Chẳng trách năm xưa Thư Hải Tông lại bị người ta tấn công tập thể.
"Kỳ lạ, lối vào đâu mất rồi?"
Bích Tiêu chỉ về phía trước: "Vốn dĩ chỗ này có nhiều lối vào lắm, sao bây giờ biến mất hết cả thế nhỉ?"
"Liệu có liên quan gì tới biến cố lần này không?"
Trần Dương đoán.
"Không rõ nữa, tóm lại là lần này chỗ này rất quái lạ".
Bích Tiêu nói: "Sư đệ, phải theo sát ta đấy".
"Ừm, được!"
Trần Dương gật đầu, sau đó quan sát những người xung quanh. Tu vi của những người tới đây có cao có thấp, theo Tiểu Siêu phán đoán thì đa số đều là Đạo Vương hậu kỳ và bán Đạo Vương.
"Bát Quái Tiên Cung nói đúng thật, đúng là Thư Hải Tông đã có thay đổi lớn".
"Đúng vậy, tám mươi triệu năm rồi, bên trong rốt cuộc nuôi dưỡng bao nhiêu thư linh, chắc chắn khó mà tưởng tượng được!"
"Đợi đến lúc cấm chế mở ra thì ta phải là người xông vào đầu tiên".
Ánh mắt họ tràn ngập vẻ tham lam thèm thuồng.
Tính năng nghe trộm của Tiểu Siêu rất mạnh, trong vòng trăm nghìn mét mà không thiết đặt kết giới cách âm gì thì nó đều nghe lén được hết. Mà cho dù có đặt kết giới thì Tiểu Siêu cũng có thể hiểu được nội dung cuộc đối thoại của bọn họ thông qua khẩu hình.
Sau đó thì chọn lọc tin tức thống nhất.
Cuối cùng, Trần Dương rút ra được bốn tin tức có ích.
Thứ nhất, cứ mỗi mười triệu năm thì thư linh trong Thư Hải Tông sẽ phun trào một lần.
Thứ hai, lúc đó thì bên trong sẽ cực kỳ nguy hiểm, tất cả những pháp trận ẩn đều sẽ mở ra, tất cả đều là cửu tử nhất sinh.
Thứ ba, bên trong có một lượng lớn công pháp Đạo Vương, Đạo Hoàng, cho tới Bất Hủ, thậm chí còn có rất nhiều công pháp Vĩnh Hằng.
Thứ tư, có thể chia thực lực của thư linh thông qua màu của chúng. Màu trắng là yếu nhất, số công pháp nó mang theo cũng không nhiều. Màu đỏ là mạnh nhất, gặp nó thì phải co giò lên mà trốn cho mau, vì thư linh biết đoạt xác.
Biết được bốn tin tức có giá trị này, Trần Dương đã có cách đối phó.
Đương nhiên là phải có càng nhiều công pháp càng tốt, muốn có những công pháp cao cấp hơn thì cần phải đi vào sâu bên trong.
Đúng lúc này, mặt đất rung chuyển, một con voi ma mút khổng lồ đi từ trong ra.
Mọi người cùng ngẩng đầu lên nhìn.
Trên lưng voi ma mút có một lầu các nhỏ.
"Ôi má, ai thế? Lố đến thế này cơ à?"
"Im miệng, ngươi muốn chết à?"
Người kia vội bụm miệng hắn lại, giải thích: "Đây là vật cưỡi của đệ tử thân truyền Tượng Thần Cung!"
"Gì cơ? Tượng Thần Cung?"
"Đa tạ huynh đài đã cứu mạng!"
Chàng trai kia toát mồ hôi hột, vội chắp tay cúi đầu tạ ơn.
"Thác Bạt Hào Kiệt, không ngờ vẫn để ngươi tới trước một bước!"
Đúng lúc này, trên bầu trời vang vọng tiếng chim ưng chói tai, một con thần ưng đầu bạc cực lớn từ trên trời bổ xuống, cánh nó dang ra rộng phải trăm mét.
Trên lưng con thần ưng đầu bạc cũng có một tòa hành cung nhỏ.
"Mau tránh ra, nó lao xuống đấy!"
"Mau tránh ra..."
Những người khác kéo nhau né ra.
"Sư đệ, chúng ta sang bên kia!"
Bích Tiêu kéo tay Trần Dương đi sang một bên.
"Sư tỷ, bọn họ cũng hơi khoa trương quá rồi nhỉ?"
Bích Tiêu thở dài: "Kẻ ngồi trên con voi ma mút kia là người của Tượng Thần Cung, còn kẻ cưỡi thần ưng đầu bạc là người của Thôn Thế Tiên Tông. Hai tông này là đại tông nằm trong tốp hai trăm, người thường không thể dây vào, cũng không ai dám trêu họ!"
"Đệ hiểu rồi".
Trần Dương nhìn con hùng ưng đứng bên cạnh con voi ma mút, trong lòng cảm khái, đây chính là hiện thực tàn khốc.
Lan Đình Tiên Cung là một trong ba nghìn đạo cung, nhưng thực lực ba nghìn đạo cung cũng có cung mạnh cung yếu.
Lan Đình Tiên Cung xếp sau 2500, so với hai đại tông này thì đương nhiên là kém xa.
Nhìn khí thế xuất hành của đệ tử hai tông này là biết.
"Cái Thiên U, sao ngươi cứ thích lon ton theo đuôi ta thế?"
Trong lầu các, Thác Bạt Hào Kiệt vừa uống rượu vừa nói, bên cạnh hắn còn có hai thiếu nữ với thân hình nóng bỏng.
"Ngươi bớt nói nhảm đi!"
Cái Thiên U lạnh lùng nói: "Ông đây muốn tới đâu thì tới đó. Ngươi tới Thư Hải Tông này được thì ông cũng tới được!"
"Ngươi muốn đánh nhau à?"
"Đánh thì đánh!"
Không khí chợt trở nên căng thẳng, hai luồng khí thế ngang tàn va vào nhau trong không trung, những người đứng xung quanh đều cảm nhận được áp lực kinh người.
"Khí thế mạnh quá, ta cảm thấy mình chỉ như hạt cát nhỏ bé giữa hai người này".
"Đây chính là đệ tử thân truyền của tông môn trong tốp hai trăm à? Mạnh quá, mạnh đến nỗi không thể phản kháng!"
Trong lúc mọi người đang cảm thán thì một con hạc tiên cực lớn bay từ đâu tới, tiên khí lượn lờ quanh thân hạc tiên, trên lưng nó có một cô gái.
Cô gái đó mặc một bộ trường bào màu xanh, xinh đẹp điên đảo chúng sinh, nhưng lại mang phong thái như một vị thần!
Cô gái này vừa tới, khí thế bức người kia lập tức tan biến như mây khói.
"Lệ tiên tử tới rồi!"
"Lệ tiên tử có thể sang đây không, ta và cô uống với nhau một ly nhé?"
Lệ Băng Ngưng đáp: "Đa tạ Cái đạo hữu, người xuất gia không uống rượu!"
"Thế thì tiếc quá".
Cái Thiên U nói.
"Lệ tiên tử, chút nữa chúng ta có thể đồng hành không?"
Thác Bạt Hào Kiệt bước ra khỏi lầu các, ánh mắt nhìn Lệ Băng Ngưng ẩn chứa một tia dục vọng cực sâu xa.
"Ta hành tẩu một mình quen rồi, đa tạ ý tốt của Thác Bạt đạo hữu!"
Lệ Băng Ngưng thản nhiên, đẩy người khác ra xa cả nghìn dặm.
Thác Bạt Hào Kiệt cũng không tức giận, trước nay Lệ Băng Ngưng này đều lạnh lùng như thế. Cũng chính vì tính cách này nên cô ta mới được nhiều người theo đuổi đến vậy.
Tiên tử ở Quảng Hàn Cung nhiều vô số kể, những người đẹp tuyệt sắc cũng nhiều như sao, Lệ Băng Ngưng này thuộc hàng đẹp nhất ở đó!
"Sư tỷ, cô ấy là..."
"Lệ Băng Ngưng của Quảng Hàn Cung, cô gái này có lực chiến đấu siêu thường, tu vi Đạo Vương hậu kỳ đã đánh bại Đạo Hoàng sơ kỳ, thực lực ngang ngửa Đạo Hoàng trung kỳ, là Thiên Kiêu đời đầu!"
Bích Tiêu ngưỡng mộ nói.
Khoảng cách giữa người với người lớn thật đấy.
"Lợi hại ghê!"
Xem ra những Thiên Kiêu thật sự rất mạnh.
"Lệ sư muội, sao muội tới mà không báo với ta một tiếng nào thế?"
Đúng lúc này, một giọng nói êm dịu như nước mùa thu vang lên.
Một con giao long chín đầu kéo một chiếc chiến liên (xe chiến) chạy tới.
Người cưỡi xe là một thiếu nữ tinh quái, đi chân trần, trên chân còn đeo một chiếc lục lạc, trông có vẻ tuổi còn nhỏ nhưng lại gọi Lệ Băng Ngưng là sư muội!
"Phục Linh?"
"Là Phục Linh tiên tử của Thần Tiên Đạo Tông!"
"Không phải là Phục Linh tiên tử đã trở thành Đạo Hoàng từ mười nghìn năm trước rồi à? Hôm nay cô ấy tới đây làm gì?"
Những người khác thấy kỳ lạ.
Giao long chín đầu kéo chiến liên dừng ở một bên, Phục Linh tiên tử nhảy lên hạc tiên: "Lệ sư muội, sao tới địa bàn của tỷ tỷ mà không nói tiếng nào thế?"
Lệ Băng Ngưng hơi gục đầu nói: "Ta sợ làm phiền Phục Linh sư tỷ thanh tu".
Phục Linh tiên tử cười giòn tan, lục lạc trên tay và chân cũng rung leng keng: "Người đời đều biết ta thích chỗ náo nhiệt, ghét yên tĩnh. Thanh tu cái gì chứ!"
//
Lệ Băng Ngưng dựng lồng bảo hộ lên quanh người, bao bọc luôn cả hạc tiên lại.
Thác Bạt Hào Kiệt và Cái Thiên U sợ Phục Linh đến ám ảnh, chỉ lo cho bản thân mà quên đi mất vật cưỡi.
Thế nên voi ma mút phát điên, chạy loạn khắp nơi, còn thần ưng đầu bạc cũng phát ra tiếng kêu sắc bén, mang cả Cái Thiên U bay vút lên trời.
Nó đập cánh khiến gió lốc cuồn cuộn, bụi bay mù mịt.
Rất nhiều người bị cuốn bay.
"Ha ha ha... ai bảo các ngươi giả điếc!"
Phục Linh tiên tử cười khanh khách.
"Thật là một cô gái ngang ngược!"
Trần Dương nói.
Bích Tiêu không nói gì, dắt Trần Dương lui về sau.
Sau khi đến một chỗ khá an toàn rồi Bích Tiêu mới nói: "Tránh xa bọn họ ra chút, ta đoán chắc vẫn còn người khác tới nữa".
"Tới đi, tới càng nhanh càng tốt!"
Trần Dương thầm nói, mười triệu năm mới có một lần phun trào thư linh, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều Thiên Kiêu tới.
Đàn áp người bình thường chẳng đã gì cả, đàn áp được Thiên Kiêu mới sướng.
Chỉ khi chiến đấu với Thiên Kiêu đích thực mới có thể tìm ra điểm thiếu sót của mình.
Quả nhiên, một lúc sau, lại liên tục có người tới.
"Tiểu đao vương của Trường Hận Đao Tông - Đao Si!"
Bích Tiêu giải thích: "Đao Si lấy đao nhập đạo, lấy Si làm tên, là một kẻ si mê đao thật sự! Tu sĩ Đạo Vương hậu kỳ, từng chém chết tu sĩ Đạo Hoàng sơ kỳ chỉ bằng một nhát đao, cho đến bây giờ chưa từng bại trận!"
"Tiểu kiếm vương của Nhu Tình Kiếm Tông - Mục Kiếm Ca!"
"Nghe cái tên Nhu Tình Kiếm Tông buồn cười nhưng lại là tông môn siêu mạnh nằm trong tốp hai trăm đó. Đao Si ở đâu thì Mục Kiếm Ca ở đó, vì ba trăm nghìn năm trước, Mục Kiếm Ca đã thua Đao Si chỉ vì nửa chiêu!"