“Đoàng!”
Diệp Thần giống như một quả khinh khí cầu được thổi phồng lên, trong nháy mắt biến thành một người khổng lồ cao đến vài trượng.
Đây thực ra là một quá trình phóng thích sức mạnh của thân xác.
“Khốn kiếp!”
Vô Ngấn chân quân luống cuống, ông ta chỉ là một pháp tu thuần túy, tuy rằng thân xác sau khi tôi luyện qua Thiên Lôi thì mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều, nhưng còn kém xa so với thể tu.
Chỉ cần không đánh trực diện với thể tu, thì bọn họ có thể thi triển pháp thuật thần thông thoải mái, thể tu chả khác nào cái bia di dộng cả, vậy nên chỉ cần đánh giáp lá cà với bọn họ, thì kết cục sẽ bị nghiền nát.
Mặc dù thể tu và kiếm tu được mệnh danh là hệ thống tu luyện mạnh nhất, tuy nhiên tu luyện rất vất vả, nên số lượng những người theo thể tu ít hơn hàng trăm lần so với pháp tu!
Vậy nên bọn họ cũng có những phương pháp đối phó riêng.
Nhưng đúng là ông ta ngàn vạn lần không nên sử dụng Phù Triện Cấm Không, giờ thì gậy ông đập lưng ông.
Trong chớp mắt quả đấm to đùng kia đã đến gần trước mặt, Vô Ngấn chân quân không kịp tránh.
“Ầm!”
Xương cằm của ông ta liền nát bét.
Vô Ngấn chân quân còn không kịp kêu lên tiếng nào thì đã bị đánh bay.
May sao lúc này ông ta lại mở được Phù Triện Cấm Không.
Muốn chạy à?
Diệp Thần động tâm niệm, Bảo Hồ Lô liền trào ra chân thủy vô cùng lạnh và dung nham, phong tỏa khắp không gian.
Hiện giờ Bảo Hồ Lô chính là thần khí Chính Nhị Bát Kinh, bên trong nó chứa Song Trùng đạo vận là lửa và nước, một khi thi triển thì vô cùng vô tận!
“Nghiền chết ông ta!”
Nước lửa tương dung, Vô Ngấn chân quân khổ sở chống đỡ bên trong.
“Vạn Kiếm Quyết!”
Đây chính là hai quyển công pháp cấp Thần mà Diệp Thần lấy được từ chỗ Trần Dương, đều là công pháp thượng đẳng.
Cộng thêm có Uẩn Hồn Công, thần hồn thần niệm của Diệp Thần cũng gấp mấy trăm lần so với tu sĩ cùng cấp.
Thi triển Vạn Kiếm Quyết uy năng vô cùng.
Mấy chục nghìn kiếm nguyên cực phẩm bay ra như con thoi, dẫn đầu chính là mấy trăm thanh đạo khí phi kiếm!
Diệp Thần có điều kiện đến vậy sao, thật ra là may nhờ có cái ngày mà Nạp Hải Tông khai tông, anh ta cũng ăn hôi được không ít, nên mới trở nên giàu có nhanh như vậy.
Thêm vào đó là Trần Dương giúp anh ta giải quyết vấn đề pháp lực cằn cỗi. Để rèn luyện thân xác, anh ta đã đi một vòng quanh hải vực Hoảng Loạn.
“Chết đi!”
Vô Ngấn chân quân kêu lên thảm thiết, thân tàn đạo tiêu, chút linh quang cuối cùng cũng bị Cổ Lão ra tay diệt tận. Dù sao lão cũng từng là đại lão Hóa Thần, nên mấy chiêu này đơn giản như không.
Thu lại nhẫn trữ đồ của Vô Ngấn chân quân, Diệp Thần nhìn đám đệ tử Càn Khôn Tông đang sững sờ bên dưới: “Từ hôm nay trở đi, Càn Khôn Tông đã bị tiêu diệt, mau giao nhẫn trữ đồ, pháp bảo của các người ra thì tôi sẽ tha mạng!”
Để tránh việc bọn họ chạy trốn, Bảo Hồ Lô đã sớm phong bế không gian ở đây.
Có mấy tên trưởng lão may mắn chạy thoát từ sớm, anh ta cũng không có ý định đuổi theo.
Thượng Quan Nhược Lan đổ sụp xuống đất, khuôn mặt tràn đầy sự bất lực: “Không… không thể nào, hắn sao có thể mạnh như vậy được?”
Bản thân cô ta là thiên tài, hơn nữa trong tay còn có nhiều tài nguyên để tu luyện.
Sau khi Diệp Thần thu lại đống nhẫn trữ đồ và pháp bảo, tài sản của anh ta lại càng nhiều hơn. Mặc dù đối với Diệp Thần những thứ này chả đáng gì, nhưng nhà họ Diệp sẽ dùng tới.
Nhìn thấy kẻ khinh mình ngày xưa giờ rơi xuống vực thẳm, giống như ác quỷ, tâm trạng Diệp Thần vui mừng, trong nháy mắt pháp lực lại có sự thay đổi lớn, không lẽ nào lại muốn độ kiếp sao?
Diệp Thần áp chế pháp lực hoàn toàn, thì cảm giác bị thiên đạo phong tỏa mới biến mất.
Độ kiếp ở đây không an toàn, giờ trở về biển Vô Ngần đã rồi tính tiếp.
Anh ta ném một chai đan dược xuống: “Mối ân oán giữa chúng ta đã giải quyết xong, nếu cô không phục, có thể đến tìm tôi khiêu chiến bất cứ lúc nào, tuy nhiên lúc đó tôi sẽ không nương tay đâu”.
Dứt lời một kiếm chém vào sơn môn của Càn Khôn Tông, sau đó anh ta phi thân rời đi.
“A…”
Xa xa truyền đến tiếng gầm thét của Diệp Thần, tiếng gầm ấy giống như là đã được giải thoát, vô cùng thư thái.
Giờ thì mặc kệ đời đi!
Diệp Thần cũng chẳng nghĩ đến chuyện bắt Thượng Quan Nhược Lan phải làm tôi tớ cho mình.
“Tên sát thần kia đi rồi chứ?”
“Rồi…”
“Đều là do cô ta, cô ta chính là sao chổi!”
“Đúng, tất cả là do cô ta, nếu không phải vì cô ta thì Tông chủ đã không chết!”
“Đánh chết cô ta đi, đánh chết đi…”
Tông chủ chết, tông môn cũng mất, bọn họ không còn chỗ dựa, thậm chí ngay cả nhẫn trữ đồ và pháp bảo cũng rơi vào tay kẻ khác.
Bọn họ không thể làm gì khác, ngoài việc đổ hết tội lên đầu Thượng Quan Nhược Lan.
Nửa tiếng trước, cô ta vẫn là một đại sư tỷ Càn Khôn Tông cao cao tại thượng, tiền đồ rộng mở.
Vậy mà nửa tiếng sau thì lại trở thành ác quỷ, một kẻ tội đồ phá hủy tông môn.
Sự tức giận của đám người lên đến cao trào, bọn chúng đánh chết cô ta, ngay cả nguyên thần cũng bị tiêu diệt.
Thượng Quan Nhược Lan chưa bao giờ ngờ rằng, cô ta không chết ở trong tay Diệp Thần, mà lại chết trong tay những người đồng môn.
Ban đêm, Diệp Thần trở lại thành Thái Tháp, cuối cùng anh ta quyết định là sẽ lưu lại đây một phân nhánh, dù sao phần mộ tổ tiên của nhà họ Diệp vẫn còn ở đây.
Diệp Khôn biết mình sẽ bị loại ra khỏi cuộc chơi này, nên lão chủ động xin ở lại đây.
Diệp Thần gật đầu, anh ta để lại tài nguyên tu luyện cho đệ tử phân nhánh, cũng để hai nhà Triệu Lý lại để bảo vệ nhà họ Diệp, vậy nên Diệp Khôn ở lại đây thì cũng có chỗ đứng.
Nhưng Diệp Thần thì chẳng để tâm đến mấy cái quyền thế theo dạng ao làng này lắm.
Thậm chí Diệp Tùng cũng không quan tâm, vì ông ta biết được con trai mình đã gia nhập một thế lực lớn cỡ nào ở biển Vô Ngần.
Ngày hôm sau, Diệp Tùng quỳ trước tổ tiên, Diệp Thần thì di dời phần mộ của mẹ anh ta, rồi đưa theo đám con em nhà họ Diệp rời khỏi đại lục, đi đến biển Vô Ngần!
…
Cùng lúc đó, bên trong Tử Hỏa Tông!
Trần Dương đã bế quan ở kiếm giới một tháng, cuối cùng đã có thể ngưng tụ được hạt giống của Thôi Diễn đạo vận, có Thôi Diễn đạo vận, tốc độ diễn luyện công pháp thần thông của anh tăng lên nhanh chóng.
