Bên trong cấm địa rất lớn, không gian Tự Thành.
Chẳng mấy chốc hai người đã tới một lầu các tên là Quan Sơn Cư.
Phòng ốc dọc đường không sập đổ thì cũng bị đốt sạch, chỉ có lầu các này là toàn vẹn.
"Sư tỷ, lần trước tỷ vào đây đã tới bên này chưa?"
"Chưa!"
Bích Tiêu lắc đầu: "Bên trong Thư Hải Tông không phải là bất biến, nó luôn thay đổi. Có người phân tích rằng Thư Hải Tông là một pháp trận bát quái quy mô lớn, không ngừng biến đổi".
"Đệ muốn vào à?"
Trần Dương còn chưa kịp gật đầu thì Bích Tiêu đã nói: "Không được, nguy hiểm lắm".
Trần Dương suy nghĩ chút rồi nói: "Đệ có cách rồi".
Anh nhặt một viên đá lên thi triển Tán Đậu Thành Binh, viên đá kia lập tức biến thành một tráng sĩ da ngăm đen: "Tham kiến chủ thượng!"
"Mở cửa ra!"
"Rõ!"
Linh trí của tráng sĩ kia không quá cao, chỉ biết chấp hành nhiệm vụ một cách cứng nhắc.
"Chủ thượng, không mở được!"
"Đập mạnh vào!"
"Ầm ầm ầm!"
Tráng sĩ đập liền mấy chục cái mà cửa lớn vẫn không suy suyển!
"Tránh ra, để ta!"
Trần Dương nói, tráng sĩ lập tức bước sang bên. Trần Dương đứng từ xa đấm mấy quyền vào Quan Sơn Cư khiến bụi trên cửa rơi mù mịt.
"Đẳng thứ sáu cộng thêm ba mươi lần lực!"
Trần Dương tung một cú đấm mạnh bạo, cửa Quan Sơn Cư nát vụn ngay lập tức.
Một giây sau, vô số oan hồn từ trong tuôn ra!
Mẹ kiếp, chẳng trách không đẩy vào được, thì ra bên trong có nhiều oan hồn như vậy.
Nhưng tu vi của những oan hồn này cũng quá thấp, cao nhất là cảnh giới Siêu Thoát thì sao có thể đỡ nổi mấy quyền kia của mình.
Trên cửa cũng không có vết tích của kết giới pháp trận.
Trừ phi...
Trần Dương ngẩng đầu lên nhìn, anh cứ cảm thấy những cửa sổ kia giống những con mắt, cửa lớn thì là một cái miệng lớn sâu hun hút.
"Mau lùi lại!"
Trần Dương kéo Bích Tiêu bay lùi nhanh về phía sau.
Sau đó Quan Sơn Cư biến thành một oan hồn có hình thể cực to.
Ruột già trong bụng hắn còn mọc đầy mắt.
Nhưng miệng hắn lại thiếu mất hai cái răng cửa.
"Thứ quỷ gì đây?"
Bích Tiêu trợn to mắt, cô ấy cũng lần đầu tiên gặp phải thứ quỷ này.
"Không biết, chắc là oan hồn, muốn dẫn dụ chúng ta vào trong".
Anh cảm thấy oan hồn này rất mạnh, mình phí nhiều sức lực đến vậy mới đánh gãy được hai cái răng cửa của hắn.
"Vào bụng ta chơi nhé? Trong đó vui lắm!"
Giọng nói của oan hồn béo ị the thé khó nghe, con mắt ti hí đầy gian trá và hung tàn.
Giọng nói của hắn có một cảm giác mê hoặc khó tả bằng lời.
Trần Dương quay người nhìn thì thấy mắt Bích Tiêu đã hơi lờ đờ.
"Sư tỷ, tỉnh lại đi!"
Trần Dương hét lớn Bích Tiêu mới tỉnh táo lại.
"Sư đệ, vừa nãy ta..."
"Lập tức phong bế lục thức của mình, bảo Tiểu Siêu quan sát động tĩnh xung quanh".
Trần Dương ngắt lời cô ấy, phong bế lục thức, có Tiểu Siêu thì không có vấn đề gì lớn.
"Tiểu Siêu, bây giờ thứ quỷ kia có chuyển động không?"
"Tạm thời thì không, gửi ảnh địa hình quét được sang đây".
"Sư tỷ, theo sát đệ nhé".
Máy chủ của Trần Dương có thể liên hệ với máy con.
Bích Tiêu không ngờ mình phong bế lục thức rồi mà vẫn nghe được tiếng của Trần Dương, cô ấy lập tức giơ tay nắm chặt lấy tay anh.
Ý thức của Tiểu Siêu và Bích Tiêu nối liền với nhau, thế nên cho dù Bích Tiêu đã phong bế lục thức rồi thì vẫn có thể nhìn được tình hình bên ngoài.
Còn về việc tại sao lại nắm tay thì đó là hành động theo bản năng.
Trần Dương cũng không suy nghĩ nhiều, để mặc Bích Tiêu nắm tay mình.
"Hình như hắn không thể rời khỏi chỗ kia!"
Quan sát một hồi, Trần Dương nói chuyện bằng ý thức: "Sư tỷ, tỷ có biết Phọc Địa Oán không?"
"Biết!"
Bích Tiêu hỏi lại: "Phọc Địa Oán là một loại oán linh rất mạnh, nhưng điểm hạn chế duy nhất là không thể rời khỏi nơi hắn chết. Nói như vậy thì tên thối tha kia chắc là Phọc Địa Oán rồi".
"Nếu chúng ta có thể giết Phọc Địa Oán mạnh như thế rồi lấy Phọc Địa Linh của hắn thì nó là bảo vật bổ dưỡng thần niệm thượng đẳng đấy!"
"Phọc Địa Oán này ít nhất cũng phải là Đạo Hoàng sơ kỳ, chúng ta giết được hắn không?"
"Không thử sao biết!"
Nếu tấn công thì e là sẽ rất khó, vừa nãy Trần Dương phí nhiều sức như vậy mới đánh rớt được hai cái răng cửa của hắn thôi.
Chắc chắc Phọc Địa Oán này phải ở cảnh giới Đạo Hoàng trung kỳ tới hậu kỳ.
Nhưng muốn đối phó với hắn, nói khó thì khó thật, nhưng nói dễ thì cũng dễ.
Nói trắng ra thì Phọc Địa Oán chính là oan hồn, mà oan hồn thì luôn sợ sấm sét.
Còn có những chiêu thức của Phật môn, cũng là một trong những cách tuyệt nhất để đối phó với oan hồn.
Tiếc là Dương Phật không có ở đây, nếu anh ta mà có ở đây thì chắc chắn sẽ cười chết đấy.
Nhưng dù không có Dương Phật thì Trần Dương cũng xử lý được vì anh biết tất cả những thứ mà Dương Phật biết.
Uy lực của sấm sét quá mạnh, lại còn dễ khiến Phọc Địa Linh bị thương tổn.
Nghĩ vậy, Trần Dương rút ra một ít đức tin, số sức mạnh đức tin này tích lũy ở thế giới trong cơ thể, dồi dào vô biên.
Chỉ tiếc là Trần Dương không cần đức tin vì thứ này cũng có kịch độc như hương hỏa.
Cũng chỉ có mình Dương Phật dùng nó như ăn mật.
Chẳng mấy chốc sau, một tòa tháp Lưu Ly Bát Bảo xuất hiện trong tay Trần Dương, tòa tháp này được đắp nặn nên từ sức mạnh đức tin thuần túy.
"Đi!"
Tháp Lưu Ly Bát Bảo bao phủ Phọc Địa Oán lại trong nháy mắt.
Không quá ba khắc, tháp Lưu Ly Bát Bảo đã bay trở lại trong tay Trần Dương.
Oan hồn khổng lồ đã biến mất, chỗ hắn đứng đã lộ ra diện mạo thật.
Đó là một tòa lầu các bị gãy ngay chính giữa, ở tầng bị gãy còn có một cái xác khô nằm đó.
Tuy xác đã khô nhưng vẫn lờ mờ có thể nhìn thấy trước khi chết kẻ này là một người mập mạp.
Tám mươi triệu năm rồi mà thi thể vẫn chưa hóa thành bột mịn, thực lực của người này khi còn sống chắc chắn là Đạo Hoàng!
Một Phọc Địa Linh thuần khiết lặng lẽ lơ lửng bên trong tháp Lưu Ly.
"Sư tỷ, được rồi".
Sau khi giải tỏa phong bế, Bích Tiêu nhìn tháp Lưu Ly Bát Bảo trong tay Trần Dương: "Sư đệ, pháp bảo này của đệ lợi hại quá".
Lợi hại sao?
Chắc vậy!
Chỉ một cái tháp như này đã tốn mất đức tin mấy triệu tỷ người của Trần Dương, tuy rằng số lượng tín ngưỡng này đối với anh chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
"Sư tỷ, cho tỷ này".
"Cho ta?"
Bích Tiêu ngơ ngác: "Sư đệ, cái này là đệ..."
"Tạm thời đệ vẫn chưa dùng được thứ này, Phọc Địa Oán cảnh giới Đạo Hoàng này rất có lợi cho tỷ".
Đương nhiên là Trần Dương đang nói dối rồi, chỉ là anh có mảnh vụn cánh cửa Chúng Diệu, dương thần luôn được tưới nhuần nên không cần Phọc Địa Linh.
Bích Tiêu cảm động, Phọc Địa Linh cấp Đạo Hoàng còn quý hơn cả nguyên thai Đạo Hoàng nữa!
"Vậy... ta nhận nhé!"
Trần Dương cười, đưa Phọc Địa Linh vào miệng Bích Tiêu.
Một cảm giác mát lạnh truyền khắp toàn thân Bích Tiêu, vô cùng thoải mái.
"Cảm ơn sư đệ".
Hình ảnh của Trần Dương in trong đáy mắt của Bích Tiêu giờ phút này vô cùng rõ nét.
"Đi thôi".
Hai người tiếp tục đi vào trong, nhưng không hề buông tay nhau ra.
Rời khỏi Quan Sơn Cư, tốc độ của hai người chậm lại khá nhiều, càng vào trong, thư linh mà họ gặp phải càng mạnh.
Thường nhìn thấy một cái đầu lâu bay qua lại trong không trung, miệng lẩm bẩm mấy lời kỳ lạ cổ quái.
Những thứ này đều là thư linh chưa biến thành hình người được.
"Cái này là của ta, muốn chết à!"
"Ầm ầm ầm!"
Trong vòng một trăm dặm có mấy trăm người đang đấu với nhau.
//
Có một lão già chỉ có nửa thân trên đứng trước bọn chúng, trên người ông ta mặc đồ của phu tử (thầy dạy học), cằm dưới có chòm râu dài bạc phơ.
Nhưng nhìn xuống dưới nữa thì không có gì hết, ông ta không có chân.
Nửa đêm mà gặp cảnh này thì chắc chắn nhiều người sẽ bị dọa chết khiếp đấy.
"Lão thư linh dạy kiến thức cho thư linh mới, hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt thật!"
Trần Dương phất tay áo, thi triển Tụ Lý Càn Khôn.
Ngay cả lão già kia cũng bị thu vào.
"Đừng giết ta, đừng giết ta mà... ta chỉ là một người dạy học bình thường mà thôi".
Lão già kia vội hét lên.
Ông ta thấy trong không gian rộng vô bờ bến này đều là đồng loại của mình.
Trần Dương thấy hứng thú, hai người vào đây lâu như vậy, lần đầu thấy thư linh kiểu như ông ta.
"Đại Đạo Cấm Phong!"
Hạn chế hành động của lão thư linh xong, Trần Dương nói: "Ông là thư linh cấp bậc gì?"
"Cậu bạn này, lão đây là thư linh Đạo Hoàng hậu kỳ".
"Đạo Hoàng hậu kỳ mà yếu thế này à?"
Lão thư linh cười mặt méo xệch: "Tu vi cao không có nghĩa sức chiến đấu mạnh, trừ phi là những thư linh loại chiến đấu kia, chứ thư linh giống như bọn ta chỉ có cảnh giới là cao, chứ sức chiến đấu chẳng đến đâu".
"Ông cũng thành thật phết!"
Bích Tiêu nói.
"Phải vậy thôi, vì lão muốn sống mà!"