Long Tế Chí Tôn

100 tỷ đá đạo vận, cho dù là Vệ Vô Tiễn cũng phải thấy đau ví.

Nhưng thế yếu hơn người ta, cá lớn nuốt cá bé nên mình phải đưa cho người ta thôi!

Nhận được khoản bồi thường của Vệ Vô Tiễn, Trần Dương mới hài lòng gật đầu, dẫn Ma Dương về.

Cùng lúc đó, Thần Nam và Thần Phong đã đánh với nhau mấy chục nghìn chiêu.

Đạo vận bay tán loạn, thần thông vô số, không biết đã hủy biết bao tòa kiến trúc.

Nhưng không ai dám nhảy ra nói chen vào!

Thần Phong càng đánh càng thấy kinh hãi, càng đánh càng bất lực.

Mình có Thần Ma Cốt, còn có Thiên Mục Kim Đồng nữa mà vẫn không đánh lại được Thần Nam.

Không thể nào!

Thần Nam thờ ơ nhìn Thần Phong: "Cho anh Thần Ma Cốt thì đã sao? Chẳng phải vẫn là một thằng vô dụng thôi sao?"

Trong lúc nói, khí thế của Thần Nam tăng vọt, Thần Ma Cốt chí tôn không ngừng cung cấp năng lượng cho cậu ấy, chẳng mấy chốc đã vượt quá bán Uẩn Thần.

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ đích thân lấy lại những thứ thuộc về mình!"

Nói thì chậm mà làm thì nhanh, Thần Nam vung quyền đánh ra, một sức mạnh cực lớn nghiền nát cánh tay phải của Thần Phong trong nháy mắt.

"A..."

Thần Phong phun một ngụm máu lớn, rơi vèo xuống từ không trung hệt như một ngôi sao băng.

Một bàn tay xuyên vào từ sau lưng anh ta!

"A!"

Tiếng hét vang vọng khắp trường đấu.

Thần Nam kéo mạnh một cái, Thần Ma Cốt lóng lánh như ngọc đã nằm trong tay cậu ấy.

Không có Thần Ma Cốt, khí thế của Thần Phong sụt hẳn.

Thần Phong còn muốn đánh trả, nhưng Thần Nam đã giẫm lên ngực anh ta. Cậu ấy điểm nhẹ một cái, nguồn sức mạnh to lớn lập tức nghiền nát xương ngực của anh ta, cơn đau đánh tan đi pháp lực đã ngưng tụ.

"Đau không? Ban đầu tôi còn đau khổ hơn anh gấp mười, gấp trăm lần!"

Thần Nam nhìn anh ta, vẻ mặt thờ ơ, giơ Thần Ma Cốt trong tay mình lên: "Muốn nó không? Quỳ xuống cầu xin đi, tôi sẽ cho anh!"

Bây giờ cậu ấy đã có Thần Ma Cốt chí tôn, mạnh hơn Thần Ma Cốt nhiều.

Thần Phong không nói gì, đôi mắt kim đồng nhìn chằm chằm cậu ấy: "Trả Thần Ma Cốt lại cho tao!"

"Không, là Thần Ma Cốt của tôi!"

Thần Nam cất kỹ Thần Ma Cốt: "Lúc đầu anh rút Thần Ma Cốt của tôi đi, tôi đã thề là sẽ giết chết anh, nhưng bây giờ tôi đã đổi ý rồi!"

Nhấc chân ra, Thần Nam nói: "Đôi lúc báo thù không cần phải giết người!"


"Mày muốn móc Thiên Mục Kim Đồng của tao?"

"Ha ha, dị đồng rác rưởi ấy, tôi thèm vào!"

Ma Thần truyền thừa có mấy cái chả ra sao nhưng có vài cái cũng rất mạnh, trong đó có pháp môn trui rèn đồng tử.

Tu luyện đến cảnh giới cao nhất thì thậm chí có thể xé toạc mọi hư ảo!

Thiên Mục Kim Đồng của nhà họ Thần chẳng qua cũng chỉ là di truyền từ lão tổ của nhà họ Thần mà thôi, không biết là dị đồng đã yếu đi biết bao nhiêu lần rồi.

"Thần Phong, tôi không giết anh, tôi muốn cả đời anh phải sống trong sợ hãi, có tôi ở đây thì cả đời này anh đừng hòng xưng tôn!"

Giọng nói của Thần Nam cực kỳ hờ hững, nhưng rót vào tai của Thần Phong lại là lời nguyền rủa ác độc nhất, lời nguyền này khắc sâu dấu ấn trong đạo tâm của anh ta.

Nếu không thể phá vỡ lời nguyền này thì cả đời này anh ta chỉ là một kẻ thất bại trước mặt Thần Nam mà thôi!

Đánh bại Thần Phong, giây phút này, xem như Thần Nam đã hoàn thành được 1 tâm nguyện của mình.

Đương nhiên rồi, hung thủ thật sự là bác của cậu ấy cơ!

"Anh!"

Thần Tử bay qua ôm lấy Thần Nam rồi nhìn Thần Phong thê thảm, đạo tâm không ổn định rồi hừ một tiếng: "Đáng đời!"

"Cảm ơn sư phụ!"

Thần Nam quỳ xuống trước mặt Diệp Thần, cung kính khấu đầu 3 cái.

"Đứng lên đi!"

Diệp Thần đỡ Thần Nam dậy: "Lần này con phải cảm ơn đại sư bá của con, nếu không có bác ấy chống đỡ hết mọi áp lực thì 3 sư đồ chúng ta đã gặp rắc rối lớn rồi".

"Sư bá đâu ạ?"

Thần Nam cũng hiểu, nếu không nhờ Trần Dương thì mình đã chết rồi.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Diệp Thần nói: "Sư bá của con tới kia kìa!"

"Con cảm ơn sư bá!"

Thần Nam vái dài dưới đất.

"Đạo tâm đã viên mãn chưa?"

"Còn chút nữa ạ!"

Thần Nam nói.

"Không sao, đợi đến lúc con tu luyện đến cảnh giới Thánh rồi quay lại tính sổ cũng không muộn!"

Trần Dương nói.

Thần Nam gật đầu, nở nụ cười.


"Đây chính là bồi thường vì nhà họ Thần đã đánh cậu bị thương".

Trần Dương vứt nhẫn trữ đồ cho Diệp Thần.

Diệp Thần ngớ người, quét thần niệm qua nhẫn trữ đồ thì sửng sốt: "Sư huynh, trong... trong này... nhiều quá, tôi không thể lấy..."

"Được rồi, bây giờ cậu cũng là Hóa Thần rồi, cậu không cần, 2 đồ đệ của cậu cũng không cần à?"

Trần Dương cười, lúc này lão tổ nhà họ Thần từ trên trời hạ xuống: "Đạo hữu, tôi có thể nói chuyện với Thần Nam mấy câu không?"

Trần Dương không nói gì mà nhìn Thần Nam. Thần Nam ngước mắt lên: "Không cần đâu, qua vài năm nữa tôi sẽ lại quay về nhà họ Thần, đến lúc đó cái gì cần thanh toán sẽ thanh toán cho rõ".

Lão tổ nhà họ Thần nheo mắt, sắc mặt bình thản, đến cảnh giới của lão thì buồn vui đã không thể hiện ra ngoài nữa rồi.

"Được, nếu như thật sự có ngày đó thì cậu chính là gia chủ mới của nhà họ Thần!"

Nói rồi lão cuốn theo Thần Phong sống dở chết dở bay đi.

Người của 10 đại gia tộc cũng mắt tròn mắt dẹt, đặc biệt là Đàm Đài Minh Châu. Vốn tưởng đối phương chỉ là phái tự do nào đó, muốn mời chào nhưng vừa ra sàn đã khiến người khác kinh hãi, đánh bại luôn cả Thần Phong.

Hơn nữa tông môn của đối phương còn rất mạnh!

Ngay đến cả nhà họ Thần cũng buộc phải cúi đầu, gia chủ nhà họ Thần cũng suýt nữa bị đánh chết!

Giây phút này, trong lòng nhiều người đã nảy ra suy nghĩ, e là sắp có thay đổi lớn rồi.

Phái tông môn lại có thêm một tông môn mạnh mẽ nhường này.

Mà lúc này, người của phái tông môn cũng ngơ ngác.

Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, tông môn gì vậy?

Đệ tử trong tông môn mạnh mẽ đến thế cũng thôi đi, trưởng bối trong môn cũng mạnh mẽ ghê vậy?

Thậm chí bọn họ còn đang nghĩ có nên kết giao hay không, có người đã truyền tin về chuẩn bị lật điển tịch tông môn, xem thử tông môn này có phải là tông môn lánh đời đã có từ rất lâu trước đây không.

"Đi thôi, chúng ta về!"

Trần Dương nhìn Ma Dương với Nguyên Dương, hai người hóa thành một đạo lưu quang biến mất trong tầm mắt mọi người.

Cảnh giới Thánh Nhân là đỉnh cao của đại lục Thần Ma, hiện giờ thủ đoạn của Trần Dương vẫn quá ít, xem ra anh phải bắt đầu tìm kiếm thêm đường đi.

"Nửa tháng sau là đại lễ khai sơn của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, mong mọi người tới tham dự!"

Trần Dương nói một câu rồi dẫn theo đám người rời đi!

Diệp Thần vốn tưởng Trần Dương sẽ dẫn bọn họ đến chỗ tông môn, nhưng không ngờ Trần Dương lại dẫn bọn họ đến một vùng đất hoang vu khỉ ho cò gáy.

Chỗ này là một thảo nguyên cực kỳ rộng lớn, địa thế bằng phẳng, rất thích hợp làm tông môn!

Anh điểm một ngón tay, mặt đất rung chuyển, vô số cồn đất nổi lên.


Chớp mắt đã biến thành ngọn núi cao mấy trăm mét, hơn nữa vẫn còn đang nhô lên cao.

"Đây là tạo núi!"

Diệp Thần kinh ngạc: "Sư huynh, không phải anh định mở tông môn ở đây đó chứ?"

"Đúng vậy!"

Trần Dương gật đầu!

Mấy phút sau, mấy trăm ngọn núi lớn đội đất mà lên, ngọn cao nhất phải lên đến chục nghìn trượng.

Trên núi không có cây cối, Trần Dương tùy tiện bốc một nắm hạt giống linh mộc rải lên trên núi.

"Gọi mưa!"

Ầm!

Linh khí trong vòng triệu dặm cứ cuồn cuộn cuốn tới, hình thành đám mây đen ngòm trên bầu trời.

"Tí tách!"

Mấy giọt mưa rơi xuống, chẳng bao lâu đã hình thành một màn mưa.

"Đây là linh vũ!"

Trần Dương hô mưa gọi gió, xây núi giữa đất trống khiến mắt Thần Tử sáng như sao!

Sư bá mạnh mẽ quá đi mất!

Trình độ thần thông không biết hơn cô ấy biết bao nhiêu lần.

Hạt giống rơi trên núi, chẳng bao lâu thì nảy mầm, sức sống tràn trề.

Nhưng nước mưa quá nhiều, Trần Dương suy nghĩ rồi đánh ra một quyền, bên cạnh liền xuất hiện một cái hố sâu rộng mấy trăm dặm, nước mưa không ngớt rơi vào trong hồ, nước ngầm cuồn cuộn, tin rằng chẳng mấy chốc nữa sẽ trở thành một hồ nước cực lớn.

Trần Dương lại lấy ra mấy nghìn mạch khoáng linh thạch hạ phẩm chôn vào trong đỉnh núi, vì phía dưới ngọn núi này vốn dĩ đã có một mạch khoáng cực phẩm rồi.

Đây cũng là sức mạnh bẩm sinh của Nguyên Dương, tuy Trần Dương không có nhưng cùng chia sẻ tin tức nên anh sẽ không bao giờ tìm một nơi cằn cỗi để làm tông môn cả.

"Hình như thiếu gì đó!"

Trần Dương vỗ đầu, đúng rồi, anh quét thần niệm, gom mấy nghìn con yêu thú lại rồi điểm hóa!

Trai gái già trẻ gì có đủ!

Làm xong những chuyện này, mây tan mưa ngớt, một chiếc cầu vồng sặc sỡ treo lơ lững giữa sườn ngọn núi cao nhất, tiên khí tản mạn!

Anh lại điểm ngón tay, pháp trận bảo vệ tông môn được hình thành, 45 đạo quy tắc, 50 trùng đạo vận hình thành thế giới hỗn độn bao bọc tông môn lại!

Đừng nói là Hóa Thần, cho dù bán Thánh tới cũng phải chết!

Con người ấy mà, một khi cảnh giới cao thì mắt nhìn vật sẽ khác đi.

Thấy Trần Dương làm xong những việc này, Diệp Thần đã hiểu toàn bộ, xem ra Hàng Cổ Đệ Nhất Tông lại định đi theo con đường phát triển giống với các châu lục khác rồi.

Thần Nam và Thần Tử cũng rất tán đồng, nếu như vậy... thì tất cả các châu lục ở đại lục Thần Ma đều có phân bộ của tông môn bọn họ, thế chẳng phải họ có thể tung hoành khắp nơi sao?

"Chúng ta vào trong bày trí sơn môn cho ổn thỏa!"

Trần Dương cười dẫn theo mấy nghìn con tiểu yêu vào ngọn núi!

Diệp Thần cũng dẫn Thần Nam và Thần Tử vào theo.


Cổ Lão trong nhẫn cũng rất ngưỡng mộ. Tông môn lợi hại thế này, cho dù mấy gia tộc hàng đầu của châu Đông Thắng Thần cũng không bì kịp.

Nói thật, bây giờ lão cũng muốn gia nhập Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, làm một trưởng lão ở phòng luyện đan.

Còn những nhân công khác thì Trần Dương điều thẳng từ những châu lục khác sang, 3 ngày sau, họ đã tập hợp đầy đủ, chen chúc nhau ở cổng lớn của tông môn.

Nhưng có phân thân của Trần Dương với đám người Diệp Thần thì đâu cũng vào đấy.

Tin tức Hàng Cổ Đệ Nhất Tông khai tông cũng được lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Trong lòng Trần Dương suy nghĩ, mình có nên luyện thêm vài hóa thân nữa không nhỉ?

Ví như hóa thân âm dương?

Lần này Ma Dương đem tới cho Trần Dương 2 loại huyền khí rất cao cấp.

Huyền khí Thượng Thanh và huyền khí Ngọc Thanh, nói trắng ra thì là 2 khí âm dương.

Trần Dương cũng kết hợp với đủ loại thần thoại ở Địa Cầu, bảo Nguyên Dương thôi diễn công pháp cùng nhau hóa Tam Thần.

Luyện xong hóa thân Thượng Thanh và hóa thân Ngọc Thanh, Trần Dương rất hài lòng, sở hữu 80% thực lực của bản thể, thời điểm then chốt còn có thể dung nhập vào bản thể!

Bây giờ chỉ thiếu huyền khí Linh Thanh nữa thôi, nhưng thứ đó không dễ tìm, vì nó vẫn còn một cái tên cao cấp hơn!

Khí Hỗn Độn!

"Thôi bỏ đi, bảo bọn họ từ từ tìm!"

"Sau này mày tên là Thanh Dương, mày là Ngọc Dương! Chuyện trong tông môn thì nhờ chúng mày, nhất định phải sắp xếp kế hoạch trong thời gian ngắn nhất, một năm sau, tao phải ra ngoài vũ trụ thăm dò, tìm đường về nhà!"

"Cứ giao cho chúng tôi ạ!"

Bọn họ biết, chấp niệm muốn trở về nhà của Trần Dương sâu đậm đến nhường nào, có thể nói nó đã trở thành động lực để anh tu luyện.

Trần Dương gật đầu, lóe người vào kiếm giới.

Vừa bước vào kiếm giới, Trần Dương đã nhận được một tin tốt.

Nhờ sự kiên trì phân tích bền bỉ của phân thân thôi diễn và phân thân nhân quả, đọc nát mấy nghìn quyển thần thông liên quan đến việc nghịch chuyển thời gian, cuối cùng bọn họ đã thôi diễn ra được 3 loại thần thông.

"Đẩy nhanh thời gian, ngăn chặn thời không và giam cầm thời không!"

Việc này liên quan đến hiện tại và tương lai, đảo ngược thời gian quá khó, phân thân không thể chịu nổi.

"Có 3 loại thần thông chắc là đủ rồi!

Đẩy nhanh thời gian gấp 2 lần? Chặn thời không 30 giây, giam cầm thời không trong vòng 100 mét!

Nghe cứ cùi bắp thế nào, nhưng thời gian là đại đạo mạnh nhất, là mạnh nhất đấy!

Có thể không gian có thể so bì một phần nào đó, nhưng đó chỉ là so bì mà thôi.

"Lượng thông tin khá lớn, bản tôn phải chuẩn bị nhé!"

Phân thân nói.

"Không sao, tới đi!"

Trần Dương thở dài một hơi, anh đã chuẩn bị xong rồi.

"Bắt đầu chia sẻ thông tin!"

Giây phút đó, Trần Dương suýt bị biển thông tin nhấn cho ngất đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui