Long Tế Chí Tôn

“Ai vậy?”

“Ngô Hán Minh!”

Lúc này Mã Lục đang nghĩ đủ mọi cách để lấy được tin gì có ích từ Trần Dương, nhưng nói qua nói lại thì anh chỉ phán đúng một câu: “Huynh nghĩ nhiều rồi, không có chuyện gì đâu!”

Khiến cho hắn ta đầu óc rối bời, vào lúc này còn nghe được giọng Ngô Hán Minh thì hắn liền giật mình: “Bếp trưởng Ngô? Ta ra đây!”

Hắn ta bước nhanh đến, mở cửa phòng, phát hiện quả nhiên là Ngô Hán Minh thật.

“Bếp trưởng Ngô, sao ngài lại đến đây?”

“Sao vậy, ta không được đến đây xem một chút sao?”

“Xem ngài nói kìa, ngài đến đây là niềm vinh hạnh lớn cho thuộc hạ”.

Mắt Mã Lục đảo đảo, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn Ngô Hán Minh đến vì chuyện chiều hôm nay: “Mời ngài vào”.

Ngô Hán Minh gật đầu một cái, đi vào, căn phòng tương đối đơn sơ, không thể nào đem ra so sánh với chỗ hắn ở được.

“Xin chào bếp trưởng Ngô!”

Trần Dương cười nói.

“Ngươi chính là đệ tử cấp Bính hôm nay mới đến, tên Diệp Lương Thần, chắc ta nhớ không sai nhỉ?”

“Dạ đúng rồi ạ, tại hạ chính là Diệp Lương Thần!”

“Bếp trưởng Ngô, mời ngài ngồi!!”

Lúc này, Mã Lục bưng ly trà đến.

“Khách khí quá”.

Ngô Hán Minh nói: “Hôm nay ta đến là có chuyện muốn hỏi, hai người mau kể đầu đuôi câu chuyện xảy ra trưa ngày hôm nay đi, chuyện này đã đến tai bếp tổng rồi đó”.

“Há? Không thể nào, ngay cả bếp tổng cũng biết sao?”

Mã Lục nhíu mày một cái.

“Ừ, nhưng các ngươi cũng không cần quá lo lắng, hai anh em Thạch Kiên, Thạch Lỗi đều bị bếp trưởng Khâu phạt đi gánh phân rồi!”

Cái gì?

Mã Lục kêu lên một tiếng, rồi không nhịn được cười lớn: “Tốt quá, hai kẻ đó cuối cùng cũng có ngày hôm nay. Ai bắt bọn chúng ngày thường thích giương oai diễu võ cơ chứ,giờ thì nghiệp quật rồi!”

“Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


“Để ta nói đi”.

Trần Dương tiến lên một bước, kể rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng có một số tình tiết anh đã thay đổi, ví dụ như chuyện anh đã chặn đứng đòn công kích của Thạch Kiên, rồi đè bọn chúng quỳ xuống chỉ bằng một ngón tay.

“Lúc đó thuộc hạ chỉ tiện miệng nói là các người sai rồi, nếu quỳ xuống đất xin lỗi thì ta sẽ bỏ qua chuyện này”.

Trần Dương nói: “Không ngờ, bọn họ đều quỳ xuống hết, tiểu đội trưởng đội chấp pháp có kéo thế nào cũng không chịu đứng dậy. Nếu ngài không tin, có thể đi hỏi, những người vây lại xem rất đông, bọn họ ai nấy đều tận mắt chứng kiến”.

“Mã Lục, chuyện có đúng là như thế không?”

Mặc dù Mã Lục cảm thấy lạ, nhưng hắn ta vẫn gật đầu: “Đúng vậy bếp trưởng, mọi chuyện giống như Lương Thần đệ nói”.

“Ồ, vậy chắc hai huynh đệ nhà đó thường ngày hống hách, nay dây thần kinh lương tâm hoạt động trở lại cũng nên”.

Ngô Hán Minh cười một tiếng, chuyện này sao hắn có thể tin nổi, làm gì có chuyện bảo quỳ một cái mà quỳ luôn cơ chứ?

Sự thật ẩn chứa đằng sau câu chuyện này nhất định không phải như vậy.

“Đúng rồi, vị huynh đệ Lương Thần này, ta xém chút nữa quên không hỏi là ngươi có bạn bè nào trên thuyền không?”

Ngô Hán Minh hỏi tỉnh queo.

Trần Dương không biết hắn hỏi vậy là có ý gì, liền vội vàng nói: “Ta đi lên từ động phủ giới, người đầu tiên ta quen chính là Mã ca và bếp trưởng Ngô, à đúng rồi, còn có hai huynh đệ nhà họ Thạch hôm nay quỳ dưới chân ta!”

“Ồ!”

Ngô Hán Minh gật đầu một cái: “Hôm nay ta đã nhìn thấy cảnh ngươi thái thức ăn rồi, nhìn cũng thuần thục như thể đã tập luyện qua vậy, giờ bên cạnh ta đang thiếu phụ bếp, sau này ngươi không cần thái thức ăn nữa, qua làm phụ bếp cho ta, ngươi thấy sao?”

Trần Dương sững người, anh không nghĩ rằng Ngô Hán Minh lại đường đột như thế, anh nhìn qua bên Mã Lục.

Mã Lục cũng đần mặt ra, trong lòng vô cùng hâm mộ: “Mẹ kiếp, ông mày phải tốn ba trăm năm mới được lên chức xếp thức ăn, tiểu tử này may thật đấy, ngày đầu tiên mà đã trở thành phụ bếp, đúng là một bước lên tiên mà”.

Nếu hắn ta muốn trở thành phụ bếp, thì phải cố thêm ba bậc nữa.

“Người huynh đệ Lương Thần, đệ còn ngây ra đó làm gì, chuyện tốt như vậy mau đồng ý đi!”

Mã Lục vội vàng nói.

Lúc này Trần Dương mới sực tỉnh: “Xin làm theo lời dạy của bếp trưởng Ngô, nhưng đây cũng là lần đầu tiên ta làm phụ bếp, nếu như có chỗ nào không phải, xin ngài thông cảm”.

“Ha ha, thật ra cũng chả có gì khó khăn cả, ngươi cứ nghe theo sự sắp xếp của ta là được”.

Ngô Hán Minh đứng lên: “Vậy chuyện kia coi như xong, ta còn có chút chuyện, ta đi trước!”

“Để ta tiễn ngài!”

Trần Dương tiễn hắn ra ngoài, cho đến khi bóng người khuất dần thì mới quay lại.


“Lương Thần đệ, đệ là người thăng chức nhanh nhất mà ta từng gặp đấy”.

Mã Lục hâm mộ nói: “Đúng là tức quá mà, nếu mà đem so với đệ, thì đúng là ba trăm năm nay ta đã sống uổng phí quá rồi”.

Trần Dương cười một tiếng: “Mã ca cứ đùa, nếu không phải nhờ huynh bảo vệ ta, thì giờ này chắc cũng nhừ xương với hai huynh đệ nhà họ Thạch rồi”.

Mã Lục toét miệng cười: “Đúng là huynh đệ tốt, giờ đệ đã thành phụ bếp rồi, sau này chắc ta còn phải nhờ vả đệ nhiều đó”.

“Huynh đệ tốt, nào qua đây uống tách trà đi!”

Mã Lục vui vẻ ra mặt, trong lòng cảm thấy mình cũng thật may mắn vì gặp được Trần Dương.

Dựa vào tốc độ thăng chức của anh, thậm chí hắn ta còn đang nghĩ, nếu ngày mai bếp tổng tuyên bố cho Trần Dương lên làm bếp trưởng thì hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.

Hết cách rồi, có chỗ dựa trên thuyền thì làm chuyện gì cũng dễ mà!

Trần Dương vừa uống trà, trong lòng thầm nghĩ: “Mọi chuyện đúng là phải dựa vào thực lực, cho dù là ở đâu thì cũng giống nhau, trời đất bao la, ai mạnh hơn người đó có quyền!”

“Chiếc thuyền này phải mười năm nữa mới trở lại đến điểm xuất phát, trong mười năm này, có thể ẩn núp trên đây một cách an toàn rồi”.

Mười năm thôi mà, bằng một cái búng tay chứ mấy, có cánh cửa Chúng Diệu rồi, thì tài nguyên này có thể vận dụng được, nhưng cánh cửa này có tác dụng lớn nhất đến thân thể, tiếp theo là vũ trụ, nhưng lại không có hiệu quả lắm đối với dương thần.

Muốn dương thần mạnh mẽ hơn, nhất định phải dùng thêm nhiều bảo vật trời đất nữa.

“Mã ca, trên thuyền tiên này có thương hội không?”

“Có, nơi đó được Lan Đình Tiên Cung mở ra, ta không khuyến khích đệ đi đâu”.

“Hả? Tại sao?”

