Long Thái Tử Báo Ân

Lúc này tay còn chưa kịp đưa lên thì Ngao Du đã nhanh nhẹn tránh được, hai tay cực nhanh đến mức không giống lúc
nãy say rượu, chưa tỉnh hẳn. anh ta cười hề hề nhìn Vương Bồi, bộ dáng
trông vừa đắc ý vừa đáng ghét, kéo kéo cạp quần, mê đắm nói: “Vương Bồi
Bồi, cô có muốn tắm cùng tôi không?”

Vương Bồi lắc lắc đầu đi ra ngoài. Cô
nghĩ chắc mình bị điên rồi, còn ngốc đến mức đến xem anh ta nữa, tên kia xứng đáng uống rượu cho chết đi.

Nhưng tâm tư lại trở nên tốt hơn chút, cứ nghĩ tới bộ dạng lúc nãy của Ngao Du là cô nhịn không được phì cười.

Không bao lâu thì thời tiết cũng đẹp hơn, mây đen đã tan, mặt trời ló ra, chiếu ánh nắng xuống không giống như
nửa tiếng trước bầu trời mây đen dày đặc.

Vương Bồi vẽ cũng vẽ chưa xong bức hoạ
bỗng cảm giác không thể nào vẽ thêm được nữa. Phong cảnh trong tranh có
vẻ ảm đạm, ưu thương, mọi đường nét đều toát lên vẻ đau thương, tựa như
thời tiết ngày hôm qua vậy. Nhưng hiện giờ, ngoài cửa sổ bầu trời trong
xanh, mặt trời chiếu sáng, một chút cảm xúc bi thương trong lòng Vương
Bồi cũng không có nữa.

Lô Lâm đứng phía sau cô cau mày nhìn, trông rất ngạc nhiên, “Bồi Bồi à, hình như nét vẽ của cậu thay đổi khá nhiều”

“Hả?” Vương Bồi quay đầu lại nhìn cô
nàng, lòng rộn rã: “Cậu cảm thấy thế nào?” Tự bản thân cô lúc đặt nét
bút vẽ cũng có cảm giác khác thường, nhưng không biết thay đổi này là
tốt hay xấu, mà cô thì không muốn như thế.

Lô Lâm cười rộ lên, nói thực: “Bồi Bồi à, cậu làm cho người ta sợ rồi đó” Thị xã J có rất nhiều trẻ nhỏ, lúc còn
nhỏ đã bắt đầu học vẽ rồi, nhưng giống như tài năng trời cho của Vương
Bồi, lại xuất thân từ danh môn thì không phải nhiều. Từ bé cô đã nhận
được nền giáo dục nghệ thuật chính thống rèn rũa, hun đúc, đến khi lớn
lên lại trải qua trường mỹ thuật tốt nhất, sau khi tốt nghiệp lại được
nhận vào dạy ở trường Đại học, chính là học viện nổi tiếng.

Nói về tài nghệ thì Vương Bồi đã thành
thực vô cùng, thậm chí không kém gì nhiều hoạ sỹ tiền bối ở thị xã J,
nhưng do cô còn trẻ, cuộc sống chưa trải qua nhiều lắm nên kinh nghiệm
không đủ, hình ảnh và các nhân vật dưới ngòi bút vẽ của cô có chút mạnh

mẽ, hoặc là không có cảm giác. Nói thẳng ra là cảnh rất miễn cưỡng.

Nhưng nhìn vào bức hoạ này tuy là vẫn
chưa hoàn thành nhưng Lô Lâm lại cảm nhận được nét đau thương ở những
đường nét cong cong, tựa như có người nào đó gảy lên bản nhạc buồn đau
vậy. “Nó tên là gì?” Lô Lâm hỏi.

