Ngày hôm đó, lõi sao dung nhập vào vỏ Địa Cầu, tinh cầu dần trở nên lớn hơn, quá trình này kéo dài hàng trăm năm, trăm năm sau, Địa Cầu đã lớn hơn gần trăm lần!
Còn đất đai của Hoa Hạ đã chiếm một nửa thế giới!
Thân là một người Hoa Hạ, Trần Dương đương nhiên phải giúp cho quê hương mình rồi.
Hơn nữa sau khi lõi sao được phân bố trong nước Hoa Hạ, nơi này đã trở thành trung tâm linh khí của thế giới. Bất luận là thực vật hay sinh vật, đều sinh trưởng một cách điên cuồng.
Người đời sau gọi ngày này là ngày linh khí hồi phục.
Trần Dương chỉ ra một cái, vô số truyền thừa rơi vào trong nước Hoa Hạ, tương lai, nơi này sẽ là trung tâm của thế giới, là thánh địa tu luyện cao nhất!
Tất cả mọi người đều bị thuyết phục bởi vĩ lực vô thượng của Trần Dương, lần lượt quỳ xuống đất, tung hô Võ Tổ!
Trần Dương chọn ra một truyền thừa của thế giới võ đạo từ thế giới huyệt khiếu, bắt đầu giảng đạo!
Lần giảng đạo này của anh kéo dài 1 tháng.
Đến khi mọi người tỉnh lại, phát hiện bản thân đã trở về nhà mình, những chuyện xảy ra một tháng nay chẳng khác nào một giấc mộng cả.
Nếu như thế giới bên ngoài không có sự thay đổi lớn, chắc rằng bọn họ sẽ nghĩ mình điên rồi!
Chim muông to lớn giương cánh khe khuất bầu trời, có những con chó còn to hơn con voi, có những con cá chép còn lớn hơn cá voi, chuột túi có thể nhảy từ vườn thú ra ngoài thành phố…
Cảm nhận được chân khí dồi dào trong cơ thể, có nhiều người đã thử ngự kiếm phi hành.
“Vèo!”
“Tôi bay rồi, tôi bay được thật rồi, Võ Tổ vạn tuế!”
...
Sau khi làm xong mọi chuyện, Trần Dương liền rời Đan Tông đến Băng Hỏa Đảo.
Cong ngón tay một chút, đột nhiên Băng Hỏa Đảo lớn lên hàng nghìn lần, có người muốn đi thì đương nhiên sẽ có người không muốn đi.
Từ khi Lý Lâm lên làm Tông chủ Đan Tông, đệ tử Đan Tông đã thu nhận đến đời thứ 10.
Lý Lâm chọn ra một đệ tử ruột, để làm người kế nhiệm, trải qua kết giới Thời Quang, mấy trăm năm đào tạo, lên đến được Hóa Thần, có thể coi như tột cùng của thế giới.
Nhưng Trần Dương cũng đã lập ra quy định, nên không kẻ nào dám ho he, bởi vì anh có thể trở về bất cứ lúc nào không hay, đâu ai dám mạo hiểm.
Nhìn lướt qua đoàn người khổng lồ theo sau, có khoảng hơn nghìn người, trong số họ có người thân bạn bè, rồi còn có những tay chân thân tín, cũng có những người anh chưa từng gặp mặt.
Trần Dương đưa mọi người vào kiếm giới, điều chỉnh tốc độ dòng chảy thời gian, quay đầu nhìn Băng Hỏa Đảo, bầu trời nứt ra, Trần Dương phi thân chui vào!
“Cung tiễn lão tổ!”
Đệ tử Đan Tông đồng loạt quỳ xuống đất.
Ngày hôm nay, một lần nữa Võ Tổ lại phi thăng thượng giới, Đan Tông cũng trở thành thần tông bảo vệ Địa Cầu.
Trong đường hầm thời gian, Trần Dương lại một lần nữa tiến vào quá trình vượt thời quang đằng đẵng.
Nhưng lần này anh không còn cô đơn, vì còn có người nhà bầu bạn.
Thời gian vạn năm chỉ nằm trong một cái búng tay, Trần Dương vọt ra khỏi đường hầm thời gian, quay lại vũ trụ chủ lần nữa.
Khoảnh khắc anh trở về, Ma Dương liền cảm nhận được.
Tin tức được chia sẻ, Trần Dương cũng cảm thấy kinh ngạc, sao vũ trụ chủ đã trải qua hơn trăm năm rồi.
Cái này có vẻ không đúng!
Tại sao sự chênh lệch thời gian giữa 2 vũ trụ lại tăng lên rồi.
Lần trước Trần Dương đã ở đây mấy trăm năm, thì bên Địa Cầu cũng mới chỉ có 15 năm. Lần này Trần Dương ở Địa Cầu hơn nửa năm, vậy mà bên này đã trôi qua hơn 100 năm, tính ra có gì đó sai sai nhỉ?
Tuy nhiên, hơn 100 năm này, tu sĩ ở đại lục Thần Ma đã phát triển rất nhanh. Dưới sự lãnh đạo của Ma Dương và các hóa thân, hàng chục tinh vực xung quanh đều bị bọn họ nắm giữ.
Đại lục Thần Ma chỉ là một Đại Thiên thế giới, mấy chục tinh vực đủ để bọn họ sử dụng hàng mấy chục nghìn kỷ nguyên rồi.
Còn có Hàng Cổ Đệ Nhất Tông vô cùng mạnh nữa.
Giờ đã thành lập vô số phân tông, thành lập pháp trận thiên diệu, có thể truyền thông tin từ hệ hành tinh này sang hệ hành tinh khác chỉ trong nháy mắt.
Ma Dương cũng đã lên đến cảnh giới Sáng Thế rồi, hóa thân Ngũ Hành đã bế quan thôi diễn vũ trụ ngũ hành.
Phân thân Âm Dương cũng gia nhập vào trong đó sao?
Mạnh vậy cơ à!
Ở vũ trụ nhỏ, vậy cũng to hơn thế giới, vậy sẽ không bị hóa thân phản siêu cảnh giới đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Trần Dương nhìn thế giới huyệt khiếu, trong đường hầm thời gian xuyên việt hàng vạn năm, thế giới bên trong cơ thể cũng sẽ đi qua hàng trăm triệu năm, một cái chớp mắt thôi cũng đã đạt đến Trung Thiên thế giới.
Nhưng Trung Thiên thế giới này cũng có chút quá đáng, lấy đại lục Thần Ma làm ví dụ, thế giới này là địa vực lớn gấp hàng trăm lần so với đại lục Thần Ma!
Mấu chốt là, pháp tắc quy tắc của thế giới huyệt khiếu của Trần Dương ngày càng hoàn thiện, vì nhìn ở góc độ nào mà nói, 129600 thế giới đang lớn lên cùng nhau, mà thần niệm Nguyên Dương đóng vai trò giám sát vạn vật thế giới, tác dụng lớn nhất chính là thu thập toàn bộ quy tắc, quy luật, pháp tắc.
Còn những năm này, Trần Dương đã có hơn 2000 đại đạo hoàn chỉnh.
Tu vi của anh cũng từ cảnh giới Sáng Thế sơ kỳ lên đến Sáng Thế hậu kỳ từ lúc nào không hay.
Vừa tiến vào vũ trụ, anh liền cảm nhận được sự chèn ép của nó!
Đó là bởi vì sức mạnh của anh đã đạt đến cực hạn mà vũ trụ có thể chứa được!
Trở lại sao Thiên Xu, Trần Dương muốn tìm Cô Tô, nhưng tiếc là Cô Tô không ở đây..
Thần niệm quét qua mấy trăm tinh vực bên cạnh, cũng không phát hiện ra bóng dáng của Cô Tô.
Hoặc là ông ấy không ở đây, hoặc là ông ấy không muốn gặp mình.
“Thôi bỏ đi, trước tiên phải đưa mọi người ra đã”.
Thời điểm Trần Dương xuyên thời không, tốc độ dòng chảy thời không của kiếm giới bị anh tận lực giảm bớt.
Vạn năm trong đường hầm thời gian, tương đương với chưa đến trăm năm tại kiếm giới!
Khi bọn họ đi vào mới chỉ mấy nghìn người, nhưng lúc đi ra đã là đội quân hàng chục nghìn người.
Ở sao Thiên Xu, Hàng Cổ Đệ Nhất Tông đã trở thành đại tông môn sánh ngang với Thiên Xu Thần Tông.
Anh đưa mọi người ra, tất cả bọn họ đều cảm thấy sợ hãi trước thế giới này!
“Chồng à, sau này chúng ta sẽ sống ở đây sao?”
“Ừ!”
Trần Dương gật đầu một cái, ban đầu anh tính đưa người nhà đến đại lục Thần Ma, nhưng vì thế giới đó quá yếu chứ không mạnh mẽ và vững chắc được như sao Thiên Xu.
Không hổ danh là tinh cầu được Đại Thiên Tôn luyện chế ra, giới hạn thực sự là quá lớn.
Trần Dương đưa những người thân nhất đi chọn phòng, còn lại những người khác sẽ do các đệ tử của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông phụ trách.
Thoắt cái đã ba tháng trôi qua, mọi người cũng đã thích ứng với môi trường ở thế giới mới.
Đám người Trần Tú cũng không muốn ăn không ngồi rồi, bọn họ liên tục đi thăm dò thế giới mới.
Ngày hôm đó, Trần Dương nhìn các bà vợ nói: “Có… có chuyện này anh vẫn luôn giấu mọi người!”
“Chuyện gì vậy?”
“Thành thật khai báo!”
“Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị!”
“Anh nói, nhưng mọi người đừng giận nhé!”
“Em đoán, nhất định là chồng đã kiếm được cô nào khác ở đây đúng không?”
Mộc Thuyên hừ một tiếng: “Em đi guốc trong bụng chồng rồi ý chứ!”
Trần Dương hậm hực cười một tiếng: “Đúng là chỉ có chị Thuyên thông minh nhất!”
Anh tưởng rằng các bà vợ sẽ tức giận, nhưng không ngờ rằng mọi người lại bình tĩnh đến dị thường: “Thật ra thì bọn em đã đoán được từ lâu rồi. Anh đâu thể chăm sóc nổi bản thân mình cho tốt chứ, vậy nên nếu có một người ở bên cạnh, thì chúng em cũng cảm thấy yên tâm”.
Từ Tiểu Nhu nói.
“Anh đưa cô gái kia về đây đi, không thể để người ta chờ đợi trong vô vọng mãi thế chứ?”
Tô Diệu cũng lên tiếng.
Thật ra thì làm gì có người đàn bà nào nguyện để chồng mình trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài kia chứ?
Nhưng Trần Dương thì khác, hơn nữa họ cũng không chịu nổi anh, nên cũng cần có người chia sẻ gánh nặng.
“Uhm… ở đây anh còn có hai cậu con trai, một người là con ruột, một người không…”
“A-ca, không phải a-ca bị cắm sừng đó chứ?”
Diêu Nhân Nhân chu miệng, mặt đầy kinh ngạc.
Những người khác cũng nhìn anh với vẻ khó tin: “Không thể nào, chồng…”
“Chán nhỉ, nếu trước đây em biết sức chịu đựng của chồng lớn như vậy, thì em cũng lén…”
Trần Dương vội kéo Thanh Uyển qua, vỗ sau lưng cô ta hai cái: “Một người thực ra không phải là được sinh ra như người bình thường, là Côn Bằng, do năm xưa anh chém chết một con Côn Bằng và nó để lại trứng, anh dùng máu tươi nuôi dưỡng nó, cho nên trong cơ thể nó có máu của anh, có thể coi là đứa con nửa vời đi!”
Nghe thấy vậy, khuôn mặt các bà vợ cũng giãn ra, cười phá lên: “Biết ngay mà, sao mà chồng chúng ta sao có thể tha thứ cho những chuyện như vậy một cách dễ dàng được!”
Diêu Nhân Nhân cũng che miệng cười, không dám nói lời nào.
“Chồng ý, nói chuyện theo kiểu nửa chừng thế, đúng là dọa chết mọi người mà!”
Mộc Thuyên nói với anh.
Trần Dương sờ sờ mũi, tự dưng anh cảm thấy uy nghiêm của mình bị xúc phạm, phải dạy các bà ý một bài học mới được.
Vì vậy anh lấy binh khí ra, để dạy dỗ các bà vợ.
Được một lúc lâu thì các bà vợ đồng loạt giơ tay xin hàng.
Lúc này anh mới vui vẻ rời đi!
Anh ra khỏi sao Thiên Xu, chạy một mạch đến đại lục Thần Ma.
Anh ép thực lực của mình xuống bán Thánh, anh chui vào trong màng thai Thiên Địa.
Đã mấy trăm năm không đến đây, giờ đại lục Thần Ma đã hoàn toàn thay đổi, trước đây nó bị bao phủ bởi sương mù, nhưng giờ Ma Dương đã xua sạch sương mù đi rồi. Thật ra, sương mù này là do các quy tắc, pháp tắc dày đặc hợp thể lại.
Cái này cũng tốt đấy, nếu đưa vào thế giới huyệt khiếu, có thể đẩy nhanh diễn biến của thế giới.
Hiện giờ các mảng lục địa chưa hợp lại với nhau, nhưng những không gian dư ra này sở hữu nguồn tài nguyên lớn.
Hơn nữa Hàng Cổ Đệ Nhất Tông đã là Thần Tông đứng đầu trên đại lục Thần Ma.
Cái đám 10 gia tộc Chân Thần, Vạn Cổ Tông Môn, tất cả đều phải xếp sau.
Quét qua thần niệm, Trần Dương thấy được Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết đang bế quan!
Hai cô đều rất cố gắng, họ đều đã đột phá lên Hóa Thần một cách thuận lợi.
Không biết Trần Bất Hối chạy đi đầu rồi, nghe Ma Dương nói mấy chục năm nay cậu ấy không trở về.
Trần Dương cũng không lo lắng, vì cậu ấy cũng đã lớn rồi, cũng đến lúc phải ra ngoài va chạm.
Còn Diệp Thần, nghe nói anh ta đuổi theo lão tổ nhà họ Trần, nên mấy trăm năm nay cũng không thấy mặt mũi đâu.
Mạc Sát thì đã nhập Thánh, thành lập Vạn Tộc Đế Quốc vô cùng lớn ở châu Đông Thắng Thần.
Khuê Xà chân quân… à không, phải là Khuê Xà đại thánh và Hỏa Quang đại thánh, đã thành công nhập Thánh, dù gì hai người họ cũng đều có kim quang công đức che chở, nên tu luyện cũng khá thuận lợi.
Nạp Hải Tông cũng trở thành đại tông lớn thứ hai của đại lục Thần Ma!
Đến thằng ngu cũng biết, Nạp Hải Tông và Hàng Cổ Đệ Nhất Tông đều cùng một người mở ra, giống như cánh tay trái với cánh tay phải vậy.
Trần Dương không đến quấy rầy bọn họ, anh đi thẳng đến trụ sở chính của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông ở biển Bắc Minh.
Mấy chục nghìn bộ lạc hải yêu bảo vệ tông môn, tên nhóc Trần Côn cũng đã trưởng thành, từ cậu bé 5 tuổi lên thành cậu nhóc 12 tuổi.
Nó không cần tu luyện, ngày ngày đều ở tông môn chơi đùa, làm loạn các bộ tộc hải yêu.
Nói chung là đâu có ai dám trách móc nó.
Đây chính là cậu hai Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, ai dám không phục chứ?
Hơn nữa, nó chính là yêu thánh chính cống đấy.
Làm gì có ai là đối thủ?
Tuy Trần Côn khá tinh nghịch, nhưng cũng biết chừng mực, vậy nên không gây ra chuyện gì lớn.
Hôm nay, Trần Côn đang trêu đùa với hai con Hải Giao Xà, để chúng làm trò chơi cho nó, hai con yêu đâu dám kháng cự.
Nhưng Trần Côn lại chê hai con này đần, nên đánh chúng nó không thương tiếc.
Chuyện này khiến hai con ấm ức vô cùng.
“Oẳn tù tì mà cũng không biết à? Không phải bọn mày là rắn biển hay sao? Có 4 chân còn gì?”
Trần Côn vênh mặt, tỏ vẻ chê bai.
Hai con rắn đen trắng: “Hai chúng tôi còn chưa hóa thành thuồng luồng mà, lấy đâu ra 4 chân?”
“Thôi bỏ đi, không chơi với bọn mày nữa, chán chết đi được!”
Trần Côn nhớ đến những ngày Trần Bất Hối ở đây.
Nó cũng muốn đi đây đi đó, nhưng lại sợ mẹ lo lắng, hơn nữa Viên Tuyết Phi luôn coi nó là đứa con nít, nên sợ nó ra ngoài sẽ gây ra họa.
“Haizz, phiền thật đấy!”
Trần Côn chắp hai tay sau mông, hậm hực rời đi, nhưng vào lúc này, nó lại đụng phải một người nào đó.
Nó đang tính nổi giận, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy người kia, thì nó đần mặt ra!
“Bố… bố, bố đã về!”
Trong lòng Trần Côn vui mừng khôn xiết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...