Vương Bồi vào toilet sau đó lại đi ra
ngay, Ngao Du cũng vào theo, quần áo đều cởi ra hết trần như nhộng đứng ở trong gọi ra gọi vào bảo muốn tắm, ánh mắt không an phận cứ lướt trên
người Vương Bồi, nhìn mê mẩn. Vương Bồi đối với tên lưu mành này đúng là không có cách nào đối phó…
Ngao Du ở trong toilet bảo Vương Bồi mang cho anh mấy thứ để tắm nhưng không được, chỉ còn cách bực tức lau lung
tung trên người rồi sau đó tự mình đi ra, tìm trong tủ quần áo của Vương Bồi được một cái áo choàng dài, khoác vào người từ từ ra đến phòng
khách ngồi xuống trên ghế sofa, híp mắt, nhìn trông vô cùng quyến rũ mê
người.
Bộ dạng kia của anh rõ ràng là muốn quyến rũ người ta mà, Vương Bồi cười đến đau cả bụng, nhấc chân lên đặt lên
trên bụng anh cọ cọ giống như dỗ dành con chó nhỏ vậy hạ giọng dỗ anh:
‘Soái ca à, anh cởi hết ra như thế, không thấy lạnh sao?”
Ngao Du lập tức thấy buồn bực.
Hai người họ cứ anh trêu tôi, tôi trêu
anh náo loạn trong phòng một hồi thì di động Vương Bồi vang lên, vừa mở
dĩ nhiên là Chu Tích Quân đã lâu không liên lạc rồi. Vương Bồi đặt tay
lên bảo anh không được lên tiếng, bảo anh không được náo loạn, sau đó
tiếp điện thoại. Ngao Du nhìn nhanh vào, thấy trên điện thoại tên của
Chu Tích Quân, bỗng chốc cơn ghen nổi lên hiện tràn trên mặt.
Nhưng anh cũng không phải là người không biết điều, chỉ có vểnh tai lên nghe ngóng, cứ sợ bỏ sót một câu nào.
Lát sau Vương Bồi cúp máy, anh làm ra vẻ
như không có chuyện gì tiến sát lại, miệng còn hát nho nhỏ, trông có vẻ
chán chường, ánh mắt thì cứ lén nhìn trộm, quan sát cẩn thận mặt Vương
Bồi, rõ ràng là muốn hỏi về Chu Tích Quân xem tìm cô có chuyện gì nhưng
lại quyết không mở miệng, cứ chớp chớp mắt nhìn Vương Bồi, định chờ cô
nói.
Vương Bồi đối với chuyện anh tò mò làm
như không thấy, cau mày nhưng lại ngẩn người, không biết là đang nghĩ
gì. Ngao Du đợi nửa phút rốt cục nhịn không được đụng chạm vào cánh tay
của cô hỏi: “Chu Tích Quân tìm em có việc gì?”
Vương Bồi nghĩ ngợi một lúc rồi mới trả
lời: “Anh ấy bảo, có người tìm tiểu thúc thúc” Vừa nghe thấy có liên
quan tới Điền Tri Vịnh, Ngao Du lập tức thấy lo lắng, chuyện gì chứ
chuyện này không cần nghĩ nhiều, cứ mở to hai mắt nhìn Vương Bồi chằm
chằm, sợ trên mặt cô có gì đó kỳ quái. Nhưng thái độ biểu hiện của vương Bồi cũng bình thường, trừ sự nghi hoặc và ngoài ý muốn ra, thì biểu
hiện gì khác cũng không có.
“Là…người nào tìm thế?” Ngao Du thấy mình nên hỏi một câu để thể hiện sự quan tâm thân thiện với tiểu thúc thúc chút.
“Không biết” Vương bồi lắc đầu: “Bảo là
một cô gái rất trẻ” Không biết có phải là cô gái thần bí mà tiểu thúc
thúc vẽ trong tranh kia không? Người con gái kia có mái tóc đen dài,
dáng người thật xinh đẹp, là người trong mộng kia của Điền Tri Vịnh sao?
Chu Tích Quân cũng không rõ Điền Tri Vịnh ở đâu nên chỉ nói địa chỉ của Vương bồi bảo cô nên cân nhắc xem hai
ngày nữa cô gái kia sẽ tìm đến tận nơi, không nghĩ tới ngày hôm sau lúc
Vương Bồi ra cửa đã gặp cô.
Tối hôm trước Ngao Du vẫn cố tình nằm
trên giường, cuối cùng vẫn bị Vương Bồi đuổi về phòng. Trong lòng cô
biết rất rõ, hai người đã tới trình độ này, rất khó mà bảo toàn không có phát sinh chuyện gì, chỉ có thể cố gắng tránh không cho anh vào nhà,
nếu không, có một số chuyện cô cũng không khống chế nổi.
Nhưng Ngao Du mới được uống canh ăn thịt
một lần làm sao có thể cam tâm được, tới tối cứ tấn công điện thoại liên tục, hôm sau thì đã tới gõ cửa thật sớm, kết quả lại nhìn thấy một cô
gái đứng trước cửa chờ.
“Tôi họ Âu Dương, Âu Dương Mân” quả nhiên cô gái có mái tóc thật đen dài, dài tới tận thắt lưng, đen bóng mượt
mà, đẹp không sao tả xiết. Nhưng đẹp hơn chính là khuôn mặt của cô gái,
người xưa từng nói lông mày của con gái như dãy núi xa, đôi mắt như nước trong vắt, nói nói vậy chính là nói tới cô gái này, rõ ràng rất giống
từ trong bức tranh thuỷ mặc bước ra. Vương Bồi nghĩ, nếu cô là đàn ông
cũng sẽ không nhịn nổi thích cô ấy ngay.
“Chu …Chutiên sinh có nói, cô biết Tri
Vịnh ở đâu” Âu Dương Mân hạ giọng nói, tiếng khàn khàn, cùng vóc dáng
đẹp đẽ của cô đúng là không cân xứng, nhưng lại có chút quyến rũ.
Vương Bồi thoáng do dự, Ngao Du đã mở
miệng, trông có vẻ không thể im lặng nổi. “Chú ấy ở Bắc Kinh, ở Bắc Kinh thì làm sao mà tới…chỗ Bồi Bồi được, dù sao em cũng đang nghỉ, hay là
chúng ta cùng tiểu thư Âu Dương đi Bắc Kinh đi, đã lâu rồi em cũng chưa
gặp tiểu thúc thúc rồi còn gì”
Tự dưng thấy anh hào phóng vậy, điều này
làm cho Vương Bồi có chút không thích ứng. Nhưng lời này nói ra thật có
lý, do vì phải đi làm nên Vương Bồi không thể cứ chạy đến Bắc Kinh
thường xuyên được, tính ra thì có đến ba bốn tháng nay chưa gặp chú rồi, không biết hiện giờ chú có đỡ hơn không. Cứ nghĩ tới thân thể của Điền
TRi Vịnh, tâm tình Vương Bồi lại buồn hẳn. Cho dù là biết đó không phải
là yêu, nhưng mà trong lòng cô tiểu thúc thúc không phải là người bình
thường, cái loại tình cảm sùng bái lúc còn bé này làm sao mà dễ dàng tan đi được.
May là từ J thị tới Bắc Kinh đường hàng
không cũng không đông, Vương Bồi coi như cũng thuận lợi mua dược vé máy
bay, hôm đó giữa trưa, cả ba người đáp máy bay đi Bắc Kinh.
Lúc tới chỗ đăng ký ngao Du ra sức trổ
tài với nhân viên hàng không, gần như nhóm các cô bé đã bị anh dỗ cho
choáng váng ngây ngốc, quả nhiên đổi được ba chỗ ngồi gần nhau. Ba
người cùng ngồi một lượt, Ngao Du cho Vương Bồi ngồi vào bên trong, bản
thân thì ngồi ở giữa, còn Âu Dương Mân thì ngồi ở bên cạnh đường đi.
Lúc đầu vương Bồi cũng không biết anh giở trò quỷ gì, khi máy bay bay cất cánh cô mới nhận ra được tiểu kỹ xảo
của ngao Du. Tên nhóc lưu manh này ỷ vào chuyện người ta không nhìn
thấy, cứ ngồi xuống mà bắt đầu hành động chơi đùa nho nhỏ, tay lợn cứ
đưa ra sờ ra sờ vào trông rất sung sướng. Vương Bồi vừa tức lại vừa buồn cười, thừa dịp anh không để ý thò móng vuốt ra cấu cho anh, nhưng cũng
không ngăn được chuyện anh làm linh tinh kia…
May là nhóm tiếp viên hàng không cũng rất ân cần, vài phút lại mang đồ uống tới, rồi tý lại thêm đồ ăn, tên nhóc
lưu manh ngao Du này mới chịu ngồi yên.
Cứ như vậy bị anh ăn đậu phụ, nhịn tới
hai canh giờ thì ba người mớ tới sân bay. Ngao Du hiểu biết rộng không
biết đã liên hệ nhanh với ai, tự dưng có hàng loạt xe tới đón, chiếc xe
Bentley dài, nhìn bóng loáng sáng choang. Âu Dương mân trong lòng rất lo lắng nên không chú ý lắm, còn Vương Bồi thì nhịn không được lén lút hỏi anh xem rốt cụ là anh đã nhờ ai tới giúp vậy.
“Anh tim A Hăng thôi” Ngao Du trông rất
tự nhiên, “Ở đây anh ấy biết rất rõ, nhưng mà…” anh lại lặng lẽ tiến gần bên tai Vương Bồi hạ thấp giọng lộ ra một vẻ bí mật mê hoặc, “Thực ra
thì…lái xe cho chúng ta…là một mèo yêu đấy”
Vương Bồi cười “phụt” một tiếng, sau đó hung hăng trừng mắt liếc Ngao Du một cái, nhỏ giọng mắng: “Vớ vẩn”
“Không tin sao?” Ngao Du tiếp tục mê hoặc cô, “Không tin em thử xem trong gương xem, nhìn kỹ nhé, nhìn kỹ xem, có phải anh ấy với người khác không giống không..”
Thấy anh khẳng định như thế, Vương Bồi
thật sự không kiềm chế nổi bản thân mình hoài nghi, nhịn không được len
lén xem gương sau xe. Lái xe trong đó là một người đàn ông, tướng mạo
bình thường, thuộc dạng ném vào biển người cũng tìm không thấy, mặc kệ
ánh mắt, hay là cái mũi cái miệng, điều nhìn không ra có gì khác – không đúng, hình như mắt của anh ta….
Cô muốn chớp mắt cũng không chớp được khi nhìn trong gương thấy ánh mắt, con người màu hổ phách kia, nhỏ dần rồi
tròn xoe – Vương Bồi bỗng chốc choáng váng cả người.
Có trời mới biết, trừ rất nhiều năm trước cô đã từng nhìn thấy Tiểu Bạch Long kia ra, thì đây vẫn là lần đầu ở
thành thị cô thấy rõ tình huống là nhìn thấy yêu quái. Cho dù là Ngao
Du, rõ ràng biết anh là một con rồng, nhưng mà cũng chưa nhìn thấy phân
thân thực sự của anh, vương bồi theo bản năng đã đem anh trở thành con
người rồi,.
Long….Tiểu Bạch Long…Vương Bồi bỗng dưng
nghĩ ra cái gì – nguyên bản là cô đã sớm phải nghĩ ra một chút rồi không phải sao? Ngao Du anh ấy…cứ làm thật tốt thần tiên trên trời, không oán không hận cái gì cả; nhân gian có nhiều nơi thì anh không đi, sao lại
cứ cố tình đi tới thị trấn Dao Lý nhỏ bé kia làm gì; Dao Lý có nhiều
quán xá như thế sao không ở lại cứ muốn ở trong nhà cô …
Trên mặt cô cứ thay đổi không ngừng nhìn
ngắm ánh mắt Ngao Du. Anh cũng thực ra không ngốc, thiên giới có nhiều
thần tiên như vậy, muốn bắt đầu tuệ căn, tuyệt đối anh có thể xếp tới
hàng thứ ba. Cũng chỉ là không thường xuyên ở trong cảnh anh lừa tôi gạt nên có chút đơn thuần thôi, nhưng tâm tư Vương bồi anh cũng bỏ ra rất
nhiều sức lực để cân nhắc, chỉ một ánh mắt thay đổi của Vương Bồi thôi
thì Ngao Du đã nghĩ ra rất nhiều khả năng. Cho nên lúc Vương Bồi trừng
mắt nhìn anh, thì anh đã đoán ngay là là cái gì rồi.
Trong xe còn có Âu Dương Mân nên Ngao Du
không tiện giải thích, còn vương Bồi thì lúc này cũng cố nhịn xuống
không hỏi, hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, một người sắc mặt đầy
giận dữ, còn một thì cười cười lấy lòng, chỉ là không nói chuyện, sợ
kinh động đến Âu Dương Mân.
Xe Bentley vẫn chạy tới chỗ an dưỡng của
Điền Tri Vịnh, xung quanh là rừng cây dày đặc, yên tĩnh không một tiếng
động, tự dưng cho con người ta có cảm giác hiu quạnh đầy tâm trạng. Lúc
này Vương Bồi cũng cố không tức giận với Ngao Du, trong lòng tràn đầy
hình ảnh ốm yếu của Điền Tri Vịnh.
Ba người thành một hàng đi tới trước
phòng bệnh Điền Tri Vịnh, cũng không gặp ai, y tá nói là chú đang đi dạo ở vườn hoa, vì thế mọi người lại vội vàng đi tới vườn hoa. Lòng vòng
vài vòng thì quả nhiên nhìn thấy chú, mặc một bộ quần áo trắng bệnh viện rộng thùng thình đang ngồi ở dưới bóng cây cao lớn, trông im lặng, đến
nửa chút tức giận cũng không có.
Âu Dương Mân bỗng chốc đỏ mắt, cúi đầu
nước mắt bắt đầu rớt xuống. Vương Bồi nghĩ ngợi, lặng lẽ nắm tay Ngao Du yên lặng rời đi. Cô nghĩ, hai người họ nhất định cần một không gian yên tĩnh, vậy thì cứ để hai người họ tự mình muốn nói, muốn cười hay khóc
gì gì đó…
TRên đường trở về sảnh an dưỡng, Ngao Du
có chút bất an, trong lòng cứ cân nhắc chuyện nếu một người là Vương Bồi muốn anh báo ân thì anh sẽ báo thế nào. Nhưng đợi một hồi lâu cũng
không thấy Vương Bồi tức giận, đến cả nói một câu bực lên cũng không.
Bản thân Ngao Du nhịn không được cứ nói trước xem: “Bồi Bồi à,
anh….anh…anh thừa nhận anh…”
“Được rồi, còn nói này đó làm gì?” Vương bồi bỗng dưng cắt ngang lời anh bảo, trông cực kỳ nghiêm túc: “Em sớm biết rồi”
“Em biết sao?’ Vẻ mặt Ngao Du khó hiểu, cô đã sớm biết chuyện anh vì báo ân mới theo đuổi cô rồi sao? Cô…thông minh như vậy sao?
“Vừa mới bắt đầu em biết anh nói anh
thích em là giả” Vương Bồi vẫn còn nhớ lần đầu họ gặp nhau lúc đó, Ngao
Du ỷ vào mình có bộ dạng đẹp trai, cứ há mồm ra là nói cô thích anh, còn có vẻ cao ngạo, cố tình nữa, đã làm cho cô tức quá mức.
Nhưng mà về sau không biết anh đã thay
đổi lúc nào? Lúc nói chuyện anh thành thật chút, tuy miệng vẫn nói những lời thấy phát ghét, cũng rõ ràng giống nhau, nhưng mà không biết có gì
đó đã thay đổi, dù bản thân anh không biết nhưng người ngoài thì lại có
thể cảm giác được.
Mặc kệ là lúc đầu anh thế nào, quan trọng là, đã bắt đầu rồi. Vương Bồi nghĩ chỉ cần Ngao Du thực sự thích cô,
như vậy chuyện khác thì có liên quan gì nữa đâu.
Âu Dương Mân ở lại trại an dưỡng, Vương
Bồi và Ngao Du trở về BẮc Kinh. Trên đường về, bỗng Ngao Du mở miệng
hỏi: “Bồi Bồi à, em…vì sao…không bảo anh, có thể cứu được chú ấy hay
không?”
Vương Bồi kinh ngạc nhìn lướt qua anh, sau đó nghĩ kỹ lại cô cũng chưa từng xuất hiện ý nghĩ này.
Vì sao vậy?
Bởi vì sau khi Ngao Du xuất hiện, cô đã
hoàn toàn biến thành người luận giải rồi, cô bắt đầu tin tưởng vào vận
mệnh vừa nói. Sinh, lão, bệnh, tử (Sinh ra, già đi, bị bệnh và chết) đều là số mệnh cả đúng không? Vì thế cô mới gặp được Ngao Du…
Nếu mạnh mẽ thay đổi số mệnh con người, như vậy Ngao Du anh ấy sẽ như thế nào đây?
Sẽ bị sét đánh phanh thây, hay là bị thần hình giết chết? Hay là huỷ đi toàn bộ tu hành của anh đây?
Vương Bồi nghĩ ngợi, không trả lời vấn đề của anh, mà hỏi lại: “Sao anh lại hỏi vậy?’
Ngao Du cúi đầu, nhỏ giọng bảo: “Trước
kia rất lâu rồi, từng có một thần tiên, anh ta hạ phàm rất lịch lãm
thích một cô gái. Cô gái kia không hiểu sao lại biết anh ta là thần
tiên, liền cầu xin anh giúp cứu người thân của cô. Vị thần tiên kia thực sự….Thực sự không thể từ chối được, đã phải ra tay. Sau đó….”
Anh nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt có chút ảm đạm.
Tim Vương Bồi cũng đập theo rộn ràng, lo lắng đưa tay ra nắm chặt tay anh, nhỏ giọng hỏi: ‘Sau đó thì sao?”
“Sau đó….cô gái kia lại có rất nhiều
người thân bạn bè, cứu được người này thì lại còn có tiếp người khác, cứ người này tiếp người kia….Vị thần tiên kia hỏng cả thiên cơ, bị mười
hai hàng thiên lôi đánh, không chỉ đánh cho anh ta trở về nguyên hình,
mà còn huỷ hoàn toàn tu hành của anh, chỉ còn sót lại chút hồn phách lưu lại trên thiên hà lưu lạc, anh cùng với Trọng Hằng phải dùng cỏ hoàn
hồn và mất hơn một ngàn năm công phu mới lưu lại được hình dáng, rồi lại phải mất hơn một ngàn năm mới có thân thể…
“Vị thần tiên ấy…” Vương Bồi khó khăn lắm mới nói tiếp: “Là…Phượng Hành”
Ngao Du nhẹ nhàng gật đầu, “Phượng Hành anh ấy…là một thần tiên vô cùng thiện lương…nhất khắp thiên hạ.”
Vì thế, cho dù lúc trước bị ăn hai cái
tát của Vương Bồi, cho dù lúc đó anh có tức giận đến mức nào, miệng anh
muốn mắng muốn giết Ngao Du, nhưng anh cũng không có làm cái gì. Về sau, cũng lại bởi vì anh, mà cô và Ngao Du mới chính thức được đến bên nhau – nếu cứ theo tiến độ của Ngao Du ngốc nghếch kia thì hai người chắc rằng vẫn còn tiếp tục cãi nhau không ngừng ấy chứ.
“Vì thế anh nghĩ…” Ngao Du hạ giọng bảo:
“Anh là người quá ích kỷ đúng không?” Anh nói tới đây xấu hổ không dám
ngẩng đầu lên nhìn, căn môi, bộ dạng trông rất khó xử.
Vương Bồi lại không biết nên nói gì, cô chỉ biết dùng sức ôm chặt lấy anh, lấy hết sức, hết sức mình…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...