Trần Dương bứt phá lên cảnh giới Sáng Thế chỉ mất hơn trăm năm, trong mắt Cô Tô thì chỉ ngang với thời gian ngủ một giấc.
Kết quả là thoắt cái, đối phương đã vượt qua mình?
Ông ấy dù sao cũng là Vô Thượng siêu cấp của cảnh giới Sáng Thế trung kỳ.
“Nếu vậy, hiện giờ cậu là Sáng Thế viên mãn?”
“Đúng thế”.
Trần Dương khẽ gật đầu, nói.
Cô Tô cảm giác mình như mắc chứng tự kỷ vậy. Bản thân mình phải mất hàng triệu kỷ nguyên mới đột phá lên Sáng Thế rồi lại mất hàng triệu kỷ nguyên mới có được cảnh giới như hiện giờ.
Thậm chí ông ấy còn hoài nghi, không biết có phải mấy năm nay mình vào Phượng Lâu nhiều quá không?
Ngẫm nghĩ một lát, Cô Tô lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, nghĩ nhiều làm gì. Có những người sinh ra đã là thiên tài rồi, không bì được, không bì được…”.
Hơn nữa, tu vi của Trần Dương càng cao thì hệ số an toàn của bọn họ cũng càng cao.
Nghĩ như vậy, Cô Tô không những không thấy mình bị tự kỷ nữa, ngược lại còn thấy vui mừng.
“Triệu huynh! Nếu như hỗn độn phun trào thì chúng ta nhất định phải xông vào đầu tiên”.
Trần Dương gật đầu.
Cạnh tranh với bao nhiêu cường giả cảnh giới Sáng Thế, đúng là kích thích thật.
Thu phi thuyền lại, Trần Dương điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Cô Tô cũng điều chỉnh lại hơi thở của mình, tiếp đến sẽ là một trận chiến. Nếu làm không tốt thì rất có khả năng sẽ bị thất bại.
Ông ấy phải dốc hết sức lực mới được.
Đợi ở tiết điểm phụ thuộc khoảng nửa tháng, một làn sóng kỳ lạ tản ra từ trong thông đạo.
Làn sóng đó vô cùng quỷ dị, trong chớp mắt đã khiến không gian như chấn động, vô số ngôi sao đều hóa thành bột.
“Triệu huynh, xông lên!”
Cô Tô hét lớn một tiếng rồi hóa thành một đường ánh sáng vọt đến.
Trong lòng Trần Dương cũng thấy kinh ngạc, anh cũng lao đến.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt.
Vô số cảnh giới Sáng Thế bay vào giữa.
Một giây sau, khí hỗn độn từ trong thông đạo phun ra ào ào.
Trong hỗn độn thì không có khái niệm về không gian và thời gian, vì vậy trên lý thuyết thì hỗn độn là vô hạn.
Trong chớp mắt mà một tinh vực đã bị khí hỗn độn bao phủ.
Ở trong hỗn độn, thần niệm kéo dài không quá trăm mét, hơn nữa khí hỗn độn cũng hết sức khủng khiếp.
Chẳng trách mà Chân Thần không dám đến, việc chống lại sự ăn mòn của khí hỗn độn cũng đủ khiến họ khổ sở rồi.
“Ha ha, ta cướp được rồi, ta cướp được đá hỗn độn rồi”.
Một tên Sáng Thế ăn may lớn tiếng cười nhưng hắn vẫn chưa kịp ăn mừng ba giây thì vô số đòn tấn công đã ập đến.
“Rầm”.
Có sự củng cố của khí hỗn độn nên không gian cũng trở nên kiên cố vô cùng, kể cả là Tiểu Thiên Tôn cũng không phá vỡ được không gian.
Tên Sáng Thế mà cướp được đá hỗn độn ban nãy thoáng chốc đã bị nổ tan tành.
Linh hồn bị hủy diệt, các tế bào sự sống cũng bị tan tành.
Há!
Trần Dương hít một hơi lạnh, chuyện này đáng sợ quá đi!
“Ngu xuẩn”.
Cô Tô hừ lạnh một tiếng: “Hắn ta hô lớn vậy chẳng phải là tự tìm cái chết sao?”
Trần Dương gật đầu, ban nãy cũng có ít nhất hàng vạn Sáng Thế ra tay, kể cả là mình thì cũng không sống nổi.
Nhất định phải khiêm tốn!
Trước khi có được thành tựu là Đại Thiên Tôn thì nhất định phải cẩn thận một chút.
“Đi thôi Triệu huynh”.
Cô Tô vơ vét trong đám hỗn độn kia. Ông ấy cũng không quan tâm đó có phải là rác hay không, chỉ cần là đồ vật thì ông ấy đều lấy hết: “Chúng ta cứ đi vào trong, đồ tốt ở trong đó còn nhiều lắm”.
Trần Dương cũng là người nhanh tay nhanh mắt, cứ nhìn thấy là lấy thôi.
“Đá đại đạo hỗn độn, nửa cành trà hỗn độn ngộ đạo, thần nguyên hỗn độn!”
“Nhiều đồ tốt quá, đã quá đi”.
“Nguyên Dương, mày cũng đừng nhàn rỗi quá vậy, lúc cần ra tay thì vẫn phải ra tay”.
“Ngài yên tâm”.
Nguyên Dương cũng vô cùng kích động.
“Phía đằng sau bên trái có một bảo bối trông như cái la bàn, khí tỏa ra vô cùng đáng sợ, chắc chắn là bảo bối hỗn độn”.
Trần Dương xoay người nhìn lại, quả nhiên, cái la bàn kia chỉ có bốn hướng đông tây nam bắc.
“Ta muốn bảo bối này”.
Anh giơ tay ra lấy và nắm cái la bàn trong tay.
“Không được, pháp bảo này mạnh quá, một mình không thể khống chế được. Nguyên Dương mau huy động sức mạnh thế giới để trấn áp đi”.
Nguyên Dương vội huy động sức mạnh thế giới để trấn áp la bàn.
“Chí bảo, chắc chắn là chí bảo”.
Cô Tô ở bên cạnh cũng thấy ngượng mộ nhưng ông ấy không hề cảm thấy ghen tỵ. Bởi vì ông ấy cũng nhặt được không ít đồ tốt.
“Đi thôi, tiếp tục đi vào trong”.
Sau khi trấn áp la bàn xong, hai người tiếp tục bay vào trong.
Không gian hỗn độn thật sự quá mạnh, đi lâu như vậy mà không gặp phải tu sĩ lạ lẫm nào.
Đúng lúc này, một bàn tay lớn đập về phía hai người.
Bốp!
Cô Tô trực tiếp bị đập bay ra ngoài rồi phụt ra ngụm máu lớn. Trong ánh mắt của ông ấy toát lên sự kinh hãi: “Không xong rồi, là hung thú hỗn độn”.
Trần Dương cũng trực tiếp bị đánh bay ra, luồng khí hung dữ không ngừng len lỏi vào thể xác anh.
“Trấn áp cho ta”.
Trần Dương vội vàng trấn áp luồng khí đó nhưng vẫn không đủ. “Nguyên Dương, mau trấn áp đi”.
Lúc này Nguyên Dương cũng đầu óc tê dại.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
“Không phải là cố hết sức mà nhất định phải trấn áp được luồng khí hung dữ này!”
Trần Dương vận chuyển hàng nghìn đại đạo trong cơ thể bắt đầu trấn áp và làm tiêu tan luồng khí đó. Trong lúc này, Trần Dương hỏi: “Cô Tô, đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì vậy?”
“Đây là hung thú hỗn độn của Đại Thiên Tôn”.
What!
Trần Dương hít một hơi lạnh.
Có thứ này ở đây thì ai dám tiến về phía trước chứ?
Trần Dương có niềm tin sẽ thắng được Tiểu Thiên Tôn nhưng là Đại Thiên Tôn thì bỏ đi, chỉ cần một ngón tay của đối phương cũng có thể giết chết mình rồi.
“Nhưng cậu yên tâm, mặc dù con này có thực lực mạnh nhưng không có linh trí, chỉ làm việc theo bản năng thôi. Chúng ta cứ lặng lẽ vòng qua nó, đừng làm kinh động đến nó là được”.
Cô Tô nói nhưng miệng vẫn hộc máu ra.
“Nó chỉ sống được trong thế giới hỗn độn này thôi, một khi ra khỏi đây hắn sẽ chết chắc”.
Nghe vậy, Trần Dương gật đầu, nếu như không có sự hạn chế này, một khi chạy ra khỏi thế giới hỗn độn, ai có thể ngăn lại nó chứ?
Phát điên lên mất, vũ trụ chủ tối cao đều bị nó xé nát rồi.
“Đừng nói nhiều nữa, mau chữa vết thương đi đã”.
Trần Dương ném ra thần đan Vô Thượng mà mình luyện ra.
Cô Tô cũng không nghĩ nhiều, một hớp nuốt vào.
“Đi thôi”.
Cô Tô cảm giác vết thương bên trong cơ thể khá hơn nhiều, sau đó chuyển hướng rời đi!
“Không ngờ mới là đợt đầu tiên mà đã phun ra hung thú hỗn độn đã rồi, lần này không biết sẽ chết bao nhiêu người”.
Cô Tô nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Thông thường mà nói, hỗn độn phun trào sẽ kéo dài vài tháng. Một lần dài nhất mà tôi biết là tám tháng, tổng cộng phun trào chín lần, cũng chính là lần phun ra khí Huyền Hoàng đấy”.
Trần Dương gật đầu, nhanh chóng bay vút rời đi.
“Ông có biết lần đó chết bao nhiêu cảnh giới Sáng Thế không?”
Trần Dương lắc đầu hỏi.
“Tầm một nửa!”.
Trần Dương đầu óc như tê dại.
Một lần hỗn độn phun trào mà chết một nửa cảnh giới Sáng Thế.
Đây được coi là gì vậy? Kẻ có ưu thế sẽ thắng sao?
Đột nhiên anh như hiểu ra chút gì đó. Kể cả là vũ trụ chủ tối cao cũng không thể nào nuôi dưỡng cảnh giới Sáng Thế một cách vô hạn được.
Đối với vũ trụ mà nói, bọn họ vừa là côn trùng có lợi và cũng là côn trùng có hại.
Cho nên phải định kỳ dọn dẹp một lượt.
Nhưng những điều này không có liên quan gì đến Trần Dương cả, muốn có bảo bối, đâu có đơn giản như vậy.
Không trả giá thì làm sao có được.
Cũng không biết là bay bao nhiêu xa rồi, hai người cứ tiếp tục bay về phía trước.
Nhưng trong vũ trụ không có hướng ngược lại, không có thời gian, không có không gian, bọn họ cảm thấy mình như đang đứng, rất có thể là đảo ngược lại.
Phải làm sao đây?
Trần Dương nhổ ra ngụm nước bọt nhưng phát hiện trong nước bọt cũng bị khí hỗn độn dập tắt luôn.
Cô Tô sững người ra: “Triệu huynh, cậu nhổ nước bọt làm gì?”
Trong lòng Trần Dương thầm thấy mệt mỏi. Anh chỉ muốn nhìn xem nước bọt rơi về đâu để phân biệt là mình đang đứng hay bị đảo ngược lại?
Nhưng lời này thì phải nói thế nào?
Trong hỗn độn không có không gian, làm sao để lên xuống đây?
Ngu xuẩn, anh như khóc cho sự ngu xuẩn của mình.
Đúng lúc này, la bàn bị Nguyên Dương trấn áp luyện hoàn thành, giờ đây nó như có chút động đậy: “Bản tôn! Đây là la bàn định giới, có thể phân biệt được hướng trên dưới trái phải và đông tây nam bắc trong hỗn độn”.
Trần Dương mừng rỡ, nhìn la bàn màu vàng kim trong tay: “Tốt lắm, đây đúng là đồ tốt. Mặc dù chỉ có trong thế giới hỗn độn mới dùng được…”.
Nguyên Dương cạn lời luôn.
Phải chăng bản tôn hiểu nhầm gì đó rồi?
Vật này có thể trấn áp bốn cực của vũ trụ, là bảo bối vô cùng lợi hại đó.
Nói chính xác, đây là pháp bảo mà Đại Thiên Tôn mới có thể sử dụng.
Thần khí hỗn độn, la bàn định giới.
Nhưng hiện giờ Trần Dương thậm chí còn chưa phải là Tiểu Thiên Tôn, nhưng dùng để phân biệt trên dưới trái phải thì chắc không sao.
Nhìn la bàn một chút, anh nói: “Cũng may là chúng ta đang đứng”.
Trần Dương cười một tiếng, pháp lực truyền vào la bàn, cây kim trong nháy mắt chỉ về hướng đông.
“Đi thôi, chúng ta đi về hướng này”.
Cô Tô trợn tròn mắt, thoắt cái mà cậu ta lấy đâu ra cái la bàn vậy?
Lại còn có thể phân biệt vị trí phương hướng ở trong thế giới hỗn độn nữa, vật này lợi hại quá đi.
Dưới sự dẫn đường của la bàn, hai người lấy được không ít thứ tốt.
Hơn nữa, cái la bàn này dường như còn có chức năng tránh nạn nữa, trên đường đi không gặp phải thứ gì kỳ quái cả.
Hung thú hỗn độn, tu sĩ, tất cả đều không có.
Hơn nữa, thu hoạch một lượng lớn luôn.
Đá hỗn độn bảy màu, đá hỗn độn không gian, hỗn độn nguyên thai, còn cả vũ trụ nhỏ nữa, hình thù giống trứng gà, chỉ nhỏ vậy thôi nhưng lại nặng hơn cả thế giới.
Tất nhiên, nhiều nhất vẫn là các loại rác hỗn độn và nguyên thạch hỗn độn.
“Rầm, rầm, rầm”.
Ngay lúc này, hỗn độn rúng động, Cô Tô hét lớn: “Lần phun trào thứ hai đến rồi, mau chuẩn bị phòng ngự”.
Trần Dương vội phòng ngự.
Cô Tô nói, khí hỗn độn sẽ mạnh hơn những đợt trước đó, còn nồng nặc hơn.
Đến cuối cùng, ngay cả đại đạo của cảnh giới Sáng Thế cũng bị ăn mòn.
Lần phun trào thứ hai kéo dài hai ngày, khí hỗn độn trở nên phun trào ác liệt hơn.
Đi trong hỗn độn đúng là càng đi càng khó khăn hơn.
Nhưng dưới sự giúp đỡ của la bàn định giới thì hai người tiếp tục đi vào sâu bên trong.
“Cái này là của ta”.
“Đây là thần khí hỗn độn mà ta phát hiện ra trước”.
Mấy chục cảnh giới Sáng Thế đánh nhau, bọn họ đang tranh giành một cái đỉnh.
Thần khí hỗn độn.
Đây là đồ tốt.
Cô Tô nhìn họ đã mù quáng chém giết, nói: “Hiện giờ chúng ta có hai lựa chọn, một là rời đi kiểu tỉnh bơ, hai là ngồi theo kiểu ngư ông đắc lợi”.
“Chia kiểu gì?”, Trần Dương nói.
“Không sao, cậu nhìn xem trong cái đỉnh lớn kia còn cắm một cây kiếm, đến lúc đó đỉnh là của tôi, còn kiếm thì cho cậu. Cậu thấy sao?”
Trần Dương suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, thời gian lâu như vậy, anh cũng thiếu chút nữa đã quên mất mình là kiếm tu!
Thấy Trần Dương đồng ý, Cô Tô vui mừng khôn xiết. Lần này tìm Trần Dương hợp tác là vô cùng chính xác.
Hai người ẩn mình, mặc dù hỗn độn vốn có chức năng ẩn mình nhưng cẩn thận thì vẫn hơn.
Mấy cuộc loạn chiến đánh đến nỗi không phân thắng bại.
“Chết đi này”.
“Thần quang diệt hồn”.
Trong tay cường giả Sáng Thế kia là thần quang, đến khí hỗn độn cũng bị đánh thủng.
Một người trong đó vô tình bị thần quang đánh trúng, trực tiếp bị thần quang tiêu diệt, cho dù không có chết thì cũng bị thương nặng, sức chiến đấu giảm nhiều!
“Dám đánh em ta bị thương à, mày đúng là đáng chết, chúng ta cùng tấn công hắn đi”.
Dứt lời, bốn năm người cùng vây lại.
Trần Dương và Cô Tô nhìn thấy náo nhiệt, các thần thông đạo pháp đều được triển khai hết.
Không biết qua bao lâu, mấy nhóm người đều bị trọng thương.
“Cơ hội tốt, chúng ta cùng ra tay thôi, cướp lấy đỉnh kia”.
Cô Tô gật đầu, xoa xoa tay, rõ ràng là không chờ nổi nữa.
Trong lúc hai người đang chuẩn bị ra tay thì trong thế giới hỗn độn truyền ra tiếng kêu khiến người ta sợ hãi.
Hơn nữa âm thanh càng ngày càng gần.
Xoạt!
Một bàn tay khổng lồ từ bên trong thò ra, một phát là nắm chặt bốn năm tu sĩ.
“A, mau cứu ta… Ma lực hỗn độn, đây là ma lực hỗn độn, ta không muốn chết”.
Mấy người giãy dụa trong bàn tay đó, một giây sau, bàn tay thu về và trong khí hỗn độn nồng nặc truyền ra tiếng nhai ken két khiến người ta ê răng.
“Không xong rồi, mau chạy đi, là ma lực hỗn độn, không chạy là không kịp đâu”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...