“Đệ vẫn chưa trải qua tẩy luyện, khí tức được đóng dấu còn rõ ràng như vậy, bọn họ mà nhìn thấy đệ thì nhất định sẽ lao vào xâu xé, bọn họ chưa hút cạn đệ là sẽ không cho đệ đi ra đâu”.

Mã Lục nói: “Ngày nào cũng có vô số người bị lừa gạt, trừ phi là những người đã lăn lộn ở đây nhiều năm như ta, hay là một số người có chức vị trên thuyền tiên này, thì bọn họ mới bán cho theo giá theo quy định, nhưng cũng đắt hơn nhiều so với bên ngoài!”

“Nếu quả thật đệ muốn mua đồ, thì đợi lát nữa ta sẽ đưa đệ đến chỗ này!”

“Vậy cảm ơn Mã ca nhiều”.

Trần Dương chắp tay một cái.

“Haizz, đều là huynh đệ tốt mà, cảm ơn gì chứ”.

Mã Lục xua tay: “Đệ nghỉ ngơi lát đi, nửa canh giờ nữa là đến thời điểm bận rộn rồi”.

Thoáng chốc nửa canh giờ đã trôi qua, hai người Trần Dương đi đến nhà bếp.


Mã Lục sắp xếp thức ăn trên bàn, còn Trần Dương thì được Ngô Hán Minh gọi qua bên đó.

“Đây là quần áo của ngươi”.

Trần Dương nhận lấy quần áo, cười một tiếng, quả nhiên phụ bếp cũng sẽ có quần áo riêng.

“Đa tạ bếp trưởng!”

“Ừ, chịu khó làm việc, mọi thứ cứ nghe theo sự sắp xếp của ta!”

Ngô Hán Minh cười một tiếng, sau đó phòng bếp ai nấy đều bận rộn với công việc của mình.

Lúc này, Trần Dương cảm nhận được vô số con mắt đang lén nhìn anh.

Giác quan thứ sáu của anh vô cùng nhạy bén, dù âm thanh trong nhà bếp rất ồn ào lộn xộn, nhưng anh vẫn có thể nghe rất rõ ràng.

“Mẹ kiếp, thằng nhãi này chắc chắn là có người chống lưng”.

“Đệ tử cấp Bính mới vừa đến ban sáng mà sang chiều đã được thăng lên làm phụ bếp của bếp trưởng, nếu không dựa vào quan hệ thì ai mà tin nổi?”

“Theo ta thấy, có khi hắn là con riêng của vị bếp trưởng nào đó ở động phủ giới cũng nên”.

“Xuỵt, đừng nói bừa, nếu để bếp trưởng Ngô nghe thấy thì có mà ốm đòn!”

Trần Dương lắc đầu một cái, đúng là mấy cái trò đố kỵ khiến người ta kinh tởm.

Chẳng mấy chốc đã hai canh giờ trôi qua, tất cả mọi người ngừng lại.

Đệ tử tạp dịch nhà bếp bưng món ăn đi, bếp tổng dặn bọn họ là bày đồ lên.

Bếp tổng ngồi ở ghế chủ tọa, mười vị bếp trưởng ngồi hai bên, sau đó là đến bếp trưởng thực tập, phụ bếp bếp tổng, phụ bếp bếp trưởng thực tập….

Trần Dương bất ngờ được ngồi vào hàng thứ tư, đám người kia nhìn anh với vẻ mặt vô cùng đố kỵ.

Một ngày thôi mà được lên ngồi hàng thứ tư rồi, mặc dù đã đón nhận sự thật này, nhưng trong lòng Mã Lục vẫn cảm thấy hơi chua xót: “Haizz, ta vốn tưởng tượng rằng sau năm trăm năm nữa sẽ được lên ngồi hàng thứ tư, vậy mà đệ ấy chỉ cần có một ngày đã hoàn thành con đường năm trăm năm ấy, buồn quá đi!”

Ngồi cùng hàng với anh còn có phụ bếp của bếp trưởng Ngô, và có các phụ bếp của những vị bếp trưởng khác, nhìn bên ngoài thì có vẻ hòa thuận, nhưng Trần Dương có thể cảm nhận rõ sự đối đầu toát ra từ ánh mắt của bọn họ.

“Ở đâu có người thì nơi ấy ắt sẽ có chuyện chia bè phái, một nhà bếp nhỏ như vậy mà cũng cạnh tranh khốc liệt thế sao?”

Trần Dương nghĩ thầm trong lòng, trên bàn hiện bày mười món ăn, có những món cao hơn hai bậc so với đồ mà anh ăn ban trưa.

