Sau khi đột phá bán Đạo Vương, Trần Dương bắt đầu luyện Bổ Thiên Công, tu bổ nền tảng Siêu Thoát.
Thời gian này thân xác và dương thần có cánh cửa Chúng Diệu, pháp lực thì có tài nguyên vô tận cung cấp.
Nguyên Dương và tập thể hóa thân thôi diễn đạo tàng cấp Đạo Vương.
Công pháp cấp Đạo Vương khó hơn công pháp cấp Siêu Thoát gấp chục lần, cho dù tăng thêm số lượng phân thân cũng không có tác dụng gì, thế nên phải mười năm mới hoàn thành được thôi diễn.
Trong năm này, nền tảng cảnh giới Siêu Thoát của Trần Dương được bổ túc hoàn mỹ, thực lực tăng mạnh đến rất gần với cảnh giới Đạo Vương.
Mục tiêu đạt một nghìn tỷ người dùng đặt ra hồi đầu năm đã hoàn thành được tám trăm tỷ rồi.
"Không phải chuyện gì cũng thập toàn thập mỹ, tám trăm tỷ cũng đủ rồi!"
Trần Dương xuất quan vì đại hội hệ viện đã bắt đầu rồi.
Trong hai năm này, quan hệ giữa Trần Dương và Bích Tiêu càng thân thiết thêm, lúc rảnh rỗi thì Bích Tiêu gảy đàn còn Trần Dương thì nửa nằm nửa ngồi, vừa uống trà vừa thưởng thức tiếng đàn.
Cảm giác cuộc sống vô cùng êm đềm.
Độ ăn ý giữa hai người thì càng ngày càng tăng.
Trần Dương có thể cảm nhận được tâm ý ngượng ngùng lạ thường của Bích Tiêu.
Nhưng anh không bóc trần cô ấy.
Anh rất hưởng thụ cảm giác không rõ ràng này, hơn nữa tạm thời anh cũng không muốn tìm hiểu sâu hơn.
Dù sao thì ở động phủ giới còn hơn mười cô vợ xinh đợi mình, anh đã ngựa lắm rồi, không muốn thật sự biến thành ngựa giống đâu.
Chuyện tình cảm cứ để thuận tự nhiên thôi.
Tính ra bao nhiêu năm từ động phủ giới tới vực Vĩnh Hằng, ngoài Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết là chuyện ngoài ý muốn, thì anh không có trêu hoa ghẹo nguyệt gì.
Chỉ duy nhất một lần ở Vô Cực Kiếm Tông, nhưng lần đó anh bị người ta từ chối.
"Sư tỷ!"
"Sư đệ!"
Ánh mắt hai người giao nhau, Bích Tiêu bỗng thấy tim mình đập thình thịch.
"Đi thôi, đại hội sắp bắt đầu rồi".
"Ừm!"
Hai người sánh vai nhau đi, chẳng mấy chốc mà đã tới trường đấu.
Có ba đối tượng tham gia đại hội đấu võ lần này.
Đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử thân truyền.
Tốp một trăm đệ tử ngoại môn đứng đầu sẽ được trở thành đệ tử nội môn, mười đệ tử nội môn đứng đầu sẽ trở thành đệ tử thân truyền của năm viện.
Đây là việc trước nay chưa từng xảy ra.
Nhiều người đoán rằng Đạo chủ muốn bổ sung hai người vào chỗ hai đệ tử thân truyền đã mất kia nên mới ra quy tắc này.
Nhưng đây là chuyện tốt với mọi người.
Cho dù có là một chọi mười nghìn.
Đệ tử ngoại môn đấu với nhau chẳng có gì đáng xem, chỉ là đám đệ đệ cảnh giới Siêu Thoát thôi.
Đệ tử nội môn cũng không có gì hay, đa số đều là người mới, chỉ có chưa đến 10% là Đạo Vương.
Trận chiến giữa các đệ tử thân truyền mới là trọng điểm.
Giành được tốp ba là rất quan trọng.
Ngoài Tuế Nguyệt Pháp thì còn được ban thưởng bao nhiêu là đan dược pháp bảo, chắc chắn đều là vật phi phàm.
Lạc Bắc Đẩu ngồi ghế chủ, tiếp đó là Chiến Kiếm Phi của Hình Phạt Viện, Trang Bất Phàm của Chiến Đường, Thương Dương của Đan Dược Viện, Bộ Tam Đao của Đạo Binh Viện, Phong Lưu Niên của Diễn Võ Viện.
Trong sáu viện Thiều Hoa Viện và Hình Phạt Viện là ít đệ tử thân truyền nhất.
Cả hai viện cộng lại cũng chỉ mới được hai mươi người, còn bốn viện còn lại, mỗi viện có đến ba mươi người. Tổng cộng có tất cả một trăm bốn mươi đệ tử thân truyền.
Ghép cặp đấu bằng hình thức rút thăm là công bằng nhất.
"Sư đệ, chút nữa mà gặp đối thủ mạnh quá thì đừng có cố gắng chống chọi làm gì, biết không?"
Bích Tiêu hơi lo lắng. Trong thi đấu không cho phép sử dụng vũ khí, như vậy cũng là vì công bằng, bởi vì cạnh tranh Tự Liệt cũng không cho phép sử dụng vũ khí.
Như vậy để đề phòng một số kẻ đầu cơ trục lợi.
Nếu như có người cho ngươi mượn bảo vật Bất Hủ, thì ta còn đánh làm gì nữa, nhận thua luôn cho xong.
"Đệ biết rồi".
Trần Dương cười, không dùng vũ khí là tốt nhất, vừa hay có thể thử thực lực của mình đến đâu.
Càng về sau, thực lực mà Bổ Thiên Công mang lại cho mình càng khoa trương, đạo cơ hoàn thiện có thể khiến mình phát huy toàn bộ thực lực một cách hoàn mỹ nhất.
Ví như pháp lực chồng lớp, anh không cần dùng binh khí để truyền tải nữa.
Có binh khí thì cũng chỉ như thêu hoa trên gấm mà thôi.
"Hôm nay là đại hội hệ viện mười nghìn năm tổ chức một lần, ta mong các con cố gắng hết sức, quy tắc rất đơn giản, không được hạ sát chiêu, còn lại thì đấu thế nào cũng được".
Lạc Bắc Đẩu nhìn hết tất cả một lượt rồi nói: "Bắt đầu rút thăm".
Một nữ đệ tử giúp việc ôm một cái hộp ra đứng chính giữa, mọi người lục tục nối đuôi lên rút thăm.
Bảy mươi người đứng sang một bên, Trần Dương lại vừa khéo đứng vào trong nhóm người này.
"Tuyệt đối đừng để mình bốc trúng sư đệ!"
Bích Tiêu thầm cầu mong.
Cô ấy bốc một tờ giấy, sau khi mở ra thì thấy đối thủ là một người tên là Hà Trại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng mấy chốc sau bảy mươi cặp đấu đã được các định.
Trần Dương nhìn bảng công bố, đối thủ của anh lại là một nữ đệ tử tên Ngải Diệp Thanh của Đạo Binh Viện.
"Nữ đệ tử của Đạo Binh Viện là tốt rồi, sức chiến đấu không quá mạnh, đệ may thật đó!"
Bích Tiêu vui vẻ cười, cô ấy chỉ sợ Trần Dương gặp phải những đệ tử đã có danh tiếng rồi thôi.
Trần Dương cười méo mặt, anh không cần may mắn thế này.
Hơn nữa đánh nhau với nữ đệ tử, nhỡ đánh người ta khóc luôn thì biết làm sao?
Rất nhanh, trận đấu đầu tiên đã diễn ra.
Đánh hăng say lắm, Trần Dương cũng dùng chip siêu năng quay lại trận đấu của họ sau đó để nó phân tích ưu điểm và nhược điểm.
"Phát hiện một trăm sơ hở trong chiến đấu... phương án giải quyết là..."
Trần Dương cười, anh thấy Bích Tiêu cũng đang làm giống mình.
Bích Tiêu đang tập trung xem thi đấu, đột nhiên cảm nhận được gì đó nên quay đầu thì thấy Trần Dương đang nhìn mình: "Lo mà xem thi đấu đi, ta có gì đâu mà nhìn!"
Bích Tiêu truyền âm cho anh".
"Sư tỷ, Tiểu Siêu có ích nhỉ?"
"Ừ... có ích, tốc độ phân tích quá nhanh, có nó thì lực chiến đấu của ta tăng lên ít nhất gấp đôi".
Bích Tiêu trả lời.
"Nó là chip sống có thể dung nhập vào cơ thể. Thế nên đến cuộc chiến Tự Liệt tỷ cứ mạnh dạn dùng đi, Tiểu Siêu không thuộc vào hàng binh khí".
"Ừm, ta biết rồi".
Bích Tiêu thấy ngọt ngào lắm, lúc đầu Trần Dương tặng mình thứ này chắc là đã nghĩ tới cuộc chiến Tự Liệt rồi nhỉ?
Cô ấy thấy lòng ấm áp đến lạ.
Trần Dương không biết cô ấy nghĩ gì, nếu anh biết thì chắc chắn sẽ nói: Tỷ suy nghĩ nhiều quá rồi.
Phải công nhận rằng thực lực của những đệ tử thân truyền này rất mạnh, chiêu thức cũng vô cùng rực rỡ, nhưng Trần Dương lại nhìn ra rất nhiều sơ hở.
"Ta thật không ngờ bọn họ có nhiều sơ hở đến thế".
Bích Tiêu lại một lần nữa cảm thán về độ lợi hại của chip siêu năng.
Nhìn sang chín sư huynh của anh thì họ còn đang thảo luận đối thủ mà mỗi người họ sẽ gặp xấu xí thế nào.
Thật hết thuốc chữa.
Bích Tiêu xếp thứ mười lăm, sắp đến lượt cô ấy lên sàn đấu rồi.
"Sư tỷ cố lên!"
Trần Dương nói.
"Sư muội, cố lên, đánh bại thằng xấu xí đó đi!"
Đám Ngưu Đại đồng loạt nói.
Bích Tiêu cười xong nhảy lên lôi đài.
"Thì ra là Bích Tiêu sư tỷ, Hà Trại của Diễn Võ Đường xin lĩnh giáo".
Hà Trại chắp tay nói.
"Đánh luôn đi, bớt nói xàm!"
Bích Tiêu không có hứng thú nói chuyện với hắn, cũng không muốn biết hắn ở viện nào, cô ấy chỉ muốn mau kết thúc trận đấu.
"Theo lời sư tỷ".
Ánh mắt Hà Trại trở nên sắc bén.
Hai người lao vào đánh nhau trong tích tắc.
"Nhận thua đi, ngươi không phải là đối thủ của ta".
Bích Tiêu né được đòn tấn công của Hà Trại: "Ta đã nhìn thấu tất cả các đòn tấn công của người rồi, cứ đấu thế này không có ý nghĩa gì cả!"
"Sư tỷ, vậy không biết tỷ có thể dự đoán được chiêu tiếp theo của ta không?"
Hà Trại cười cười, hắn không vì Bích Tiêu là phụ nữ mà nương tay: "Đại đạo vô hình, phong cấm Tuế Nguyệt!"
"Tìm được tiết điểm không gian rồi".
Một phần chục nghìn giây, Bích Tiêu đã tìm được tiết điểm không gian nhờ sự trợ giúp của chip siêu năng. Lần này thì cô ấy thật sự rất bất ngờ.
Nó có thể tìm ra được cả tiết điểm không gian, đúng là thần khí mà!
Cô ấy siết tay!
Tung một quyền mạnh bạo tới một nơi ở bên trái phía trước hắn ba mét.
"Rắc rắc rắc!"
Phong cấm Tuế nguyệt hoàn toàn vỡ nát.
Hà Trại há hốc mồm. Đây là một chiêu hắn khá tự tin trong Tuế Nguyệt Pháp của mình, nhưng đối phương có thể tìm ra được cách phá giới trong thời gian ngắn như vậy.
Lúc Hà Trại đang ngơ ngác thì Bích Tiêu đá một cước cho hắn văng khỏi lôi đài.
Lúc Hà Trại rớt đất hắn vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Không chỉ mình hắn, mà những người khác cũng cảm thấy kinh hãi.
Tính đi tính lại hai người vừa lên lôi đài thời gian chưa đầy một chén trà, ấy vậy mà đã phân thắng thua nhanh vậy sao?
Hơn nữa dường như Bích Tiêu đánh thắng Hà Trại với thế áp đảo, Hà Trại là Đạo Vương trung kỳ đó!
Chiến Kiếm Phi đắc ý cười: "Lão Phong, ta đã nói trận đấu này đồ đệ của ta thắng chắc rồi mà lại!"
Phong Lưu Niên là một người đàn ông trung niên phóng khoáng anh tuấn, nghe Chiến Kiếm Phi nói vậy thì trả lời: "Mới thua một trận mà thôi, lát nữa đệ tử của ta sẽ lấy lại thế trận ngay thôi!"
"Xùy!"
Chiến Kiếm Phi khinh bỉ: "Diễn Võ Viện đều chỉ là khoa chân múa tay, chỉ nói mà không luyện thì cảnh giới có cao cũng đâu có ích gì".
"Lão Chiến, thi đấu thôi mà, đừng công kích cá nhân".
Bộ Tam Đao nói: "Hình như đệ tử tên Diệp Lương Thần của ông là người mới thì phải. Hắn còn chưa đột phá được Đạo Vương thì lên lôi đài làm gì? Ta thấy ông kêu hắn tự nhận thua đi, chứ nếu không bị đánh lại khóc nhè!"
Dứt lời, những người khác đều cười ha hả.
"Bớt xàm, đệ tử của ta đánh đệ tử của ông khóc thì có!"
Chiến Kiếm Phi nói: "Nếu ông không tin thì chúng ta đánh cược đi!"
"Được, ông muốn cược gì?"
Bộ Tam Đao cười tủm tỉm nhìn ông ấy, cược mà ăn chắc thế này thì dại gì mà không cược?
"Ta thắng thì ông luyện cho ta một Thần Binh Bất Hủ, ông tự bỏ nguyên liệu ra làm!"
"Được!"
Bộ Tam Đao cũng là người sảng khoái: "Nếu ông thua thì sau này gặp ta phải gọi ta là Bộ Tam gia!"
"Đơn giản thế à?"
Chiến Kiếm Phi kinh ngạc hỏi.
"Đơn giản thế thôi!"
Bộ Tam Đao và Chiến Kiếm Phi đấu với nhau cả đời, hai người vừa là đối thủ vừa là bạn bè. Nếu có thể khiến Chiến Kiếm Phi gọi mình là Tam gia thì ông ta đã thấy vui ngất ngưởng rồi.
Sau này Chiến Kiếm Phi đừng hòng phách lối trước mặt ông ta nữa.
"Được, ông tự nói đấy nhé, chút nữa thua đừng có lật lọng".
Chiến Kiếm Phi nói: "Lão Phong, lão Dương, hai người nghe cả chưa, chút phải làm chứng cho ta đấy".
"Ông tưởng ai cũng thích lật lọng như ông à?"
Phong Lưu Niên xía đểu.
Chiến Kiếm Phi nhếch miệng, không nói gì.
"Sư tỷ, uống nước đi!"
Trần Dương đưa nước cho Bích Tiêu.
"Đa tạ!"
Bích Tiêu nhận nước, trong lòng thích kích động lắm, bây giờ cô ấy đã biết chip siêu năng có ích nhiều thế nào rồi.
Dường như nó đồng bộ với tư duy của mình, thậm chí tốc độ tư duy của nó còn nhanh hơn luôn.
Mạnh quá!
"Sau trận chiến này, Tiểu Siêu sẽ dung nhập toàn bộ quá trình vào trí não của tỷ, vô hình chung nâng cao lực chiến đấu cho tỷ. Thậm chí tỷ còn có thể tiến vào hình thức luyện tập trong giấc ngủ, nhưng tỷ yên tâm, nó sẽ không làm giảm chất lượng giấc ngủ của tỷ đâu!"
Trần Dương mới thêm tính năng này trong mấy ngày gần đây, có cả tỷ trận đấu được dự trữ trong kho dữ liệu, khiến Tiểu Siêu trở nên toàn diện hơn.
Mắt Bích Tiêu sáng long lanh, đến cảnh giới của cô ấy thì đã không cần ngủ nữa rồi.
Thậm chí đến ăn uống cũng chỉ là ăn theo thói quen mà thôi.
"Nói vậy thì chẳng phải Tiểu Siêu là công cụ trợ giúp toàn năng sao!"
"Tỷ có thể hiểu như vậy, sau này nếu có điểm khuyết sót nào hoặc tỷ có ý tưởng gì mới thì có thể nói với đệ, đệ cải tiến thêm".
Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Ý kiến phản hồi của người dùng cực kỳ quan trọng.
"Sư đệ, ta phát hiện hình như chẳng có gì làm khó được đệ".
Ánh mắt Bích Tiêu lộ ra một chút vẻ sùng bái, càng ở bên cạnh Trần Dương lâu, cô ấy càng cảm thấy Trần Dương giỏi giang.
Người đàn ông này luôn luôn điềm nhiên như thế, hình như chẳng có chuyện gì là đệ ấy không làm được.
"Khụ khụ... thật ra là có đấy!"
"Chuyện gì?"
"Ví như đệ không thể sinh con, chuyện này vẫn phải nhờ phụ nữ các tỷ!"
"Hả, sao đệ lại nói tới chuyện này!"
Mặt Bích Tiêu thoáng đỏ ửng, cô ấy không ngờ Trần Dương lại nói tới chuyện này.
"Sao đệ ấy lại nói như vậy, lẽ nào đang ám thị điều gì với mình sao?"
- -------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...