Nơi nào nắm đấm đi tới là linh cơ vũ trụ nát bấy, các ngôi sao hóa thành bột mịn, sức mạnh bá đạo như vậy bọn họ tuyệt đối không thể đỡ được.
Rốt cuộc hai người này là ai? Từ đâu chui ra vậy?
Bọn họ biết hết những người cảnh giới Thánh ở châu Đông Thắng Thần, chỉ có những thực lực hàng đầu mới có thể sở hữu lão tổ cảnh giới Thánh.
Hắn nói mình thuộc Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, nhưng châu Đông Thắng Thần không hề có tông môn này.
Thế thì chỉ có một khả năng, hai người này là cường giả đến từ châu lục khác.
Hai người Na Di không gian, định bỏ chạy, nhưng vẫn chậm một bước.
Vệ Vô Tiễn bị nắm đấm của Ma Dương đánh trúng nửa người, nhưng cũng khiến ông ta thần hồn chấn động, dương thần suýt nữa nứt ra.
Ông ta đi theo đạo dương thần, cảnh giới Thánh chính là sự dung hòa giữa dương thần và thân xác, hòng đến được bến bờ.
Thứ thực sự mạnh mẽ của thần mạch thể không phải là thân xác, mà là thiên phú thần mạch do thân xác mang tới, thần thông người khác mãi không lĩnh hội được thì bọn họ chỉ cần đánh thức huyết mạch là được.
Nhưng không có nghĩa là thân xác bọn họ mạnh mẽ.
Thần Ma Cốt và Thần Ma Đồng của nhà họ Thần ngoài thân xác mạnh mẽ thì thần hồn cũng không kém cạnh.
Tuy nói vậy, nhưng Thần Đạo Thánh cũng khá xui xẻo, bị một đòn của Trần Dương đánh trúng.
Nhìn thì rất chậm, nhưng trên thực tế tốc độ đã vượt quá tốc độ âm thanh cả chục nghìn lần.
Chỉ trong nửa cái chớp mắt, nắm đấm đã vượt qua tầng tầng lớp lớp không gian đánh trúng vào Thần Đạo Thánh.
Chưa kể đòn tấn công của đối phương còn mang theo cảm hứng khóa chặt không gian.
Đây chính là chỗ hơn người của động thiên huyệt khiếu.
Động thiên cũng là thế giới cấp thấp, hơn nữa là sự tồn tại thực chất, có sự khác biệt về bản chất với thế giới do pháp tắc cảnh giới Thánh tạo nên.
Cũng giống như hai chiều và ba chiều, thế giới pháp tắc là hai chiều, nhưng thế giới bản chất lại là ba chiều, cho dù bản chất hơi yếu, nhưng 129 nghìn 600 thế giới liên kết với nhau vẫn mang sức mạnh cực kỳ khủng khiếp.
“Hự!”
Trúng một quyền này, Thần Đạo Thánh lập tức bị thương, nếu không nhờ đúng lúc quan trọng, thánh binh của lão chặn được công kích thì chắc chắn đã bị thương nặng rồi.
Nhưng sức mạnh này quá lớn, lão lập tức bị đánh rơi từ khoảng không vũ trụ xuống, xuyên qua màng thai Thiên Địa, nặng nề rơi vào trong thành.
“Mày ở đây giải quyết lão già này, tao xuống dưới xem thế nào!”
Hai người nhưng liền tâm, không cần nói cũng biết suy nghĩ của đối phương là gì.
Diệp Thần đang ác chiến với ba bán Thánh của nhà họ Thần, thực ra anh ta cũng đuối lắm, dù sao lúc trước đánh với Thần Đạo Thánh anh ta cũng đã tiêu hao quá nhiều, còn bị thương nữa.
Đúng lúc này, một đạo ánh sáng rơi từ trên trời xuống.
“Ầm!”
Tiếng nổ cực lớn vang lên, dấy lên làn sóng khổng lồ, gần như đánh sập non nửa thánh thành.
“Ông chủ!”
Ba bán Thánh kinh ngạc tột độ, vội vàng bay tới.
Diệp Thần cũng vô cùng ngạc nhiên, Thần Đạo Thánh chắc chắn là bị đánh rơi từ trên trời xuống.
“Kiến hôi từ đâu đến, cút đi!”
“Nhận Chân Nhất Quyền!”
Trần Dương đánh một quyền ra, ba bán Thánh lập tức bị đánh tan xác, dương thần vẫn còn thì chúng vẫn chưa bị diệt, nhưng chắc chắn sẽ bị tổn thương đến bản nguyên.
“Sư huynh!”
Diệp Thần mừng rỡ, không ngờ sư huynh nhà mình lại mạnh đến vậy, đến cảnh giới Thánh cũng không phải là đối thủ của anh ấy.
Trần Dương gật đầu, nhưng hiện giờ không phải lúc để vui mừng, 10 đại gia tộc đều có Chân Thần Binh, phải đánh cho lão không kịp trở tay.
“Thế Giới Hỗn Độn!”
Anh điểm một cái, thế giới hỗn độn do quy tắc và đạo vận tạo nên lần nữa bao bọc lấy Thần Đạo Thánh, nhưng lần này Trần Dương không dám khinh suất, vội vàng lấy một đạo pháp tắc của Hồ Lô lão tổ trong chiếc hồ lô đỏ ra.
Hồ Lô lão tổ là cường giả cảnh giới Thánh trung kỳ, sức mạnh pháp tắc mạnh hơn Thần Đạo Thánh quá nhiều.
Tuy không giết chết được, nhưng vây khốn lão cũng không phải chuyện gì khó.
Anh giam cầm lão rồi lần nữa bay ra khoảng không vũ trụ.
Tất Sát Nhất Quyền của anh cùng lắm chỉ khiến lão bị thương, muốn đánh chết thì hơi khó.
Nhưng anh không làm được không có nghĩa Ma Dương không làm được, tên nhóc này im ỉm mà luyện hóa được hoàn toàn tim Chân Ma, bây giờ thân xác đã đạt tới bán Thánh, ngưng luyện được mấy nghìn tỷ tế tào, một quyền của anh ta không có mấy người cảnh giới Thánh sơ kỳ có thể đỡ được.
Quay trở lại vũ trụ, lúc này Vệ Vô Tiễn đã bị thương nặng, đến thánh binh cũng bị đánh gãy, Chân Thần Binh ở đất tổ nhà họ Vệ, ông ta bay lùi lại: “Tôi nhận thua, chuyện này là nhà họ Vệ tôi sai, xin hãy dừng tay!”
“Mẹ kiếp, vừa rồi lúc ra tay giúp đỡ sao không nghĩ đến việc không đánh lại được tôi hả?”
Ma Dương ma khí ngùn ngụt nói.
Có những người lúc nào cũng tự tin thái quá về thực lực của mình, bây giờ bị người ta đánh cho lê lết thì cũng đành phải nhún nhường.
Cảnh giới Thánh chó má gì chứ, nói thẳng ra thì chính là tu sĩ cấp cao.
“Bồi thường cho ông đây 100 tỷ đá đạo vận thì ông đây tha cho!”
Ma Dương biết mình không giết chết được đối phương, con át chủ bài của đối phương là Chân Thần Binh còn chưa được mời ra đâu.
“Cái gì? 100 tỷ đá đạo vận?”
Vệ Vô Tiễn lắc đầu như trống bỏi: “Không được, tuyệt đối không được!”
100 tỷ đá đạo vận là khái niệm gì chứ, đủ cho nhà họ Vệ dùng cả mấy trăm năm.
“Mẹ kiếp, ông tưởng tôi đang thương lượng với ông chắc?”
Ma Dương hừ một tiếng: “Đừng tưởng ông có Chân Thần Binh thì tôi sợ, chẳng lẽ mỗi ông có còn tông môn tôi không có sao?”
“Có giỏi thì đệ tử trong gia tộc các ông đừng có ra ngoài, nếu không gặp một người ông đây giết một người, gặp hai người ông đây giết cả đôi!”
Uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn.
Vệ Vô Tiễn tái mặt, chuyện ông ta sợ nhất đã đến rồi, đối phương gần như biết tỏng con át chủ bài của ông ta.
Ông ta là cảnh giới Thánh, nhưng ông ta không sợ không có nghĩa là các đệ tử không sợ, chẳng lẽ ngày nào ông ta cũng phải kè kè theo sát các đệ tử sao?
“Nào, dùng đòn mạnh nhất của mày giết lão ta đi!”
Trần Dương chỉ Thần Đạo Thánh đang tạm thời bị vây khốn trong thế giới hỗn độn.
Trần Dương vừa đến thì Vệ Vô Tiễn đã run như cầy sấy, hắn định giết chết Thần Đạo Thánh sao?
Lẽ nào hắn không biết nhà họ Thần còn có một lão tổ là Thánh Nhân hậu kỳ sao?
Ma Dương gật đầu: “Vũ Trụ Bạo Trác Quyền!”
Quyền này là nhờ quan sát thế giới khai mở để diễn hóa ra, ẩn chứa uy lực vô cùng tận.
Mấy nghìn tỷ tế bào của Ma Dương liên kết hoàn toàn, đã sắp không thể chống đỡ được.
Nổ!
Thế giới hỗn độn nổ tung, Vũ Trụ Bạo Trác Quyền của Ma Dương đánh vào người Thần Đạo Thánh.
Sức mạnh khủng khiếp nghiền nát thân xác lão, cũng đúng lúc này, thánh binh của lão là Luân Hồi Bảo Châu đã chặn đòn chí mạng này thay lão.
Lão ta chật vật sống sót.
“Thánh binh của ta!”
Luân Hồi Bảo Châu này là bảo bối lão ta tế luyện mấy trăm năm mới thành công.
Công năng lớn nhất chính là chết thay.
Đây là một trong những con át chủ bài của lão.
“Xin lão tổ hãy giúp con!”
Thần Đạo Thánh gầm lớn.
Lão vừa dứt lời, một ông lão tiên phong đạo cốt bước ra, người này mang khí tức cực kỳ khủng khiếp, đứng giữa hư không, cảm giác như một chiếc hố đen, không ngừng hút mọi thứ xung quanh.
Cường giả siêu cấp cảnh giới Thánh hậu kỳ.
Trần Dương và Ma Dương nhìn nhau một cái, lập tức cảm thấy da đầu run lên.
Đánh nhỏ thì lớn tới, đúng là đồ vô liêm sỉ.
Trong tay Trần Dương vẫn còn ba đạo công kích mà Hồ Lô lão tổ ban cho, và cả Nguyên Dương.
“Đồ vô liêm sỉ, mỗi các người có trợ thủ chắc?”
Trần Dương lạnh lùng nhìn ba người kia, Nguyên Dương phá rách màng thai Thiên Địa, xuất hiện bên cạnh hai người.
Nguyên Dương đi theo pháp tu và hồn tu thuần túy, bản thể của anh ta đã đủ mạnh, nên không cần phải tu luyện quá khắc khổ.
Hơn nữa hướng anh ta nghiên cứu cũng rất kỳ lạ, đó chính là bản nguyên sức mạnh của thế giới.
Rốt cuộc các loại linh khí trong trời đất từ đâu mà đến, đây cũng là một con đường vi mô.
Nắm bắt được phân tử linh khí, lấy được hạt nhân nguyên tử trong đó chính là vũ khí hạt nhân phiên bản ma thuật.
Mang hơi hướng tu hành kỹ thuật.
Bây giờ anh ta tùy tiện thi triển một thuật cầu lửa thì lực sát thương cũng mạnh hơn so với linh hỏa.
Sức mạnh của dương thần lại càng mạnh mẽ, có lẽ phải gấp trăm lần dương thần bình thường.
Tổ hợp pháp trận thì sức mạnh lại càng tăng vọt.
Thứ mạnh mẽ thực sự vẫn là khả năng thôi diễn của Nguyên Dương, còn hơn Trần Dương gấp trăm lần.
Vậy nên chuyện thôi diễn sau này anh cũng có thể giao cho Nguyên Dương sao?
Trần Dương nhìn Nguyên Dương, cũng cảm thấy cạn lời.
Rõ ràng không phải cảnh giới Thánh, nhưng lại sở hữu sức mạnh của cảnh giới Thánh, anh cảm thấy đạo tu hành vào tay anh ta đã lên một tầm cao mới rồi.
Ba người cảnh giới Thánh?
Thực lực của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông này mạnh thật đấy.
Lẽ nào là tông môn lánh đời thời đại cận cổ?
Trong lòng Vệ Vô Tiễn cảm thấy vô cùng hối hận, đang yên đang lành chọc phải kẻ thù đáng sợ như vậy làm gì chứ?
Ông ta quả thực cũng muốn gọi lão tổ tới giống Thần Đạo Thánh, nhưng… ông ta lại sợ đối phương gọi thêm người tới, thế thì đáng sợ quá.
Ba người Trần Dương nhìn lão tổ nhà họ Thần, lão tổ nhà họ Thần cũng đang nhìn ba người họ.
Nhìn khí tức kinh người tản ra từ ba người bọn họ, lão tổ nhà họ Thần nói: “Ba vị đạo hữu đừng trách, chuyện này là nhà họ Thần chúng tôi sai trước”.
Vệ Vô Tiễn nghe mà ngây người, Thần Đạo Thánh lại càng rớt tròng mắt.
“Lão tổ!”
“Câm miệng!”
Lão tổ nhà họ Thần quát: “Cậu tưởng tôi không biết những chuyện ngu xuẩn mà cậu làm sao?”
Trong lòng Thần Đạo Thánh tức điên lên, thầm nghĩ lẽ nào ông không biết những chuyện tôi làm chắc?
Nhưng vào lúc này, lão không dám hó hé cãi lại, bởi vì lão biết, lão tổ nhà mình làm vậy chắc chắn là có nguyên nhân.
Trần Dương tỏ vẻ suy nghĩ: “Chuyện này phải có lời ăn nói với sư điệt của tôi!”
Lão tổ nhà họ Thần nghĩ một lát: “Chuyện giữa bọn chúng thì để bọn chúng tự giải quyết, nhà họ Thần tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay, sống chết do số, đạo hữu thấy sao?”
Trần Dương gật đầu: “Được! Nhưng… lão ta đánh sư đệ tôi bị thương, phải tính riêng!”
“Đây là bồi thường!”
Lão tổ nhà họ Thần cũng hào phóng, lập tức ném cho anh một chiếc nhẫn trữ đồ. Trần Dương quét qua, bị bảo bối bên trong làm cho kinh ngạc, nhưng anh nhanh chóng lấy lại sự điềm nhiên.
Sắc mặt Thần Đạo Thánh vô cùng khó coi, lão hiểu ý của lão tổ, đây là định mặc kệ, nếu Thần Phong giết chết Thần Nam thì đó là do Thần Nam đáng chết.
Nhưng nếu Thần Nam đánh bại Thần Phong, e là… chuyện này rắc rối rồi.
Điều này có nghĩa là đối phương có thiên tư trác tuyệt, có hy vọng hơn cả Thần Phong.
Trước kia lão tổ nhà họ Thần cho phép Thần Đạo Thánh lấy Thần Ma Cốt của Thần Nam đi là vì lão ta cảm thấy Thần Phong có tiềm năng hơn.
Nhưng nếu bây giờ Thần Nam lật ngược thế cờ thì…
“Cả ông nữa!”
Trần Dương chỉ Vệ Vô Tiễn: “100 tỷ đá đạo vận, không đưa thì chúng tôi sẽ đích thân đến nhà họ Vệ lấy!”
Vệ Vô Tiễn điên lắm, nhưng đến lão tổ nhà họ Thần cũng phải nhún nhường thì ông ta còn nói gì được nữa. Lão tổ nhà họ Vệ cũng mới chỉ là cảnh giới Thánh trung kỳ, nếu đánh nhau ai thắng ai thua cũng khó nói.
Huống hồ, ai mà biết được bọn họ còn có chi viện hay không?
Thực ra Trần Dương đúng là có thật.
Tam Đại Thánh Tông châu Bắc Lô có mối quan hệ chặt chẽ với anh, cho dù Ma Kha Giáo và Bồng Lai Tiên Tông không ra tay, thì lão tổ của Vô Cực Kiếm Tông chắc cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Cả Hồ Lô lão tổ của Tử Hỏa Tông nữa, đó là Thánh Nhân trung kỳ có thực lực thực sự.
Kiểu gì anh chẳng mời được ông ta ra tay.
Cả hóa thân ngũ hành nữa, bọn họ cắn nuốt linh vật ngũ hành, bổ sung linh căn đầy đủ, thực lực tăng vọt.
Năm đại hóa thân hợp lại, diễn hóa vũ trụ ngũ hành, cho dù không đánh lại được cảnh giới Thánh thì cũng không cách biệt quá lớn, đứng ở bên cạnh gióng trống khua chiêng cũng đáng sợ phết.
Nhưng lão tổ nhà họ Thần chỉ phái một pháp thân tới chứ không phải bản thể, vậy nên lão ta phải nhún nhường.
Tuy không nhìn rõ được thực lực của đối phương, nhưng anh đại khái vẫn có thể đoán được.
Nếu lão tổ nhà họ Thần biết Trần Dương đang nghĩ gì thì chắc chắn sẽ phải kinh ngạc, bởi vì anh đã đoán đúng.
Bây giờ bản thể của ông ta vẫn đang ở sâu trong vũ trụ, muốn về đến nơi thì ít nhất cũng phải mất 1 tháng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...