“Thần Nam, tôi liều mạng với cậu!”
Ninh Diêu đỏ bừng mặt, nắm đấm đánh liên tiếp lên người Thần Nam, đánh một lúc thì nước mắt lã chã: “Khốn kiếp, ngoài việc bắt nạt tôi thì cậu còn biết làm gì hả? Đồ khốn, chẳng có tý trách nhiệm nào cả, tôi hận cậu!”
“Từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa”.
Dứt lời, Ninh Diêu lau nước mắt định rời đi, Thần Nam nắm lấy cổ tay cô ấy: “Chị đi đâu? Chị nóng lòng muốn gả cho người ta thế sao?”
“Bỏ tay ra, chuyện của tôi không cần cậu quan tâm!”
Ninh Diêu cố sức giãy dụa, nhưng không thể thoát được.
“Ai bảo không cần tôi quan tâm?”
Thần Nam hừ lạnh một tiếng: “Chuyện của chị chính là chuyện của tôi, chị muốn lấy thì chỉ có thể lấy tôi, chị dám lấy người khác thì tôi sẽ giết hắn!”
“Cậu… cậu là đồ vô liêm sỉ, cậu ngang ngược, cậu…”
Ninh Diêu ngoài miệng thì chửi mắng nhưng trong lòng thì ngọt ngào muốn chết, thiếu nữ nào mà chẳng mơ mộng?
“Đi, chị vào với tôi!”
Thần Nam kéo cô ấy bước vào trong.
Thần Tử đi theo phía sau cười trộm: “Aizzz, cuối cùng cũng xử lý xong”.
Hai đệ tử canh cửa cũng ngưỡng mộ: “Đại sư huynh có phúc quá!”
“Bỏ tay ra, cậu muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Đi gặp sư phụ tôi!”
Sao cơ?
Đi gặp sư phụ cậu ta?
Ninh Diêu lập tức đỏ bừng mặt, đây là đi gặp phụ huynh sao?
Lần này cô ấy không giãy dụa nữa, mà nhìn Thần Tử với ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Thần Tử chỉ có thể đáp lại bằng ánh mắt em bó tay rồi.
Thời gian vừa rồi Diệp Thần đã đột phá lên Hóa Thần viên mãn, bây giờ đang tọa thiền củng cố cảnh giới.
Sau khi luận đạo với Trần Dương, Diệp Thần đã có nhận thức rõ ràng về hướng đi của mình, đang chuẩn bị hành động thì nhìn thấy Thần Nam dẫn Ninh Diêu tới.
Đằng sau còn có thêm một cái đuôi.
“Sư phụ, đây là Ninh Diêu, người đã từng gặp, con muốn nhờ người giúp đỡ, đến Phi Tiên Tông hỏi cưới giúp con!”
Cậu ấy vừa dứt lời thì Diệp Thần cũng ngây ra.
Sao cơ?
Đi hỏi cưới?
Anh ta nhìn hai người, Ninh Diêu đỏ mặt ngại ngùng, đứng ở đó, hai tay không biết đặt vào đâu.
“Tham kiến Diệp Thần đạo quân!”
Ninh Diêu hành lễ.
“Con đã nghĩ kĩ chưa, đạo lữ là chuyện cả đời đấy!”
Diệp Thần nhìn Thần Nam, trong lòng đột nhiên có cảm giác chua xót, anh ta cảm thấy người làm sư phụ như mình hơi thất bại.
“Con nghĩ kĩ rồi, tuy con còn trẻ, nhưng có thể đính hôn trước, chờ sau lễ trưởng thành thì kết hôn!”
Ninh Diêu đứng bên cạnh tim đập thình thịch.
“Vậy Ninh… tiên tử thấy thế nào?”
Ninh Diêu đỏ bừng mặt, sao cô ấy có thể nói mấy lời ngại ngùng đó chứ?
“Con… con… con cảm thấy…”
Diệp Thần thấy cô ấy ấp a ấp úng, còn tưởng là cô ấy không tình nguyện: “Nếu Ninh tiên tử không chịu thì…”
Ai bảo không chịu?
Ninh Diêu cuống lên: “Diệp Thần đạo quân, ý của con là… xin nhờ đạo quân làm chủ!”
Diệp Thần ngây ra, sau đó bật cười: “Được, nếu đã vậy thì ta sẽ đến Phi Tiên Tông một chuyến”.
“Cảm ơn sư phụ ạ!”
Thần Nam bái lạy.
“Hi hi, sư phụ, sau này con có thêm chị dâu rồi”.
Nghe thấy hai từ “chị dâu”, Ninh Diêu cảm thấy trời đất quay cuồng, thật là kích thích quá đi.
Vốn chỉ định tìm Thần Nam để hỏi cho rõ ràng, không ngờ Thần Nam lại lập tức đi tìm sư phụ đến cửa hỏi cưới.
Liệu có nhanh quá không nhỉ?
Ninh Diêu thấy hơi hoảng hốt, nhưng nghĩ đến đối phương đã là đạo quân Hóa Thần, cô ấy lại cảm thấy nếu còn không ra tay thì người ta sẽ chạy mất.
Với thiên phú như vậy, không đến 10 năm, có khi đối phương có thể đột phá lên cảnh giới cao hơn, đến lúc đó chắc chắn đại lục Thần Ma không thể chứa nổi cậu ấy nữa, cậu ấy phải đến khoảng không vũ trụ, mấy trăm năm mới về 1 lần, mình cũng thành bà cô già rồi.
Diệp Thần trước giờ làm việc dứt khoát nhanh gọn, đầu tiên là đưa bái thiếp tới, sau đó đến cửa thăm hỏi.
Những chuyện sau đó thì dễ dàng hơn nhiều, dù gì Thần Nam cũng là thiên tài tuyệt đỉnh, sức chiến đấu phi phàm, lại thêm chỗ dựa là Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, tiền đồ rộng mở.
Bây giờ chuyện Ma Dương ra tay đánh chết Thần Đạo Thánh, lão tổ nhà họ Thần bị thương nặng bỏ chạy đã truyền khắp cả đại lục.
Tất cả mọi người đều biết không thể chọc vào Hàng Cổ Đệ Nhất Tông.
Người ta có thực lực giết được cả cảnh giới Thánh đó.
Nhà họ Vệ, nhà họ Tống bị vơ vét một lượt.
Về phần nhà họ Thần, Ma Dương đã phục chế tất cả điển tịch, lại thu đá đạo vận đi, những cái khác thì giữ nguyên không động đến.
Mà để Thần Nam tự quyết định.
Vậy nên, tài nguyên mà Thần Nam sở hữu hiện giờ có thể sánh bằng thánh tông.
Tông chủ Phi Tiên Tông gật đầu đồng ý, sư phụ của Ninh Diêu cũng không có ý kiến gì.
Thực ra, cho dù có ý kiến thì ông ta cũng không dám nói.
Đối phương là Hàng Cổ Đệ Nhất Tông đó.
Hơn nữa Hàng Cổ Đệ Nhất Tông cũng là phái tông môn, còn là môn phái hội trưởng của hiệp hội, liên hôn là chuyện tốt có lợi cho cả đôi bên, bọn họ cũng không có lý do gì từ chối.
Lại thêm hai người tâm đầu ý hợp, nên hai bên nhanh chóng chọn được ngày.
Ba năm sau, khi Thần Nam làm lễ trưởng thành thì chính là ngày hai người thành hôn.
…
Cùng lúc đó, trong kiếm giới, Trần Dương mở mắt: “Thông qua các ý cảnh như tuế nguyệt, lưu quang, thần thông Thời Quang có sự tăng lên, bây giờ đã có thể tăng lên với tốc độ luân chuyển gấp trăm lần. Muốn tiến về phía trước, thì phải đột phá cảnh giới Thánh”.
“Dù gì giới linh cũng thiếu một nửa, hiện giờ tốc độ luân chuyển cao nhất trong kiếm giới là 80 lần, đây cũng là cực hạn, nhưng thêm không gian huyệt khiếu có tốc độ 40 lần, thế giới bên ngoài là 1 năm thì không gian động thiên là 3200 năm”.
“Thật là kinh khủng!”
“Động thiên huyệt khiếu đã qua 500 năm, thời gian động thiên thượng phẩm thăng cấp lên động thiên đỉnh cấp vượt quá dự liệu của mình, có lẽ còn cần thêm 1000 năm nữa”.
Anh đưa toàn bộ đá đạo vận và linh thạch vơ vét được của ba đại gia tộc vào động thiên huyệt khiếu, linh khí thét gào, như nổi lốc xoáy.
Thu thập tất cả quan sát và cảm ngộ của suy nghĩ, Trần Dương trên hiểu thiên tâm, dưới tỏ diễn biến, giờ phút này anh chính là Thần.
Là Thần của 129 nghìn 600 động thiên huyệt khiếu.
Anh nghĩ chỗ này phải có gió!
Tất cả các động thiên huyệt khiếu cùng lúc nổi lên linh khí cuồn cuộn.
Chỗ này còn cần ánh sáng nữa, không gian vốn tối tăm đột nhiên xuất hiện ánh sáng.
Anh nghĩ trên trời nên có mây, trên tất cả các bầu trời bao la đều lơ lửng một đám mây.
Đây chính là đạo tạo hóa sao?
Có lẽ quan sát việc hình thành động thiên không là gì, nhưng anh có 129 nghìn 600 động thiên huyệt khiếu có thể khiến anh lĩnh hội được sự biến hóa.
Đạo dương thần của Nguyên Dương, đạo lực của Ma Dương.
Đạo dung hòa của Bắc Dương, đạo thôn phệ của năm đại phân thân, đây đều là những đại đạo hàng đầu.
Khi những thông tin cảm ngộ này dung hòa với nhau, thế giới huyệt khiếu của Trần Dương bỗng tăng vọt.
Ầm ầm ầm!
Không gian chấn động mạnh, nhìn kĩ, hóa ra là động thiên huyệt khiếu đang trưởng thành với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Trong chớp mắt đã lên đến hơn triệu trượng, 1,1 triệu trượng, 1,2 triệu trượng… 3 triệu trượng… 4 triệu trượng. Thế giới bên ngoài mới qua một ngày, nhưng động thiên huyệt khiếu đã qua được 10 năm.
Trong 10 năm này, động thiên huyệt khiếu trưởng thành không ngừng nghỉ.
“Rẹt!”
Khi động thiên huyệt khiếu lên đến hơn 5 triệu trượng, một luồng sức mạnh to lớn áp lên người Trần Dương, đó là sức mạnh tạo hóa, là sức mạnh của chủ tạo vật.
Trần Dương thấu tỏ, ra khỏi kiếm giới, chỉ một bước đã tới ngoài tinh không.
Lúc này, linh cơ vũ trụ mà anh nhìn thấy thực ra là những đạo quy tắc và pháp tắc.
Lại quay đầu nhìn màng thai Thiên Địa, đó chính là sức mạnh của các loại linh khí, quy tắc và pháp tắc đan xen vào nhau.
Càng nhiều đạo thì màng thai Thiên Địa càng dày, muốn ra ngoài thì càng khó.
Có lẽ nghìn tỷ năm trước, Nguyên Thần cũng có thể ra khỏi thế giới, nhưng sau nghìn tỷ năm, chỉ có Hóa Thần trở nên mới làm được.
Đây là sự tiến bộ của thế giới, của vũ trụ.
Anh nhìn thấy từng quy tắc, pháp tắc đang phóng ra khỏi màng thai Thiên Địa với tốc độ cực nhanh, lan đến sâu trong vũ trụ.
Suy nghĩ của Trần Dương cũng không theo kịp tốc độ của chúng.
“Tôi đến rồi đây!”
“Tôi cũng đến rồi đây!”
Ma Dương và Nguyên Dương bước tới, trên người họ đều tỏa ra khí tức kỳ diệu.
Cảnh giới Thánh có Lôi Kiếp không?
Đương nhiên là có.
Nhưng không phải Lôi Kiếp của lục địa Thần Ma, mà là Lôi Kiếp vũ trụ.
Ba người di chuyển nghìn tỷ dặm, đến một tinh cầu bị bỏ hoang.
“Cùng độ kiếp thôi!”
Trần Dương nhìn bọn họ, khoanh chân ngồi xuống đất.
Ba thân thể một trái tim, Lôi Kiếp ấp ủ 10 ngày, sau 10 ngày, đạo Thiên Lôi đầu tiên giáng xuống.
3 người bình yên vô sự.
Ma Dương thi triển thần thông Thôn Phệ, nuốt hết Thiên Lôi vào bụng, kích hoạt tế bào thân xác của mình.
Nguyên Dương tôi luyện dương thần và suy nghĩ thần niệm của mình, âm dương bù trừ.
Thập Chuyển Kim Thân Quyết của Trần Dương cũng chỉ còn chút nữa là đột phá.
Mượn sức mạnh của Lôi Kiếp vũ trụ, Trần Dương đã đột phá được.
Sau đó anh học theo Ma Dương, luyện hóa sức mạnh sấm sét, động thiên huyệt khiếu tiếp tục tăng trưởng.
Ầm ầm ầm!
Thiên Lôi đánh đúng ba ngày ba đêm, ba người đồng thời lên cảnh giới Thánh.
“Tôi cảm giác mỗi một tế bào của mình là một động thiên nhỏ!”
Ma Dương siết chặt nắm tay: “Nếu gặp lão tổ nhà họ Thần thì một quyền của tôi chắc có thể đánh lão tan xác!”
“Pháp tắc Nhân Quả đã ngưng, dương thần thành Thánh, chớp mắt đã chục nghìn năm!”
Trong mắt Nguyên Dương ẩn chứa thần quang, dường như không có bất cứ thứ gì có thể thoát khỏi mắt anh ta: “Tôi nhìn thấy mấy chục đường nhân quả cứng cáp cắm rễ vào sâu trong vũ trụ, rất rất xa, chắc đường về nhà ở phía đó”.
“Thân xác thành Thánh, huyệt khiếu vừa liên kết lẫn nhau vừa phân biệt rõ ràng, động thiên huyệt khiếu đã tăng lên 8 triệu trượng, diện tích này đã vượt cả Địa Cầu. Thay vì nói là động thiên thì chi bằng nói nó là thế giới. Chắc do đẳng cấp thế giới, tôi cảm giác nó vẫn có thể trưởng thành nữa, cực hạn chắc là 10 triệu trượng!”
Trần Dương nói: “Pháp lực biến thành sức mạnh thế giới, nói một cách chính xác thì hẳn là sức mạnh tạo hóa! Nhưng muốn đạt đến cảnh giới nặn đất tạo người trong truyền thuyết thì vẫn phải đi một đoạn đường dài nữa!”
“Không, thực ra chúng ta đã có thể trở thành điều kiện như chúa sáng thế!”
Ánh mắt Ma Dương sáng quắc: “Ấn ký chân linh mà Chân Thần để lại trên thế giới tại sao có thể tồn tại cả chục triệu năm không mục nát? Có lẽ chúng ta có thể tham khảo ấn ký chân linh để tìm hiểu linh hồn và ký ức của bọn họ. Chỉ cần chúng ta có thể xóa được một số ký ức tương đối quan trọng, thì liệu có thể tạo ra một tộc loài hoàn toàn mới không?”
“Đúng vậy, đây là thế giới của chúng ta, suy nghĩ của chúng ta chính là thiên đạo, chính là ý chí để thế giới phát triển”.
Nguyên Dương mỉm cười: “Bây giờ động thiên huyệt khiếu có mấy trăm loại linh khí, mấy trăm loại đạo các thuộc tính, đã đủ khả năng để diễn biến, thực ra đại lục Thần Ma chính là một ví dụ điển hình!”
“Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn nói cao, nếu mà nhiều cây hơn nữa thì sao?”
Nguyên Dương vừa nói vừa thôi diễn tính khả thi của kế hoạch.
“Thế giới vẫn rất yếu ớt, nhưng không sao, thân xác chính là lá chắn lớn nhất, chúng càng lớn mạnh thì chúng ta càng mạnh”.
Trần Dương cũng đang suy nghĩ đến tính khả thi, anh đang nghĩ, thế giới hiện giờ thực sự có thể đáp ứng cho bọn họ tu luyện sao?
Phải biết rằng thế giới động thiên huyệt khiếu tăng tốc rất nhanh.
“Có lẽ chúng ta có thể làm chậm việc khai phá thế giới động thiên huyệt khiếu, có thể bắt đầu từ động thiên tổ khiếu”.
Nguyên Dương nói: “Nếu động thiên huyệt khiếu chỉ thuần túy cung cấp sức chiến đấu cho chúng ta thì đáng tiếc quá, thế giới 129 nghìn động thiên có ý nghĩa gì chứ?”
Trần Dương gật đầu, ánh mắt xuyên qua cơ thể nhìn thấy động thiên huyệt khiếu.
“Mấy điều kiện cần thiết đáp ứng cho sự sống, nhiệt độ, nước, oxi, ánh mặt trời, áp suất không khí bình thường”.
“Vậy nên nơi này nên có bốn mùa xoay vòng!”
“Nên có ngày đêm, sự chênh lệch nhiệt độ, nên có cả mặt trời và mặt trăng nữa!”
“Cũng nên có các loại thực vật, động vật…”
Ba người dần hoàn thiện những thứ nên có của thế giới, trong chớp mắt một năm đã trôi qua trong kiếm giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...