"Sao? Cô không đồng ý?" Tô Hải nhíu mày hỏi ngược lại: "Thân là người nhà họ Tô, dốc sức vì gia tộc là nhiệm vụ của cô. Hơn nửa năm, cô quản lý công ty làm thua lỗ tám triệu, lần này vừa hay lập công chuộc tội, nếu không thì dựa theo gia quy, cô sẽ bị giáng chức."
Tô Diệu mím chặt môi không nói lên lời, cô không ngờ Tô Hải lại dùng chuyện này để uy hiếp mình.
Đúng, cô làm thua lỗ tám triệu, nhưng mấy năm qua, cô đã sớm kiếm được cho gia tộc mười cái tám triệu đó rồi.
"Bà, cháu..."
Bà Tô khoát tay, nói: "Tiểu Hải nói không sai, có lỗi thì phải phạt, có công thì nhận thưởng. Cháu quản lý khiến công ty thua lỗ tám triệu, vậy thì chuyện đi bàn bạc hợp tác với Huyễn Ngu giao cho cháu, coi như là lập công chuộc tội."
Nói xong, bà liếc nhìn mọi người, nói tiếp: "Mong mọi người hãy nhớ kĩ, có công với gia tộc ắt sẽ có thưởng, sai thì nhất định phải chịu phạt."
"Vâng!"
Mọi người đều phụ họa theo.
"Ừm, tất cả giải tán đi."
Bà Tô vừa dứt lời, mọi người đều đứng lên, thầm thở phào nhẹ nhõm, may là không chọn mình.
Bọn họ đều nhìn Tô Diệu với ánh mắt đồng cảm, nếu lần này không bàn chuyện hợp tác thành công, nhà Tô Diệu nhất định sẽ bị giáng chức, đến lúc đó không chỉ bị gia tộc giảm một nửa tiền hoa hồng, mà chính cô cũng sẽ bị giáng từ chức chủ tịch xuống quản lý.
Trên đường về nhà, lòng Tô Diệu rối như tơ vò, nhiệm vụ đi bàn chuyện hợp tác với Huyễn Ngu căn bản là không thể hoàn thành, mình nên làm sao bây giờ?
Suy nghĩ một lúc lâu, cô không nghĩ được cách gì hay nên cũng không nghĩ nữa.
Cô gọi điện thoại cho cô bạn thân là Lý Mật, hai người ngồi trên ghế sô pha tâm sự.
Sau khi nói chuyện, tâm trạng của Tô Diệu tốt hơn rất nhiều.
"Mật Mật, cảm ơn cậu đã khuyên bảo mình." Tô Diệu giơ ly rượu đỏ trong tay lên, khẽ chạm ly với Lý Mật.
Lý Mật nhấp một ngụm rượu đỏ, vừa cười vừa nói: "Đều là chị em tốt, có gì mà phải cảm ơn chứ?"
"Được rồi, Diệu Diệu, vị kia nhà cậu đâu?"
"Anh ta á, sáng sớm đã ra ngoài rồi, đến giờ vẫn chưa về."
"Mình rất ngưỡng mộ cậu đấy, Diệu Diệu." Lý Mật lắc rượu đỏ trong ly, nói: "Đàn ông vô dụng như vậy mà cậu cũng ở chung được tới hai năm, nếu đổi lại là mình thì đã sớm ly hôn rồi."
"Những chuyện khác tạm thời không nói đến, công ty vợ mình hiện đang gặp khó khăn, anh ta là đàn ông, không có tám triệu thì cũng phải có một hai triệu chứ. Đằng này anh ta không những không bỏ tiền ra được, mà còn chẳng hỏi han gì, đúng là quá đáng."
Nhìn bộ dạng giận dữ của Lý Mật, Tô Diệu không nói gì, chỉ cuộn người trên sô pha uống rượu không ngừng.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Trần Dương cầm một cái túi da rắn, người như vừa từ dưới nước lên, vô cùng bẩn thỉu.
Haiz, đều tại Lưu Nhị đụng hỏng xe của anh, nếu không thì anh cũng không phải đi xe đạp công cộng về nhà.
Thời tiết cũng vô cùng kì lạ, nói mưa là mưa, khiến người anh ướt sũng.
"Miệng mình thiêng chưa kìa, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện rồi." Lý Mật nhìn anh với vẻ mặt ghét bỏ.
Trần Dương không hề nhìn cô ta. Anh tiện tay vứt cái túi xách bằng da rắn lên ghế sô pha rồi chạy nhanh lên lầu tắm rửa.
Lúc này, Đường Tĩnh nghe thấy tiếng động liền đi từ phòng ngủ ra, nói: "Thằng ăn hại kia về đấy à? Cậu ta đâu rồi?"
"Cô, anh ta ở trên lầu." Lý Mật đáp.
"Hừ, cậu ta vẫn còn mặt mũi quay về cơ đấy." Đường Tĩnh ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt lạnh như băng chờ Trần Dương xuống lầu.
Đến lúc Đường Tĩnh cực kì sốt ruột, Trần Dương đã thay bộ quần áo sạch khác mới bước xuống.
"Trần Dương, cậu lăn tới đây cho tôi." Đường Tĩnh bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha nói.
"Mẹ... Cô, có chuyện gì ạ?" Nghĩ đến chuyện Đường Tĩnh không cho mình gọi là "mẹ", anh liền sửa lại.
Đường Tĩnh lườm Trần Dương, lạnh lùng nói: "Bây giờ cậu không coi tôi ra gì đúng không? Trong mắt cậu còn có tôi không? Trong buổi họp thường niên, tôi bảo cậu xin lỗi Tô Hải, cậu lại dám xoay người rời đi, cậu đi rồi còn về làm gì?"
Trần Dương hít sâu một hơi, không tính toán với Đường Tĩnh. Bà ấy đang tức giận, anh có nói gì cũng vô dụng.
Thấy anh không nghiêm túc, vẻ mặt hờ hững, Đường Tĩnh không có chỗ phát tiết liền chỉ vào chiếc túi da rắn vẫn còn ướt nhẹp trên ghế sô pha, nói: "Cậu xem mình bày bừa ra nhà kia kìa, còn không mau vứt cái túi rách nát bẩn thỉu đó vào thùng rác đi?"
Vứt túi vào thùng rác?
Ha ha, Trần Dương đi tới trước mặt Tô Diệu, nói: "Vợ, công ty em xảy ra vấn đề, anh có thể giải..."
Anh còn chưa nói xong, Lý Mật đã cười lạnh một tiếng, cắt ngang: "Ha, anh vẫn còn biết quan tâm đến công ty của Diệu Diệu cơ đấy, tôi cứ tưởng lương tâm của anh bị chó ăn mất rồi cơ. Anh ăn của cậu ấy, dùng của cậu ấy, nếu thật sự biết ơn cậu ấy thì phải nghĩ cách giúp chứ đừng có ở đây làm phiền... Chẳng lẽ anh không biết Diệu Diệu phải chịu áp lực thế nào sao?"
"Được rồi Mật Mật, mình không sao." Tô Diệu đặt ly rượu xuống, xoa xoa thái dương nói.
Dù Trần Dương có vô dụng thế nào, anh ta cũng là chồng mình, mình mắng thì được, nhưng người khác mắng thì không.
"Diệu Diệu, cậu tốt bụng quá nên anh ta mới có kiểu được nước lấn tới đấy." Lý Mật đau lòng ôm lấy Tô Diệu, nói: "Mình rất thương cậu, cô gái ngốc, mình thấy hai người chưa thật sự xảy ra quan hệ gì, hay là ly hôn đi, sau đó tìm một người đàn ông mà cậu có thể dựa vào."
"Lý Mật." Trần Dương không nhịn được, cô ta dám giật dây bảo Tô Diệu ly hôn ở ngay trước mặt anh, đây là chuyện mà không người đàn ông nào có thể nhịn được.
Anh nhìn chằm chằm vào Lý Mật, nói: "Sao cô biết tôi không giúp được vợ tôi?"
"Anh á?" Lý Mật cười lạnh, không hề để lời nói của anh trong lòng.
"Tôi nhớ hai ngày trước cô đã nói, chỉ cần tôi có thể lấy tám triệu ra thì cô sẽ gọi tôi là bố." Trần Dương nhìn Lý Mật, nói: "Không biết cô còn nhớ lời mình nói không?"
"Đúng, tôi đã nói những lời đó." Lý Mật cười khinh thường: "Anh có bản lĩnh thì lấy tiền ra đi, lấy được thì tôi sẽ gọi anh là bố! Có điều, nếu anh không lấy ra được thì hãy buông tha cho Diệu Diệu, ly hôn với cậu ấy đi."
"Mật Mật..." Tô Diệu kéo Lý Mật một cái, tám triệu đấy, mỗi ngày cô chỉ cho Trần Dương hai trăm tệ, sao anh có thể lấy nhiều tiền như vậy ra được.
"Ha ha, được." Trần Dương bật cười, đi qua, cầm chiếc túi da rắn trên ghế sô pha lên, nói: "Có điều, hôm nay phải khiến cô thất vọng rồi."
Nói xong, anh dốc ngược túi ra.
"Bịch bịch..."
Tất cả đồ trong túi đều rơi ra.
"Ôi..."
Trong giây phút đó, Lý Mật trợn mắt, miệng há to, bị cảnh tượng trước mắt làm ngây ra.
Cả căn nhà lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của ba người phụ nữ.
Đống tiền mặt chồng chất trên bàn như những cây búa đánh vào lòng họ, khiến ba người không nói lên lời.
"Tiền... Nhiều tiền quá!" Lúc này, Đường Tĩnh bên cạnh đã đi tới, vẻ mặt không tin nổi.
"Tiền... Tiền này ở đâu ra vậy?"
Tô Diệu nhìn những cọc tiền rơi cả ra đất, sững sờ không nói lên lời.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, da đầu Lý Mật tê rần. Tiền mặt đỏ tươi khiến miệng cô ta đắng chát. Cô ta cảm giác bắp chân mình như nhũn ra, không thể kiềm chế sự run rẩy.
Nhiều... Nhiều tiền quá, không biết chính xác là bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng phải hai, ba triệu.
Đây là lần đầu tiên cô ta thấy nhiều tiền mặt như vậy, cảnh tượng đánh thẳng vào thị giác khiến cô ta không tìm được từ nào để hình dung.
"Đây là ba triệu, vì không hẹn trước nên chỉ có thể rút ba triệu thôi, năm triệu còn lại anh sẽ chuyển khoản cho em." Nói xong, Trần Dương lấy chiếc điện thoại hàng nhái mua mất ba trăm tệ ở chợ bán đồ cũ ra.
"Điện thoại hơi chậm, chờ một chút." Trần Dương hơi xấu hổ, chiếc điện thoại cũ nát này chạy chậm như rùa vậy, mai phải đổi cái khác mới được.
Mấy phút sau, anh để điện thoại di động xuống, nói: "Chuyển cho em rồi đấy, chắc lát nữa là sẽ nhận được thông báo."
"Vừa dứt lời, điện thoại của Tô Diệu liền kêu "tinh tinh". Cô vô thức cầm điện thoại lên xem.
"Kính gửi khách hàng VIP của công ty, thẻ ngân hàng của bạn đã nhận được năm triệu nhân dân tệ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...