Bát canh cá kia vô cùng nồng đượm, lại còn là linh dịch Hỗn Độn, nói cách khác, bát canh này được ngưng luyện từ tinh hoa Hỗn Độn.

Con cá này không biết là loại cá gì, tuy nhiên dù đã chết rồi nó cũng phát ra khí thế khiếp người.

Sau khi bếp tổng động đũa, những người khác mới lần lượt gắp.

Trần Dương cầm đũa lên, định bụng gắp thức ăn.

“Này, ngươi có hiểu quy định không vậy? Thân là người mới mà lại muốn ăn cá hay sao?”

Lúc này, người đàn ông ngồi đối diện giơ đũa ra ngăn anh lại.


Người này không phải phụ bếp của bếp trưởng Ngô, là ai anh không biết, nhưng chắc chắn là không có quan hệ tốt với bếp trưởng Ngô.

Nhưng lạ cái là phụ bếp của bếp trưởng Ngô cũng nhìn anh với vẻ lạnh lùng, dường như hắn không có ý định lên tiếng.

“Thức ăn bày trước mặt ta, ta muốn ăn thì ăn, lẽ nào còn cần sự đồng ý của ngươi sao?”

“Thằng nhãi này, ngông cuồng thật đấy”.

Một người ngồi bên cạnh nói: “Nếu ngươi muốn ăn cá thì cũng được thôi, chịu khó gọi ba tiếng ông nội, ta sẽ để cho ngươi ăn, nếu không thì từ hôm nay trở đi, ngày ngày ngươi cũng chỉ được ngồi mà liếm mâm đồ ăn thôi”.

“Ha ha ha…”

Những người khác nghe thấy vậy cũng cười phá lên: “Đây là quy định rồi, gọi ba tiếng ông nội đi, làm vậy ông nội sẽ cho cháu ngoan ăn cá”.

Trần Dương híp mắt: “Hay là như vậy đi, các ngươi gọi ta ba tiếng ông nội, thì mâm đồ ăn này ông nội sẽ nhường lại cho các ngươi, có được không?”

“To gan! Sao ngươi lại dám nói chuyện như thế với tiền bối hả”.

Trần Dương liếc nhìn hắn một cái: “Hôm nay ta muốn ăn cá, xem kẻ nào dám ngăn”.

Vừa nói anh vừa đưa đũa ra, mấy người phụ bếp kia trố mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy lửa giận!

Ngay cả mấy người phụ bếp ngồi bên cạnh bếp trưởng Ngô cũng kinh ngạc, không nghĩ rằng anh lại ngông cuồng đến thế.

“Xoẹt!”

Mấy người đồng loạt ra tay, động tác mau lẹ, giống như là muốn đâm thủng bàn tay của anh vậy.

Ai nấy đều là cảnh giới Siêu Thoát, vậy nên một khi ra tay thì những chiếc đũa thông thường cũng có sức xuyên thấu mạnh.

Mã Lục đang đứng ăn ở bàn gần đó cũng chỉ biết nhìn mọi chuyện diễn ra, trong lòng thầm lo lắng!

Quả nhiên Trần Dương bị cho ra rìa.

“Lương Thần đệ, chuyện này ngoài tầm tay của ta, lần này ta không thể giúp đệ rồi”.

Trên thực tế hắn ta cũng không có gan tiến đến đó.

Một phòng bếp nho nhỏ, phân ra nhiều cấp bậc, bếp tổng thì vô cùng chú ý đến quy củ, vậy nên kẻ nào dám lộn xộn, nhẹ thì bị trách mắng, nặng thì bị khai trừ.

Cho nên không có ai dám lộng quyền.

Về cơ bản Trần Dương không coi họ ra gì, nhưng nhìn về phía đám người kia thì cứ như đang bị trúng tà vậy, không ai nhúc nhích.

Trần Dương có thể dễ dàng gắp được miếng ngon trên mình con cá.

Thịt chỗ này vừa ngon vừa chắc, linh khí cũng tràn trề.

“Tuyệt, vị ngon quá”.

Trần Dương cười một tiếng, sau đó anh lại múc một bát canh cá cho mình, hương vị vô cùng ngon, húp một hớp canh thôi mà cảm tưởng không kém gì thịt thú ăn ban trưa cả.

“Nhìn ta làm gì, mọi người ăn đi”.

Trần Dương nhìn ‘Người phe mình’: “Nếu các người không ăn thì ta ăn hết đấy nhé”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui