Hồ lô quý mọc từ bản thể của lão tổ, lại được ngấm sức mạnh pháp tắc, đã là thần khí, chỉ cần tế luyện thêm chút nữa sẽ là thần khí đỉnh cấp.
Anh nợ một món ân tình lớn rồi.
"Đi đi!"
Hồ Lô lão tổ phất tay áo, Trần Dương cảm nhận được một nguồn năng lượng êm dịu đẩy anh ra ngoài, chớp mắt anh đã xuất hiện bên ngoài thế giới Động Thiên Hồ rồi.
"Đây chính là cảnh giới Thánh à?"
Trần Dương thầm kinh hãi, anh không có chút lực phản kháng nào luôn.
Đạo vận lên quy tắc là một bước ngoặc, quy tắc lên pháp tắc lại là một bước ngoặc nữa.
Đây chính là sự khác biệt về chất, trừ khi... động thiên huyệt khiếu của anh tiếp tục mở rộng, như vậy chắc có thể kéo gần khoảng cách chút!
Trở về động phủ, Trần Dương suy nghĩ rất lầu, bây giờ anh là hồn tu, thể tu, pháp tu.
Cả ba đều đang ở mức bán Hóa Thần.
Nhưng anh đã đánh bại được Hóa Vũ đạo quân ở cảnh giới Hóa Thần trung kỳ.
Sức mạnh vốn có mạnh mẽ, cái mạnh thật sự đó chính là 54 nghìn động thiên huyệt khiếu, đã xóa nhòa khoảng cách giữa Uẩn Thần và Hóa Thần.
Thực lực thật sự của động thiên hạ phẩm có thể sánh với Hóa Thần trung kỳ, nếu không có gì bất ngờ thì chắc là động thiên trung phẩm có thể so với Hóa Thần viên mãn, động thiên thượng phẩm sánh được bán Hóa Thần, động thiên đỉnh cấp thì có thể bước vào cảnh giới Thánh?
Nếu những gì anh đoán là đúng thì có phải có nghĩa là anh có thể vượt lên bằng con đường ngắn hơn?
Trần Dương háo hức muốn thử, một năm nay, các châu lớn trữ được lượng tài nguyên không đếm xuể.
Đủ loại thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược, nguyên thạch và đá đạo vận không kể xiết.
"Rất tốt, những tài nguyên này đủ để mình thôi diễn thế giới huyệt khiếu lên động thiên thượng phẩm!"
Trần Dương lẩm bẩm, nhưng trước đó, anh quyết định ngưng tụ Thần Ma Cốt chí tôn cho Ma Dương trước. Còn về Nguyên Dương, vốn anh ta đã là thần thai nguyên thạch rồi, thể chất đó còn bá đạo hơn cả Thần Ma Cốt chí tôn rồi.
Bây giờ Nguyên Dương đã Hóa Thần thành công rồi. Dù anh ta là Hóa Thần sơ kỳ nhưng sức chiến đấu có thể sánh với Hóa Thần hậu kỳ. Đây chính là điểm lợi của việc cùng chia sẻ tin tức. Trần Dương thôi diễn ra bất kỳ đạo vận nào đều không cần phải lĩnh ngộ nữa mà có thể hóa thẳng để bản thân dùng.
Biết được Trần Dương đã luyện xong Thần Ma Cốt chí tôn, Ma Dương chạy thẳng từ châu Trung Bộ Lôi về.
Dung hợp xong Thần Ma Cốt chí tôn, Ma Dương mở mắt ra: "Tốt lắm, Thần Ma Cốt dung hợp với Thiên Ma chân thân cực kỳ thuận lợi, trước mắt có thể đánh vỡ 10 lần cảnh giới của bản thân, sức mạnh còn sót lại trong tim Chân Ma có thể nuôi dưỡng Thần Ma Cốt, đây là một tin tốt!"
"Tôi quyết định đi con đường lấy lực chứng đạo".
Ma Dương nói: "Đạo thế giới không hợp với tôi".
Trần Dương gật đầu: "Chỉ cần mày thấy ổn thì lựa chọn thế nào cũng được".
"Ngài nói thử xem, sức mạnh đạt đến cực hạn thì có thể đánh vỡ rào cản vũ trụ không?"
Chấp niệm muốn về nhà của Ma Dương không hề kém Trần Dương.
Anh phân ra phân thân chính là muốn thử đủ các loại phương pháp.
Ví như Nguyên Dương, anh ta đi con đường pháp lực chứng đạo.
Nếu Trần Dương thất bại thì Ma Dương vẫn còn cơ hội, Ma Dương thất bại thì có lẽ Nguyên Dương sẽ thành công.
Bọn họ đều nỗ lực vì cùng một mục tiêu.
"Mấy người chúng ta thu thập lượng lớn ghi chép thần thoại thượng cổ ở các châu lục. Khởi nguồn của pháp tu chính là Đạo Đức Đại Thiên Tôn, khởi nguồn của hồn tu chính là Nguyên Thủy Đại Thiên Tôn, của thể tu chính là Thông Thiên Đại Thiên Tôn!"
"Nếu nói 3 vị này không liên quan gì đến 3 vị ở Địa Cầu, tao không tin!"
Ma Dương cười: "Có thể ngài đoán đúng, tinh vực Bắc Đẩu này có thể thật sự là Bắc Đẩu của chúng ta!"
"Lúc chúng ta bày trí xong cả đại lục Thần Ma chính là lúc chúng ta rời đi!"
Trần Dương cũng cười.
Sau khi Ma Dương đi, Trần Dương bắt đầu thôi diễn động thiên.
Đạo vận kim, đạo vận mộc, Âm Dương đạo vận, đạo vận luân chuyển trong huyệt khiếu, kết cấu nên một vòng tuần hoàn ngũ hành hoàn chỉnh, môi trường âm dương bổ trợ lẫn nhau.
Ngay giây phút đó, động thiên tổ khiếu chấn động ầm ầm, liên tục mở rộng!
Thật ra diễn hóa thế giới động thiên chính là mô phỏng theo sự ra đời của thế giới, hệt như xây nhà vậy, phải xây móng trước rồi mới đổ bê tông cốt thép xây tường.
1 tỷ nguyên thạch cực phẩm vào thẳng động thiên tổ khiếu.
Lúc động thiên hình thành đã có công năng chứa đựng thu nạp, đương nhiên trước mắt thì vẫn chưa thể duy trì sự sống được.
1200 trượng, 1500 trượng, 1800 trượng...
Càng về sau thì càng cần nhiều linh khí hơn, anh lại cho 1 tỷ nguyên thạch cực phẩm vào trong.
2000 trượng, 2500 trượng... 3000 trượng...
5 tỷ nguyên thạch cực phẩm, không gian tổ khiếu đã lên đến 10 nghìn trượng thì không thể tăng lên nữa.
Trần Dương cũng bất lực, 5 tỷ nguyên thạch cực phẩm mới mở được 1 động thiên, muốn đả thông tất cả huyệt khiếu hiện tại thì anh cần hơn 200 nghìn tỷ nguyên thạch.
"Phải vơ vét, vơ vét cho bằng hết, không được chừa sót lại 1 chút tài nguyên nào!"
Trần Dương nghiến răng.
Thần Ma Cốt chí tôn cần tài nguyên gấp trăm lần người thường, thứ Trần Dương cần lại gấp cả chục lần thậm chí cả trăm nghìn lần, triệu lần người thường!
Không thể so sánh được!
Đả thông động thiên tổ khiếu xong, Trần Dương lại đả thông những động thiên khác theo cách đó. Tính mỗi ngày anh thi triển được tầm 50 huyệt khiếu, Trần Dương cần bế quan 3 năm, cũng chính là bằng 4 tháng ở bên ngoài!
Chẳng phải chỉ 3 năm thôi sao, cộng thêm trước đây 17 năm nữa là vừa tròn 20 năm!
Trần Dương cắn răng, chuyên tâm đả thông động thiên.
Lần này thì thật sự hút cạn sạch tất cả nguyên thạch của anh, đến mấy chục triệu nguyên thạch thần phẩm cũng hết luôn, kể cả số bảo dược thần dược, đan dược thần phẩm cũng sạch sành sanh!
3 năm lặng lẽ trôi qua, sức mạnh thế giới tăng vọt lần nữa khiến Trần Dương thấy no căng.
Anh lại ở trong kiếm giới 3 tháng nữa mới có thể thích ứng được với sức mạnh tăng vọt.
"Còn tưởng có thể mở rộng vô hạn, thì ra thế giới có liên quan nhất định với độ mạnh của thân xác và nguyên thần. Thế nên muốn tiếp tục mở rộng thế giới động thiên thì buộc phải đột phá lên Hóa Thần chứ gì?"
"Nhưng bây giờ mình vẫn chưa có cảm giác độ kiếp, là vì 99 trùng đạo vận vẫn chưa viên mãn sao?"
"Đúng rồi, chắc chắn là vậy".
99 trùng đạo vận của Trần Dương, bây giờ đã bán viên mãn rồi, nếu Trần Dương muốn xây dựng động thiên hoàn mỹ thì buộc phải đặt nền móng trên ngũ hành âm dương, thêm nhiều đạo vận nữa.
Vẫn may là Trần Dương chẳng bao giờ thiếu đá đạo vận!
Điều này anh không lo, bế quan thôi mà, cứ tiếp tục là được rồi!
Cùng lúc đó, tại một trấn nhỏ không tên ở châu Bắc Lô, nay Viên Bất Hối đã lên 3!
Cậu bé này kỳ dị, 3 tháng đã biết đi, 4 tháng đã biết nói, chưa đầy 1 tuổi đã xuất khẩu thành thơ!
Lúc 4 tuổi, cậu bé đã đọc hết sạch tàng thư của nhà họ Viên.
"Bất Hối, ăn cơm thôi!"
Viên Tuyết Phi mặc một bộ đồ màu trắng đứng dưới lầu các gọi Viên Bất Hối.
4 năm nay, Viên Tuyết Phi cứ ru rú trong nhà, gầy gò hơn trước đây nhiều, đôi lông mày hơi xếch lên trên giờ đây cũng đã dịu dàng hơn nhiều.
"Mẹ, con xuống đây ạ!"
Một cậu nhóc bụ bẫm thò đầu ra khỏi lầu các, sau đó nhảy xuống. Thân hình cậu bé đáp đất vững vàng, suýt nữa dọa Viên Tuyết Phi chết khiếp: "Bất Hối..."
Nhìn thấy gần đáp đất thì Viên Bất Hối khựng người lại: "Mẹ, con không sao!"
Cậu bé vừa dứt lời, Viên Tuyết Phi với vẻ mặt sợ hãi kéo Viên Bất Hối lại, vung tay đánh đét mấy cái vào mông cậu bé.
Đạo hành của cậu nhóc này không hề yếu hơn Viên Tuyết Phi nhưng lại vờ khóc lóc than thở tỏ vẻ như mình đau lắm.
Ngay lúc này, một giọng sụt sịt vang lên bên tai Viên Bất Hối, khiến cậu bé ngừng khóc.
Cậu bé thông minh từ nhỏ, lập tức rời khỏi chân mẹ xuống đất, nhìn mẹ mình khóc sướt mướt thì cậu bé hoảng loạn: "Mẹ ơi, đừng khóc, là Bất Hối không ngoan, Bất Hối nghịch ngợm!"
Viên Bất Hối vội giơ bàn tay mũm mĩm của mình ra lau nước mắt cho Viên Tuyết Phi.
Viên Tuyết Phi ôm con, lòng đau vô tận: "Mẹ không nỡ xa con!"
Nghe câu này, dường như Viên Bất Hối hiểu ra gì đó, cậu bé cũng ôm chặt Viên Tuyết Phi, khóc lớn: "Mẹ ơi, Bất Hối không muốn rời xa mẹ, sau này Bất Hối sẽ thật là ngoan, sẽ không khiến mẹ tức giận nữa đâu!"
"Tiểu thư, tiểu thiếu gia!"
Ngọc Khiết đứng bên cạnh cũng bụm miệng, không cho mình khóc thành tiếng.
"Haiz!"
Viên Thiên Cương thở dài: "Đừng trách bố, bố cũng muốn tốt cho nhà họ Viên, thằng bé thiên tài trác tuyệt, nếu nuôi ở nhà họ Viên chúng ta thì chỉ có thể nuôi ra được một con rắn nước, nếu cho nó gia nhập tông môn thì chắc chắn sẽ bay cao bay xa".
"Đến lúc đó, mẹ quý nhờ con, nhà họ Viên chúng ta cũng có thể nhờ nó mà lên cao!"
Mai quản gia chống gậy đi tới, vẻ mặt không nỡ: "Lão gia, tiểu thiếu gia còn quá nhỏ, hay đợi thêm 2 năm nữa?"
"Còn có cậu chủ... nếu cậu chủ biết chuyện này sẽ có suy nghĩ gì?"
Thật ra Mai quản gia muốn nói tìm cậu chủ về, để cậu chủ đào tạo tiểu thiếu gia mới là tốt nhất.
"Đừng nhắc đến nó!"
Vẻ mặt Viên Thiên Cương lạnh xuống: "Nếu nó thật sự để tâm đến hai mẹ con con bé thì đã về từ lâu rồi!"
"Haiz!"
Mai quản gia lắc đầu, không nói thêm nữa. Nếu được Trần Dương che chở thì nhà họ Viên bọn họ đâu đến bước đường này?
Thật ra trong lòng Viên Thiên Cương cũng không nỡ, nhưng từ lúc Viên Tuyết Phi sinh ra Viên Bất Hối, ý kiến của mọi người trong nhà họ Viên rất nhiều.
Nếu không phải ông ấy cật lực áp chế thì e là lúc đứa bé này vừa sinh ra đã bị dìm chết rồi.
Viên Nhân Kiệt là thiên tài mới của nhà họ Viên, sớm đột phá lên Ngưng Đan, tuy Viên Thiên Cương cũng đã đột phá lên Ngưng Đan nhưng Viên Nhân Kiệt trẻ trung khỏe mạnh, làm việc sát phạt quyết đoán.
Bây giờ có người trong nhà họ Viên bảo Viên Thiên Cương nhường chức gia chủ lại.
Nếu không có Diêm Đồ giúp đỡ thì e rằng đã bị bọn họ soán vị thành công rồi.
Thế nên Viên Thiên Cương đặt mục tiêu trên người Viên Bất Hối vẫn còn non dại.
Đứa trẻ này sinh ra đã dị biệt, chắc chắn là thiên tài tu luyện đẳng cấp. Ông ấy bỏ ra một số tiền lớn, liên hệ với một trưởng lão ngoại môn của Thổ Linh Tông - tông môn hạng 2, mới lấy được tư cách nhập môn cho cậu bé.
Có được sự bồi dưỡng của tông môn, chắc chắn Viên Bất Hối sẽ mau chóng trưởng thành.
Nghĩ đến đây, sự không nỡ trong lòng đã bị Viên Thiên Cương bóp nát.
Ông ấy bước tới kéo 2 người ra.
"Bất Hối..."
"Mẹ..."
"Diêm Đồ, kéo con bé lại!"
Viên Thiên Cương bế Viên Bất Hối, thằng bé này trời sinh đã có thần lực, nhất thời ông ấy cũng không khống chế được!
"Ngoan ngoãn đi!"
Viên Thiên Cương đã phải tốn rất nhiều sức lực mới phong bế được huyệt khiếu của cậu bé.
"Chú Diêm, cháu xin chú, thả cháu ra đi, đừng chia cắt mẹ con cháu!"
"Tuyết Phi, thế này là tốt cho Bất Hối, thằng bé rời đi, cháu cũng có thể suy nghĩ cho hạnh phúc nửa đời sau của mình rồi".
Diêm Đồ khuyên.
"Không, cháu chỉ cần con trai cháu thôi!"
Viên Thiên Cương nháy mắt một cái, Diêm Đồ đã đánh ngất Viên Tuyết Phi: "Ngọc Khiết, dìu tiểu thư về phòng!"
"Mẹ ơi!"
Viên Bất Hối nước mắt nước mũi tèm lem, Viên Thiên Cương cưỡi phi kiếm bay trên không trung: "Khóc cái gì mà khóc, có trách thì trách năng lực cháu quá yếu, không bảo vệ được mẹ cháu!"
"Cháu tưởng trợn trừng mắt với ông thế là có ích sao? Vô ích thôi!"
Viên Thiên Cương nói: "Có giỏi thì cháu tìm người đàn ông đó đi, tất cả những đau khổ mà hai mẹ con cháu phải chịu đều do cậu ta mang tới, cháu có hận thì cũng phải hận người đó!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...