Vương Bồi có vẻ ngượng ngùng nhỏ giọng
bảo: “Mình định đặt tên là khúc nhạc bi thương” Cô dừng lại chút, bất
đắc dĩ nhún nhún vai, buông bút vẽ, cười khổ bảo: “Nhưng giờ một chút
cảm xúc cũng không có nữa, không có cách nào để tiếp tục vẽ tiếp được
nữa”

“Vậy thì dừng lại từ từ” Lô Lâm khuyên
bảo: “Vẽ thì không thể vội vàng được, chỉ khi nào có cảm giác thì mới vẽ tiếp, như vậy mới hoàn thành”

Ăn cơm trưa xong thì đoàn xe lại nối đuôi nhau lên đường, lão Trương lại dặn dò cả đoàn đi chậm, cần chú ý tới an toàn là trên hết. Nhóm Vương Bồi trong xe, Lô Lâm và Ngao Du đều được
Vương Bồi và Chu Tích Quân thay nhau lái xe.

Từ thị xã C đi về phía tây, trước mặt là
phải đi mất hai giờ trên đường cao tốc, thì đường sẽ thay đổi. Lúc
chuyển sang đường cao tốc có người trong đoàn đề xuất ý kiến là nên đi
đường nhỏ, như vậy mới có thể nhìn thấy cảnh đẹp trên đường. Ý kiến của
người đó lập tức được cả đoàn nhất trí. Vương Bồi và Chu Tích Quân thì
nhìn nhau cười khổ, cũng phải cố mà theo sát.

Mới đi được một tiếng thì cả đoàn bắt đầu hối hận, vừa đi vừa kêu khổ. Nhưng chuyện này lại do chính họ chọn nên
khổ cũng phải cố mà chịu. Cũng may là cảnh sắc càng ngày càng trở nên
đẹp hơn, dãy núi xa xa càng được tôn lên bởi vẻ đẹp của lá cây, nước
suối trong suốt, đặc biệt là vòng qua một ngọn núi nhỏ thì thấy xuất
hiện trước mặt một dòng thác nhỏ vô cùng đẹp.

Ai nấy đều la toáng lên, vung chân vung
tay lấy máy ảnh ra chụp tanh tách, còn tuyệt hơn là nhanh chóng lấy dụng cụ vẽ tranh xuống. Lúc này lại có mâu thuẫn xảy ra!

Ở tại chỗ này ngắm cảnh hay là tiếp tục
cuộc hành trình đi lên phía trước, cả đoàn giờ lại chia thành hai tổ.
Lão Trương không còn cách nào khác liền tách mọi người ra, hẹn tối sẽ

gặp nhau ở khách sạn vùng ngoại ô thành phố Z, còn trên đường đi ai muốn dừng ở đâu thì ông cũng không để ý nữa.

Nhóm Vương Bồi đối với thác nước nhỏ này
cũng không có hứng thú, “Cố đi hai canh giờ nữa đến thị xã Z, ở đó có
cảnh đẹp hơn chỗ này nhiều” Lô Lâm nói vậy.

Vì thế các cô liền tiếp tục tiến về phía
trước. Chu Tích Quân đổi lái, Ngao Du lại xuống ngồi cạnh Vương Bồi, nhỏ giọng lấy lòng, lấy từ trong túi ra một chiếc bình sứ đưa cho cô bảo:
“Cô bôi thuốc đi, nếu không vết sưng trên cổ cô càng ngày càng to đó”
Lúc nói chuyện ánh mắt của anh ta phát ra ngời sáng, trong suốt thoạt
nhìn cực kỳ chân thành.

Anh ta càng làm vậy thì Vương Bồi càng
không tin anh ta, “Hừ” cô mắng: “Tên không biết xấu hổ kia, chắc chắn
anh lén nhổ nước bọt vào trong đó rồi, tôi không thèm” Tên Ngao Du hỗn
xược này, chuyện gì anh ta cũng làm được cả.

“Tôi đâu có!” Mặt Ngao Du đỏ hết lên,
trông rất tức giận, giọng cao vút: “Vương Bồi Bồi, cô đừng có làm chó
cắn Lã Đồng Tân nhé, cô không phải là người tốt gì”

Vương Bồi thấy anh ta tức giận rồi thì
đưa tay ra cầm lấy bình, cũng không vội bôi thuốc, mở nắp bình ra ngửi
ngửi, có một mùi hương hoa lan thoang thoảng vờn quanh – à, không phải
nước bọt của anh ta. Lúc này cô mới yên tâm chút, đổ một ít chất lỏng
trong suốt vào lòng bàn tay bôi lên cổ.

Nói thật thuốc này đúng là tốt, mát mát
lạnh lạnh, bôi vào thấy nhẹ nhàng. Vương Bồi vội cất chiếc chai đi, xoay người phụng phịu mắng anh ta: “Tên ngốc kia anh sao ghét thế, tôi đã bị cắn lâu như thế, cả một đêm lẫn một ngày rất đau, thế mà anh cũng không lấy thuốc đưa cho tôi..”

Ngao Du đắc ý cười, “Ai bảo cô chọc cho
tôi tức giận, tôi không cắn cô hai lần đã là tốt lắm rồi, nếu mà là
người khác ý à, đã sớm nuốt vào bụng rồi. Trước kia có một người…” Anh
ta lại bỗng nhanh nhớ đến một cái tên là Tử Vân cô nương chọc cho anh ta ghét nên anh ta liền ăn nàng rồi….Đúng là đồ mặt dầy không biết xấu hổ, Vương Bồi vừa nhìn vừa coi thường.


Chu Tích Quân lái xe khá giỏi, đi cả
chặng đường dài mà không thấy sóc chút nào. Lúc trời còn sáng đã chuyển
hành lý vào trong khách sạn, cả bốn người mang theo dụng cụ vẽ tranh và
máy ảnh đi ra.

Đây đúng là vào năm thời thiết nóng nhất, bây giờ mới hơn bốn giờ, mặt trời vẫn nắng chói xuống, lúc họ ngồi
trong xe mở điều hoà thì không biết, giờ mới đi được vài bước thì ai nấy đều toát hết mồ hôi, quần aó ướt đẫm.

“Tôi tưởng lên đến trên núi chắc mát mẻ hơn chút chứ” Vương Bồi lau mồ hôi, nhỏ giọng oán giận bảo.

Lô Lâm giải thích: “Đến tối thực ra mới mát, ban ngày hơi nóng chút. Nơi này thời điểm ban ngày nóng nhất là đến bốn mươi độ”

Ngao Du và Chu Tích Quân không ai nói gì, không để ý hai người ai nấy đều ủ rũ, tinh thần thì hoàn toàn suy sụp.

Đi được hơn nửa tiếng thì họ gặp một thác nước nhỏ, phía dưới có hồ nước nhỏ, nước suối róc rách, khắp nơi đều là một màu xanh của núi và cây cỏ. Tuy là nhiệt độ hơi cao, nhưng ngồi bên hồ nước vẫn thấy mát mẻ.

Họ ngồi ở đây một lúc, Vương Bồi và Lô
Lâm dựng giá vẽ chuẩn bị vẽ, Ngao Du thì không muốn ở lâu nơi này, đi
lùng sục khắp nơi, Vương Bồi bảo Chu Tích Quân đi xem anh ta, đừng để
anh ta biến mất.

Một lúc sau thì toàn bộ khắp nơi đều yên
lặng, chỉ có tiếng nước chảy từ thác xuống, nước chảy dọc theo hai bên
bờ đá tạo thành tiếng róc rách, chạm phải tảng đá phía dưới lại toé ra,
có lúc ầm ầm, có lúc lại thong thả, có lúc lại như ru…

Vương Bồi đang quá tập trung vào vẽ
tranh, vẽ màu xanh của bầu trời, màu xanh mướt của dãy núi, màu trắng
của thác nước, còn có đám sù sì của đá …

Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc Vương
Bồi cả người đau nhức không nhấc nổi cánh tay lên thì mới phát hiện xung quanh cô không có người nào. Không có tiếng ai, giá vẽ của Lô Lâm còn ở bên cạnh, gió núi thổi làm giấy vẽ bay bay, mà người thì không biết đã
đi nơi nào.

Vương Bồi duỗi dài thắt lưng, quyết định
đi xung quanh chút, tiện đường tìm mấy người kia không chịu ngồi yên. Có trời mới biết bọn họ đi gây chuyện gì xấu rồi?

Cô đi dọc theo bờ nước, bờ suối có đường
nhỏ, khá gập ghềnh, chắc chắn có dã thú. Khe đá có mấy bông hoa tím ló
ra, nhìn hình dáng giống con tôm hùm, trong suối có cá, to khoảng bằng
đầu ngón tay của cô, thân dài, mềm mại, đang thong thả bơi qua lại trong nước. Lúc Vương Bồi đưa tay ra để bắt thì chúng nó lại khéo léo luồn
qua các kẽ ngón tay của cô bơi đi mất.

Cô đi được một đoạn thì thấy phía trước

con suối có một chỗ dốc xuống, cũng rất nhanh tạo thành một thác nước
chảy xuống dưới, âm thanh nghe rất mơ hồ. Nơi này có vẻ mát hơn, chắc là trời đã chuyển sang chiều tối, có thể là cây cối quá rậm rạp, ngẩng đầu lên cũng không nhìn thấy trời xanh, chứ đừng nói là ánh mặt trời.

“….Thực như vậy?”

“Không lừa cậu..”

Vương Bồi nghe có tiếng người nói chuyện, một giọng là của Ngao Du, còn giọng kia nghe rất xa lạ. Có thể là người trên núi, trong lòng cô nghĩ vậy, Ngao Du lúc nào cũng chưng bộ mặt đẹp trai dễ sợ ra nên làm cho bất cứ ai cũng buông lỏng không chút đề
phòng.

Nhưng mà hình như không phải vậy, hai người họ lúc nói chuyện nghe có vẻ rất quen thuộc.

Vương Bồi vểnh tai lên nghe ngóng, giọng
nói của họ thoảng trong gió lúc được lúc không, hoà cùng tiếng nước chảy róc rách, cứ mơ màng không rõ lắm.

Vì vậy cô nhẹ chân đi tới gần chỗ đó thì
bỗng nghe rõ lời của họ nói: ‘….Cậu định khi nào thì trở về?” Giọng nói
người đàn ông lạ phát ra.

“Không biết, ôi chao, ai mà biết được?”
Đây là giọng Ngao Du, nghe rầu rĩ, tựa như có vẻ mất hứng, “Nhưng mà”
giọng anh ta lại bỗng thay đổi, mang theo một chút hưng phấn, “Thực ra
thì ngày này cũng có chút được, không có ai nói chuyện, cãi nhau…”

“Ha ha..” người đàn ông kia cười to, có chút chế nhạo, “Cậu không phải là vui quá mà quen hết đường về chứ”

“Chuyện này ta cũng không quyết định
được” Ngao Du thở dài bảo: “Ông già có đến, ta cũng chưa thể quay về
được” Anh ta lập tức chuyển sang đề tài khác, “Cậu cả ngày không ở nhà,
lại còn chạy đến chỗ ta, không sợ…”

Lúc anh ta nói chuyện thì Vương Bồi đã đi qua phía thác nước một chút, nhìn xuyên qua lá cây, thấy anh ta đang
ngồi trong nước, nói chuyện không phải là với người mà là …… với một con chim rất to!

Cả người Vương Bồi cứng lại rồi, đó là
một con chim to, là một con chim lửa đỏ cô đã từng nhìn thấy, là lúc
Ngao Du tới nhà của cô, thì con chim lửa kia đậu trên cây ngoài sân nghe lén họ nói chuyện….

“Ta sợ họ sao?” Chim to há mỏ, phát ra
giọng đàn ông, trầm thấp, nam tính, sau đó thì hình như anh ta phát giác ra cái gì, bỗng quay đầu lại, đôi mắt tròn tròn cũng vừa bắt gặp ánh
mắt của Vương Bồi.

Vương Bồi kêu “A..” một tiếng, trước mắt tối sầm, không biết gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận