đại học G, vào ngành thiết kế công nghiệp của trường đó.
Rồi có một năm, vào kì nghỉ đông, anh đã mua vé xe đén thành phố F dạo một vòng, nhìn xem trường đại học G là như thế nào.
Lúc trở về anh đã rất hưng phấn, anh rất thích đại học G, chỉ là sau đó anh lại xuất ngoại."
Hạ Tuyển nghe những câu nói này, yên lặng đặt đầu lên bả vai Thích Giang Chử, nửa ngày sau mới đột nhiên nói: "Nhưng nước ngoài thật sự xa quá, rất lâu cũng không thể gặp nhau."
"Máy bay rất nhanh mà." Thích Giang Chử khẽ cười nói.
Thích Giang Chử vỗ nhẹ lưng Hạ Tuyển, Hạ Tuyển nói: "Em ở lại Giang Châu, ở lại bên cạnh anh không được sao?"
Hạ Tuyển ngưng thở chờ đợi câu trả lời của Thích Giang Chử.
Nhưng mà Thích Giang Chử vẫn không lên tiếng, Hạ Tuyển trong sự trầm mặc ngắn ngủi kia hiểu được những lời mà Thích Giang Chử không thể nói ra kia, cuống họng của y bị chặn lại, cực kì khó chịu.
"Em nói đùa thôi." Hạ Tuyển vì muốn che giấu mà tự đi tìm một mảnh vá cho bản thân, y nói xong còn cố ý vươn tay ra ôm lấy vai Thích Giang Chử..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...