Linh Nguyên chân quân thu thần kiếm của mình lại, Trần Dương nói: “Tôi quyết định để Vô Cực Kiếm Tông trở thành nhà sản xuất thiết bị gốc, giúp Nạp Hải Tông sản xuất vỏ ngoài của máy đời đầu và đời thứ 2”.
Linh Nguyên chân quân sáng mắt lên: “Thế phần lõi có thể để chúng tôi sản xuất nốt không?”
Trần Dương trợn mắt: “Không được!”
Phần lõi quan trọng đó mới là mấu chốt để máy truyền ảnh đời thứ nhất, thứ 2 có thể sử dụng được.
Linh Nguyên chân quân chỉ tiện miệng nói thế, chứ cũng không nghĩ Trần Dương có thể nhường thứ quý giá như vậy được.
Cấp cao của Vô Cực Kiếm Tông vì nghiên cứu máy truyền ảnh mà đã làm hỏng mất mấy trăm chiếc, nếu như có thể làm lậu sao chép thì đã thành công từ lâu rồi.
“Chúng tôi sản xuất thiết bị gốc thì có thể giảm giá mua không?”
Trần Dương lắc đầu: “Chuyện nào ra chuyện nấy, bên các ông cứ sản xuất, tôi sẽ mua lại theo giá thị trường”.
“Cậu tính toán cũng rõ ràng lắm!”
Linh Nguyên chân quân hừ lạnh.
“Anh em ruột cũng phải rõ ràng ấy chứ!”
Trần Dương cười hi hi nói.
Anh ném một cái nhẫn ra, trong đó có chứa dây chuyền đã chuẩn bị sẵn.
Với thần niệm và khả năng suy luận của anh hiện giờ, muốn làm ra dây chuyền thì quá đơn giản.
“Ông nhanh chóng vạch riêng một khu vực ở Vô Cực Kiếm Tông đi, để xây nhà máy!”
“Nhà máy? Cái tên này nghe thú vị đấy!”
Linh Nguyên chân quân gật đầu: “Cái thứ này mỗi ngày có thể sản xuất được bao nhiêu?”
“Một máy dây chuyền mỗi ngày có thể sản xuất được khoảng 100 đến 200 nghìn cái!”
“Nhiều thế cơ á?”
Linh Nguyên chân quân tỏ vẻ rất nghi ngờ.
“Ông không tin à? Tôi làm ngay cho ông xem đây!”
Trần Dương mỉm cười, lấy ra một dây chuyền, bỏ nguyên liệu vào, máy móc vận hành, vỏ ngoài máy truyền ảnh không ngừng được sản xuất ra.
Linh Nguyên chân quân cầm vỏ ngoài lên, hình dáng kích thước gần như y hệt nhau!
Chiếc máy này chạy bằng nguyên thạch sao?
Trần Dương gật đầu: “1 nguyên thạch thượng phẩm có thể giúp máy vận hành 1 ngày!”
Thao tác cũng rất đơn giản, mỗi dây chuyền chỉ cần khoảng 2 đến 3 người.
Linh Nguyên chân quân cuối cùng cũng biết nhờ đâu Trần Dương tự tin như vậy, vật thần kỳ thế này, nếu như có mấy trăm nghìn dây chuyền thì sức sản xuất đúng là rất kinh khủng.
Chắc chắn có thể khiến máy truyền ảnh của Nạp Hải Tông lưu truyền khắp biển Vô Ngần trong thời gian rất ngắn, thậm chí còn có dư khả năng thôn tính thị trường đất liền nữa.
Linh Nguyên chân quân có tầm nhìn rất xa: “Tương lai cậu sẽ đưa việc làm ăn đến đất liền, lúc đó đừng có bỏ quên Vô Cực Kiếm Tông đấy”.
Ông ấy ở Vô Cực Kiếm Tông đã mấy nghìn năm, đặt được nửa bàn chân vào cảnh giới Hóa Thần, dài thì trăm năm, ngắn thì mười mấy năm nữa ông ấy sẽ lên Hóa Thần.
Tương lai của Trần Dương rất rộng mở, nhất định phải theo sát bước chân anh.
Tuy thực lực của Vô Cực Kiếm Tông có thể nghiền nát Nạp Hải Tông, nhưng tương lai Trần Dương chắc chắn sẽ lên Hóa Thần, hơn nữa chắc chắn sẽ trở thành người mạnh nhất trong số các Hóa Thần, thậm chí có khả năng đột phá lên Chân Thần.
Tại sao Tam Đại Thánh Tông có thể sừng sững đứng vững trên biển? Đó là vì Tam Đại Thánh Tông đều có Chân Thần!
Trần Dương mỉm cười: “Được rồi, nhưng các ông phải theo kịp bước tiến của tôi!”
Linh Nguyên chân quân gật đầu, Trần Dương có tình có nghĩa, khiến ông ấy cảm thấy rất được an ủi.
“Đi nào, tôi dẫn cậu đi chọn chỗ!”
Linh Nguyên chân quân phất tay một cái, lập tức bao trùm Trần Dương vào trong: “Này, tôi có thể tự bay…”
Đến một đồng bằng rộng rãi, diện tích trăm dặm, cực kỳ thích hợp để xây nhà máy!
Trần Dương gật đầu, vận chuyển pháp lực, từng tòa nhà cao tầng mọc từ dưới đất lên.
Không có cốt thép thì không kiên cố sao?
Tôi xin, đây là thế giới huyền huyễn, Trần Dương là một cao thủ Uẩn Thần sở hữu năm loại đạo vận, tòa nhà anh xây nên thậm chí còn có thể ngăn được một đòn mạnh nhất của Nguyên Thần viên mãn.
Làm xong những việc này, Trần Dương còn tiện tay làm đẹp cho nhà máy nữa.
Trong lòng Trần Dương cảm khái, bay đến thế giới khác xây nhà máy, chắc cũng chỉ có mỗi anh.
Anh đặt dây chuyền vào trong nhà máy, đúng 1000 dây chuyền, theo sức sản xuất này thì mỗi ngày sẽ sản xuất được khoảng 1 tỷ cái.
Đại lục Thần Ma không có kiểu đảo 3 ca, nên tính ít thì mỗi ngày cũng được khoảng 500 triệu.
500 triệu thoạt nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng ở biển Vô Ngần rộng lớn này thì chẳng là gì.
Thực ra trong lòng Trần Dương có một ước mơ, đó chính là để Tam Đại Thánh Tông làm công cho anh.
“Được rồi, ông nhanh chóng triệu tập người đi, hai ngày này sẽ có chuyên gia đến đào tạo!”
Linh Nguyên chân quân gật đầu, phất tay cái nữa, bao trùm Trần Dương vào trong, lúc Trần Dương đi ra thì đã trở về Thiên Kiếm Các: “Đây là bất ngờ đầu tiên, thế còn bất ngờ thứ hai thì sao?”
“Cái quảng cáo gì đó là gì vậy?”
Trần Dương sờ cằm: “Việc này cứ bình tĩnh, chờ máy truyền ảnh phổ biến thêm đã, càng có nhiều người sở hữu nó thì hiệu quả quảng cáo mới càng mạnh!”
“Ra vẻ bí mật”.
Linh Nguyên chân quân rót cho Trần Dương ly trà: “Nếm thử đi, đây là trà Ngộ Đạo tôi tự trồng đấy!”
“Gì cơ? Trà Ngộ Đạo cũng trồng được sao?”
“Sao nào? Tôi mấy nghìn tuổi rồi, trồng trà Ngộ Đạo thì có gì mà phải lạ?”
Linh Nguyên chân quân liếc anh một cái, cây trà Ngộ Đạo này ông ấy có được ở cảnh giới Ngưng Đan, mấy nghìn năm nay không biết đã bỏ ra bao nhiêu bảo bối mới nuôi dưỡng thành công.
Mỗi năm chỉ được mấy lá trà, cực kỳ quý giá!
Trần Dương bĩu môi, không vừa, không vừa đâu. Anh khẽ nhấp một ngụm, mùi thơm tràn khắp khoang miệng, sau đó một cảm giác kỳ diệu dâng lên trong lòng.
Trong lòng dâng lên rất nhiều cảm ngộ.
Linh Nguyên chân quân vung tay chặn sự phiền nhiễu của thế giới bên ngoài, chậm rãi uống trà. Đến cảnh giới của ông ấy thì trà Ngộ Đạo đã không còn hiệu quả gì nữa.
Nhưng Trần Dương trước giờ chưa từng uống bao giờ, chắc chắn sẽ có hiệu quả kỳ diệu.
Mối quan hệ thuần túy vẫn chưa thể ràng buộc Trần Dương, phải dùng lợi ích, ân tình để cột chặt anh lại.
Mấy canh giờ nhanh chóng trôi qua, Trần Dương chậm rãi mở mắt, thở dài một tiếng.
“Cảm ơn sư huynh!”
Trần Dương chắp tay.
“Có thu hoạch gì không?”
“Thu hoạch được không ít”.
Trần Dương mỉm cười, lần này anh coi như đã ổn định hoàn toàn cảnh giới, đây cũng là lý do tại sao thời gian này anh không tu luyện.
Trước kia anh hay bị đánh trống ngực, dù sao tốc độ tu luyện của anh cũng quá nhanh, anh chỉ mất không đến một năm để từ không đến có rồi lên Uẩn Thần.
Tòa nhà cao vạn trượng mọc từ dưới đất bằng lên, nền móng càng vững chắc thì lúc tu luyện càng nhanh chóng.
Đối với những người không đi đường thường như Trần Dương thì lại càng quan trọng.
“Tốt lắm”.
Linh Nguyên chân quân nói tiếp: “Nếu đã được lợi rồi thì bây giờ có thể nói hạng mục mới rồi chứ?”
Trần Dương ngây người, ông đổi giọng nhanh thật đấy.
“Hạng mục mới này có tên là “Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện”!”
“Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện?”
Linh Nguyên chân quân cau mày: “Nghe có vẻ giống truyện, loại truyện phàm tục này mà cũng có giá trị thị trường nghìn tỷ sao?”
Trần Dương mỉm cười, không nói gì, đưa Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện phiên bản lục địa Thần Ma cho Linh Nguyên chân quân.
Linh Nguyên chân quân lướt qua một cái đã tường tận nội dung: “Đây là… câu chuyện của Vô Cực Kiếm Tông? Tửu Kiếm Tiên kia là cao nhân tiền bối của Vô Cực Kiếm Tông? Sao tôi không biết nhỉ?”
“Đúng rồi, đây là cậu tự viết, cậu định tô vẽ cho Vô Cực Kiếm Tông, cả hậu nhân Nữ Oa nữa… Không tệ, truyện này không tệ!”
“Nhưng cái này… cũng không đáng giá nghìn tỷ đấy chứ? Một quyển truyện cho dù cậu cải biên thành kịch thường thì cũng chẳng ai xem đâu!”
Trần Dương cười: “Ai nói đây là truyện, tôi định quay nó thành phim dài tập!”
“Phim dài tập?”
Đây lại là một từ mới, Linh Nguyên chân quân cảm thấy nói chuyện với thằng nhóc này mệt thật. Ông ấy đường đường là đại trưởng lão nội môn của Vô Cực Kiếm Tông, nếu cái gì cũng không biết thì chẳng phải rất ngu si sao?
“Đúng vậy!”
Trần Dương nói: “Thực ra ông không cần quan tâm đâu, cứ giao hết cho tôi phụ trách là được! Tất cả diễn viên chính cứ chọn từ Vô Cực Kiếm Tông!”
“Diễn viên chính?”
Linh Nguyên chân quân cũng hơi hiểu thế nào gọi là phim dài tập rồi.
Dù sao thằng nhóc này làm việc cũng đã có tính toán, ông ấy lo lắng làm quái gì, nằm không đếm tiền là được.
Đại lục Thần Ma này quả thực khô khan, ngoài tu luyện thì cũng chỉ tu luyện, giọng điệu của giới tu hành ngoài giết nhau, cướp giật, tu luyện thì chẳng có chút giải trí nào.
Hơn tý thì là song tu, đánh bài, uống rượu.
Trần Dương cảm thấy anh phải làm phong phú thế giới tinh thần của bọn họ.
Anh tập hợp tất cả các đệ tử của Thiên Kiếm Các lại, quan sát thật kĩ.
“Cậu, lên đây!”
Tiểu kiếm tiên Đỗ Trường Nguyên chỉ vào mình: “Đại sư huynh, anh gọi tôi sao?”
“Lằng nhằng quá, mau lên đây!”
Vẻ mặt Đỗ Trường Nguyên lập tức ủ rũ, thời gian này bọn họ chỉ có mỗi việc giết hải yêu, chán muốn chết.
Anh ta cũng sợ đại sư huynh này đến tận xương tủy, bây giờ đại sư huynh gọi mỗi anh ta lên, lẽ nào đã phát hiện anh ta lười biếng sao?
“Sư huynh, tôi…”
Hai chân anh ta nhũn ra, răng va lập cập, chuẩn bị nhận lỗi.
Ai biết Trần Dương lại đứng dậy, vỗ vai anh ta: “Tốt lắm, cậu chính là “Lý Tiêu Dao” mà tôi cần tìm”.
Lý Tiêu Dao?
Đỗ Trường Nguyên nhăn nhó: “Đại sư huynh, tôi họ Đỗ chứ không phải họ Lý!”
“Nhiều lời quá, tôi bảo cậu là Lý Tiêu Dao thì cậu chính là Lý Tiêu Dao!”
Trần Dương đánh giá Đỗ Trường Nguyên, trên người thằng nhãi này có khí tức nho nhã, mặt mũi cũng được, còn có khí chất của đại hiệp, lưng đeo trường kiếm, vừa chính vừa tà.
Trần Dương cũng không muốn nhiều lời, ném luôn lời thoại của Lý Tiêu Dao cho anh ta: “Đọc cho kĩ, tìm hiểu nhân vật này đi!”
Đỗ Trường Nguyên nhìn lời thoại trong tay, ngây cả người ra.
“Cậu, lên đây!”
“Tôi á?”
Thanh Liên kiếm tiên Cố Trường Thanh chỉ vào mình.
“Cậu đóng vai Đường Ngọc”.
Cố Trường Thanh chẳng hiểu ra sao, sao anh ta lại biến thành Đường Ngọc rồi?
Trần Dương lại cất bước: “Cậu, đầu trọc ấy, cậu đóng vai Bái Nguyệt Giáo chủ!”
Rồi anh bước đến bên cạnh Chung Linh Tú: “Em… đóng vai A Nô!”
“A Nô?”
Chung Linh Tú chớp mắt, nhận kịch bản Trần Dương đưa cho mà hơi khó hiểu.
“Còn cô đóng vai Thánh Cô!”
…
Các đệ tử Thiên Kiếm Các có bề ngoài đẹp mắt không nhiều lắm, còn hai vai nữ chính quan trọng nữa là Triệu Linh Nhi và Lâm Nguyệt Như.
“Mọi người có biết nữ đệ tử của các nào xinh đẹp không?”
Trần Dương hỏi.
Cố Trường Thanh vội đáp: “Thanh Dao sư tỷ của Sát Lục Kiếm Các!”
“Phi Vũ sư tỷ của Thái Cực Kiếm Các!”
Đỗ Trường Nguyên nói.
“Mọi người nói sai hết rồi, Phiêu Miểu sư tỷ của Luân Hồi Kiếm Các mới xinh đẹp!”
Triệu Trường Khung chen miệng.
“Các người chẳng có mắt nhìn gì cả, đương nhiên Mạn Diệu sư tỷ của Bồng Lai Tiên Tông là xinh đẹp nhất!”
Lưu Trường Bá vừa dứt lời, vô số ánh mắt như kiếm bắn về phía anh ta.
“Chậc chậc chậc!”
Trần Dương nhìn anh ta với ánh mắt thương hại, nói với mọi người: “Đều là đồng môn, ra tay nhẹ chút!”
“A… Đại sư huynh, tôi sai rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...