Không chần chừ, trong tay anh nắm đá đạo vận phong, bắt đầu tìm hiểu cẩn thận.
10 ngày, 15 ngày, 20 ngày… 1 tháng, 2 tháng… cuối cùng anh cũng đã giác ngộ ra được đạo vận phong, không đúng, phải là anh thôi diễn một cách cứng nhắc mới đúng.
Mặc dù chỉ là hạt giống của đạo vận phong, nhưng anh đã sớm chuẩn bị xong đá đạo vận phong, dốc sức tu luyện hơn 10 ngày, đạo vận phong của Trần Dương đã phồng lên 5 phần.
Đến lúc này, địa phong thủy hỏa, anh đã đủ cơ sở để xây dựng động thiên thời gian.
Trần Dương cũng quyết định xuất quan, bước tiếp theo là đi khiêu chiến thôi!
Lần này anh bế quan lâu như vậy, bên ngoài cũng đã 7,8 ngày trôi qua, nhưng thực lực của anh thì đã có sự biến hóa long trời lở đất.
“Hạc xinh đâu rồi?”
Mèo mập nói: “Sư tôn, đại sư tỷ đưa các đệ tử ra ngoài lịch luyện”.
“Ừ!”
Trần Dương gật đầu một cái: “Vậy mày đi cùng tao, chúng ta tiếp tục đi khiêu chiến đạo thống tiếp theo”.
“Dạ, sư tôn!”
Mèo mập kích động nói.
Tin tức Trần Dương xuất quan để chiến đấu với Tử Hỏa Tông trong được truyền ra trong nháy mắt, thậm chí nhiều người không còn tâm trí nào mà tu luyện.
“Đoàng!”
Một thiếu niên chừng 17,18 tuổi bỏ lại đỉnh núi cao hàng trăm mét, chạy thật nhanh đi.
Còn có một người cưỡi voi lớn đến: “Nhường đường, nào, tôi muốn đặt cược!”
Đài tỉ võ lại khôi phục được vẻ náo nhiệt năm xưa.
1 tháng, 2 tháng, 3 tháng, đến tháng thứ 4 thì Trần Dương đã bảo toàn được 422 trận thắng.
Nói cách khác, đã có hơn 400 đạo thống bị anh nghiền nát!
Phương pháp diễn hóa động thiên của Trần Dương đã hoàn toàn ngưng tụ, hơn nữa anh vẫn tiếp tục suy diễn, nhưng mỗi động thiên thì làm sao đủ được, trên động thiên còn có Tiểu Thiên thế giới, Trung Thiên thế giới, thậm chí… Đại Thiên thế giới.
Vậy nên không thể đủ được!
Phản Huyết Đạo xếp hạng thứ 77!
Đạo thống này vô cùng điên cuồng, đệ tử của bọn họ đều giống như người điên vậy.
Bọn họ tin tưởng máu có một sức mạnh diệu kỳ, tất cả mọi sức mạnh đều xuất phát từ máu.
Cho nên bọn họ tập trung vào ngưng luyện máu một cách điên cuồng, thậm chí còn dùng đến cả máu yêu thú, để làm mạnh bản thân.
Có người còn luyện bản thân thành bán yêu, thậm chí còn muốn tồn tại theo dạng nửa người nửa thú. Tuy nhiên, sức mạnh của bọn họ thì ai cũng rõ.
Hơn nữa trong máu của bọn họ còn chứa một sức mạnh vô địch, khiến người ta cảm giác được một loại thoát tục.
Sau khi đánh bại Đạo chủ của Phản Huyết Đạo, lấy được điển tịch, Trần Dương mới hiểu ra rằng bọn họ theo đuổi huyết dịch lại giống.
Điểm này cũng giống với lại giống của Yêu tộc, bọn họ tin tưởng tổ tông loài người nguyên thủy cũng mạnh như vậy.
Điều này giúp Trần Dương nảy ra một ý nghĩ.
Bất luận là máu thịt, gân cốt hay là da, hay là nguyên thần thần hồn, thậm chí cả thần niệm, khi tu luyện đến trình độ cao nhất, ắt sẽ sinh ra đột biến.
Tu sĩ Nguyên Thần mất đi thân xác, nguyên thần có thể tồn tại độc lập.
Nguyên thần mất đi rồi, còn có thần niệm, thần niệm cũng có thể ở trên pháp bảo, hoặc là đoạt xác!
Có điều khái niệm này còn tương đối mơ hồ. Sau đó Trần Dương lại khiêu chiến với Bì Nang Đạo xếp thứ 60.
Bọn họ tưởng tượng biến bì nang thành chiếc thuyền vượt qua bờ bên kia, quan điểm này cũng rất đặc biệt.
Hơn nữa sức chiến đấu cũng vô cùng mạnh.
Mao Phát Đạo xếp hạng thứ 55, lông trên người bọn họ giờ cũng giống với ba cây lông của con Tôn Hầu trong Tây Du Ký.
Có thể biến hóa khôn lường, thậm chí… một sợi lông có thể chặt đứt một ngọn núi lớn, một sợi lông có thể diễn hóa một ngọn núi lớn!
Mạnh thật đó!
Điều này cũng khiến Trần Dương nảy ra ý tưởng mới.
Cùng với việc Thôi Diễn đạo vận ngày càng mạnh mẽ, khả năng suy nghĩ của Trần Dương cũng ngày càng sâu sắc.
Những kẽ hở của Cửu Chuyển Kim Thân Quyết cũng dần được lấp đầy.
Nhục Thần Đạo xếp hạng 33, bạn không nhìn nhầm đâu là Nhục Thần Đạo thật đó!
Bạn có biết nhật nguyệt sao trời và núi lớn của Tử Kim Tông từ đâu mà đến không?
Chính là cơ thể của tu sĩ của Nhục Thần Đạo biến thành sau khi tọa hóa.
Đôi mắt của bọn họ biến hành những ngôi sao, tứ chi hóa thành núi lớn, xương sống hóa thành long mạch, làm phong phú linh khí của Tiểu Thiên thế giới, cung cấp con đường tấn thăng cho Tiểu Thiên thế giới.
Trần Dương cũng không hiểu được tâm trạng hiện giờ của mình là gì nữa, mạnh quá đi, những người này nghiên cứu rất mạnh về thân thể.
Thậm chí khi anh khiêu chiến với đạo thống xếp hạng thứ11 còn đụng phải một đạo thống có cách tu luyện khá giống anh, Huyệt Đạo!
Huyệt khiếu chính là nguồn gốc của pháp lực, cũng là một trong những nguồn xuất phát năng lượng, vậy tại sao không thể đẩy mạnh mối quan hệ giữa các huyệt khiếu nhỉ?
Kết nối huyệt khiếu toàn thân lại, hình thành thế giới trong cơ thể, đây chính là ý tưởng của Huyệt Đạo.
Trần Dương buông điển tịch của Huyệt Đạo xuống, xem như vậy là đủ rồi.
Tự tạo thành thế giới trong cơ thể, thật là mạnh mẽ, quan niệm này đúng là đi trước thời đại, quan trọng nhất là sức chiến đấu siêu cường của bọn họ, chứng minh rằng lối suy nghĩ của bọn họ có hiệu quả!
Trần Dương bế quan lần nữa, lúc này Cửu Chuyển Kim Thân Quyết thì đã có đến 8 chuyển đạt đến viên mãn, Trần Dương đang chuẩn bị hoàn thiện chuyển thứ 8.
Thời gian cứ thế trôi qua, anh cũng đã hoàn thiện được chuyển thứ 8.
Mở mắt ra, trong mắt anh dường như xuất hiện vũ trụ sinh diệt!
Vô số điển tịch của các đạo thống hóa thành chất dinh dưỡng bồi dưỡng anh.
Lúc này Trần Dương nhấc tay chân lên đều thấy có một luồng đạo vận lưu chuyển bên cạnh, đạo pháp tự nhiên, tùy theo ý muốn.
Anh càng hiểu rõ về thần thông.
Xuất quan lần nữa, Trần Dương đặt mục tiêu của mình lên top 10 đạo thống.
Ngũ Tạng Đạo xếp thứ 10!
Tế luyện ngũ tạng, dựa vào kim mộc thủy hỏa thổ để tạo thành tiểu thế giới tuần hoàn, thiên địa ngũ hành làm cơ sở.
Nhảy ra bên ngoài tam giới, thoát khỏi ngũ hành, có thể nói tất cả mọi vật trên thế gian này đều được diễn biến từ ngũ hành.
Lần này Trần Dương cũng khá chật vật, bởi vì đối phương dùng ngũ hành tuần hoàn, tương sinh tương khắc, sức mạnh sinh ra vô cùng lớn, cuồn cuộn không ngừng, dường như không bao giờ hết vậy.
Cuối cùng, thế giới ngũ hành cũng không địch nổi Động Thiên Nhất Kích được tạo nên bởi hàng chục nghìn động thiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...