Tiền Chính Đức vẫn còn chưa yên tâm, lại gọi hai bảo vệ bệnh viện đến: “Các anh trông cậu ta, lát nữa nếu như cậu ta định chạy thì phải bắt cậu ta lại.”
Ông ta nhìn Trần Dương, trong lòng cười khẩy không thôi, lát nữa chỉ cần xác định tấm thẻ Tử Kim Đế Vương kia là giả, ông ta sẽ lập tức cho bảo vệ khống chế cậu ta lại, sau đó đưa cậu ta tới Cục cảnh sát.
Đợi được khoảng hai, ba phút, Tiền Chính Đức đã thấy thiếu kiên nhẫn.
Sao thế?
Xác nhận tấm thẻ kia là giả mà phải tốn nhiều thời gian thế à?
Lúc này, nhân viên y tế cầm thẻ Tử Kim Đế Vương của Trần Dương đi đến.
Trương Chính Đức vừa định gọi nhân viên y tế lại thì thấy anh ta đi thẳng tới chỗ Trần Dương, nói vô cùng khách sao: “Tiên sinh, chào anh, đây là thẻ ngân hàng của anh, còn đây là hóa đơn nộp tiền.”
Cái gì?
Tấm thẻ ngân hàng trong tay tên này thật sự là thẻ Tử Kim Đế Vương, không phải là giả sao?
Ừng ực!
Tiền Chính Đức khó khăn nuốt ngụm nước bọt!
Ông ta không thể ngờ, tấm thẻ này thật sự quẹt được tám trăm triệu!
Nhất thời, ánh mắt ông ta nhìn Trần Dương tràn ngập sự khiếp sợ!
Ông ta làm viện trưởng của bệnh viện số 5, phấn đấu cả đời cũng chỉ miễn cưỡng làm được một tấm thẻ Thiên phu trưởng.
Thẻ đế vương này không chỉ tượng trưng cho của cải, mà còn tượng trưng cho quyền lực. Ông ta dám vỗ ngực nói, trong toàn bộ thành phố Tây Xuyên, số thẻ đế vương không vượt quá số ngón tay trên một bàn tay!
Lần này ông ta đá phải tấm sắt rồi! Lúc này, ông ta hối hận xanh ruột.
“Tiên… tiên sinh, thật sự ngại quá!” Giọng nói của Tiền Chính Đức đã run rẩy: “Chuyện này là sai lầm của tôi, anh đừng giận!”
Cái gì?
Viện trưởng lại xin lỗi người thanh niên này?
Hơn nữa dáng vẻ kia của ông ta muốn khúm núm bao nhiêu thì có bấy nhiêu, giọng điệu còn vô cùng thành khẩn.
Nhân viên y tế và bảo vệ ở bên cạnh đều ngạc nhiên đến ngây người!
Đây vẫn là vị viện trưởng hô mưa gọi gió, nói một không được hai sao?
“Trời ơi, đây không phải là viện trưởng Tiền của bệnh viện số 5 sao?”
“Đúng rồi, sao ông ấy lại xin lỗi một người thanh niên nhỉ!”
Cùng lúc đó đã có người nhận ra Tiền Chính Đức, bọn họ thấy ông ta cúi đầu, khom lưng xin lỗi Trần Dương, ai nấy đều mở to mắt ngạc nhiên.
Người thanh niên trước mặt này có lai lịch thế nào?
Sao viện trưởng Tiền lại cẩn thận như vậy? Có phải là con cháu của vị quan lớn nào không?
Tiền Chính Đức nghe thấy tiếng người xung quanh bàn tán thì vừa tức vừa lúng túng, thế nhưng lại không dám lộ ra bất cứ điều gì trước mặt Trần Dương.
“Không cần xin lỗi, chỉ cần bố của tôi không có chuyện gì là được.” Trần Dương nhìn ông ta, nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Đúng đúng đúng, tôi nhất định sẽ sắp xếp phòng bệnh tốt nhất cho bố của anh.” Tiền Chính Đức bèn vội vàng gật đầu, nói.
Hai tiếng sau, đèn đỏ bên ngoài phòng phẫu thuật chuyển sang màu xanh, cửa phòng phẫu thuật cũng được mở ra.
Trên người Trần Thiên Tông cắm đầy ống, ông được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Trần Dương và Cố Phương lo lắng chạy đến: “Trưởng khoa Lam, tình hình của bố tôi thế nào rồi?”
Cố Phương không nói gì mà đi theo Trần Thiên Diệu vào phòng bệnh.
“May mà không phải xấu hổ với anh.” Lam Khê lấy khẩu trang xuống, nói: “Bố của anh bị bệnh tim phát tác, cũng may phẫu thuật kịp thời, nếu như chậm một chút nữa chỉ e rằng…”
Những lời phía sau cô không nói nữa, bởi vì nếu muộn thêm mấy phút thì có là thần tiên xuống trần cũng không cứu được Trần Thiên Diệu.
“Cảm ơn trưởng khoa Lam, cảm ơn cô!” Trần Dương vô cùng thành khẩn nói với Lam Khê: “Lần này cô cứu bố tôi mà không cần báo đáp, sau này cô có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi. Chỉ cần là việc tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Lam Khê mỉm cười, không tiếp lời Trần Dương, đối với cô, việc cứu chữa bệnh nhân chính là trách nhiệm của bác sĩ.
“Nhanh đi chăm sóc bố anh đi!” Lan Khê nói.
Trần Dương nhìn Lam Khê thật kỹ rồi gật đầu, sau đó lập tức đi đến phòng bệnh của bố.
Anh vừa vào phòng, Cố Phương đã mở miệng hỏi: “Con trai à, con có quan hệ gì với trưởng khoa Lam vậy?”
“Mẹ à, con với trưởng khoa Lam chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Trần Dương biết mẹ mình đang nghĩ gì, anh bèn nói: “Mẹ đừng nghĩ nhiều, không phải là quan hệ gì đặc biệt cả.”
Cố Phương gật đầu: “Lần này trưởng khoa Lam cứu bố của con, con phải cảm ơn người ta đàng hoàng đó!”
“Con biết rồi, con biết rồi!” Trần Dương nhìn mẹ mình rồi nói: “Không còn sớm nữa, mẹ cứ nằm nghỉ ở giường bên cạnh đi, con trực đêm cho.”
Cố Phương gật đầu, bà vốn bị huyết áp cao một chút, hôm nay huyết áp lại tăng vì cơn giận, thế nên bà cũng không nói gì nhiều thêm.
Suốt đêm không nói chuyện, khi vầng mặt trời chiếu sáng phòng bệnh, Trần Dương mở mắt ra.
Tối hôm qua anh vừa trực bên bố, vừa dùng Nhật Nguyệt Thần Điển để tu luyện để bảo đảm ngày hôm sau vẫn có tinh thần khỏe mạnh.
Nhìn bố mình vẫn đang chìm trong giấc ngủ, Trần Dương ra khỏi phòng bệnh, xuống tầng mua bữa sáng.
Lúc ăn sáng, mẹ anh lại mở miệng, nói: “Con trai à, hôm nay phải đi mua chút quà để cảm ơn trưởng khoa Lam nhé, nếu không phải cô ấy cứu chữa kịp thời, chỉ sợ bố của con đã…”
“Vâng.” Trần Dương gật đầu.
Sau khi ăn sáng xong, anh bấm số điện thoại của Mễ Tuyết: “A lô, Mễ Tuyết, chuẩn bị cho tôi một bộ trang sức và một bộ mỹ phẩm, ừm, đưa tới bệnh viện Nhân Dân số 5…”
Trong phòng làm việc của viện trưởng.
Lam Khê đứng trước bàn làm việc, nhìn Tiền Đức Chính: “Viện trưởng, ông tìm tôi có chuyện gì không?”
Tiền Chính Đức ngồi dựa trên ghế, nheo mắt cười nhìn Lam Khê, đôi mắt không ngừng đánh giá cô.
Lam Khê này đúng là xinh đẹp, vốn đang ở độ tuổi đẹp nhất, trưởng thành nhất của phụ nữ, khuôn mặt tuyệt đẹp, lại thêm khí chất hình thành khi cứu người lâu dài nên không cần phải nói trông cô mê người tới mức nào.
Người đẹp cực phẩm như thế này là đàn ông thì ai cũng không nhịn được muốn nhìn thêm mấy lần.
Tiền Chính Đức cũng giống như vậy.
“Lam Khê à, có chuyện tôi muốn hỏi cô.” Hai tay của Tiền Chính Đức khoanh lại, để trên bàn làm việc, làm dáng vẻ viện trưởng để dò hỏi: “Chuyện tối hôm qua là thế nào? Bệnh nhân chưa nộp tiền mà cô đã bắt đầu làm phẫu thuật rồi à? Thế nào, bệnh nhân kia cô biết à, là họ hàng của cô sao?”
“Quen biết, nhưng không phải là người thân.” Lam Khê gật đầu, nói: “Con trai của bệnh nhân, chính là đại thiếu gia của nhà họ Trần.”
Cái gì?
Đại thiếu gia của nhà họ Trần?
Nhà họ Trần này là gia tộc đứng đầu ở thành phố Tây Xuyên, cũng may hôm qua mình nhận sai đúng lúc, bằng không e là những ngày nhàn hạ của mình đã kết thúc rồi.
Ông ta thầm nghĩ mà sợ.
“Nhưng mà, tôi nghe nói, hình như anh ấy đang ở rể nhà họ Tô!”
Cái gì?
Còn là người ở rể nhà họ Tô?
Tiền Chính Đức sửng sốt, mẹ nó, tên nhóc này chính là thằng con rể ăn hại, bám váy đàn bà của nhà họ Tô trong truyền thuyết đó.
Đệch, hôm qua mình phải cúi đầu khom lưng xin lỗi một thằng vô dụng bám váy đàn bà à.
Nghĩ đến đây, sắc mặt ông ta tối sầm.
Mẹ nó, chẳng trách cậu ta có thẻ Tử Kim Đế Vương, xem ra, thẻ kia là của vợ cậu ta?
Cậu ta quẹt tám trăm triệu trong thẻ, bị vợ biết thì e là khi về nhà phải quỳ vỏ sầu riêng rồi.
Ông ta sờ cằm, hơn nữa, tối hôm qua, không có lấy một người của nhà họ Trần đến thăm.
Ông ta ngẫm nghĩ một lúc, đại thiếu gia nhà họ Trần đi ở rể, làm mất hết mặt mũi nhà họ Trần, bọn họ còn ước gì rũ sạch quan hệ với một tên làm sỉ nhục gia đình ấy chứ, sao có thể đến thăm được?
Nghĩ tới đây, sự lo lắng trong lòng ông ta hoàn toàn biến mất, hiện giờ ông ta không cần lo lắng đã đắc tội người không nên đắc tội nữa.
Khi bình tĩnh lại, tâm trạng của ông ta cũng bắt đầu dao động.
Nhớ tới việc hôm qua Lam Khê làm trái với quy định của bệnh, phẫu thuật cho bệnh nhân, ông ta lập tức nảy ra một ý định.
“Khụ khụ.”
Tiền Chính Đức hắng giọng một cái, nghiêm túc nhìn Lam Khê: “Lam Khê à, coi như cô quen biết Trần Dương kia thì cô cũng không thể làm trái với quy định của bệnh viện được. Tôi đã phải bỏ bao công sức mượn cô từ bệnh viện số 1 tới đây là vô cùng nể tương lai của cô. Cô làm ra chuyện này khiến tôi rất khó xử…”
Sắc mặt Lam Khê hơi ngại ngùng, cô nói: “Viện trưởng, lúc đó tôi vội cứu người, nhất thời cũng không nghĩ nhiều như vậy… Lại nói, không phải sau đó Trần Dương đã nộp tiền rồi hay sao?”
Tiền Chính Đức đứng lên, đi về phía Lam Khê, lắc đầu: “Bệnh nhân chưa nộp tiền mà cô đã tự ý phẫu thuật cho bệnh nhân, dù nói thế nào thì cô cũng đã làm trái với quy định của bệnh viện!”
Lam Khê thở dài trong lòng, hơi bất đắc dĩ nói: “Vậy thì, viện trưởng, ông xử phạt đi! Nếu như ông thấy khó làm thì tôi có thể xin quay về bệnh viện số 1.”
Tiền Chính Đức cười hì hì, nói: “Tôi không dễ dàng gì mới điều cô từ bệnh viện số 1 tới bệnh viện số 5, sao có thể cam lòng để cô trở lại chứ. Dù sao y thuật của cô tốt như thế, bệnh viện số 5 còn cần cô giúp đỡ nhiều hơn.”
Đôi lông mày thanh tú của Lam Khê nhíu chặt lại: “Vậy chuyện này phải phạt thế nào, chung quy vẫn phải cho mọi người một câu trả lời chứ?”
“Phạt? Sao tôi nỡ lòng nào phạt cô được chứ?” Tiền Chính Đức nhìn Lam Khê bằng đôi mắt dâm tà: “Lam Khê à, thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy cô tôi đã thích cô rồi, thế nên tôi mới nghĩ tất cả mọi cách để điều cô về viện 5. Chỉ cần cô đồng ý theo tôi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cô.”
“Hơn nữa, vị trí phó viện trưởng viện 5 đã bỏ trống từ lâu rồi, chỉ cần cô theo tôi, tôi có thể…”
Còn chưa nói hết câu, Tiền Chính Đức đã đột ngột nắm lấy tay Lam Khê, sau đó ôm lấy cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...