Ngày thứ ba sau khi rời khỏi Nạp Hải Tông cũng là ngày lành mà mọi người thống nhất sẽ mở bán.
Qua mấy ngày ấp ủ, máy truyền ảnh đã lan truyền khắp biển Vô Ngần.
Các chợ tông môn, các hòn đảo lớn, thậm chí đến hải vực Hoảng Loạn cũng nghe phong thanh.
Lô hàng đầu tiên, các đại tông môn đều không cung cấp cho đệ tử nhà mình trước, mà không hẹn cùng bày trên giá hàng. Bọn họ muốn kiểm nghiệm xem rốt cuộc máy truyền ảnh có thực sự được mọi người yêu thích hay không.
Thất Bảo Trai là nhà phân phối cấp 1, cũng đấu giá được mấy quyền phân phối cấp 2, trên giá hàng bày đầy máy truyền ảnh đời đầu và đời thứ 2.
Đảo Vạn Châu nằm ở đoạn cuối cùng của tuyến đường thủy đầu tiên, nơi này hẻo lánh, tu sĩ cũng không nhiều, thực lực cũng khá yếu.
Tuy chiếm diện tích chục triệu dặm, nhưng linh khí ở đây khá mỏng.
Nhìn máy truyền ảnh trên giá hàng, chưởng quầy chi nhánh đảo Vạn Châu thấy hơi lo lắng.
Thứ này sẽ bán được thật sao?
Thấy sắp đến thời gian mở cửa, đúng lúc này, tiểu nhị vội vàng bước vào: “Chưởng quầy, không hay rồi, bên ngoài… bên ngoài có… có rất nhiều người đến!”
“Có gì mà kỳ lạ, ngày nào mở cửa mà bên ngoài chẳng chen chúc?”
Chưởng quầy cau mày.
“Không phải, bọn họ… bọn họ đều đến để… để mua máy truyền ảnh!”
“Cái gì?”
Chưởng quầy vô cùng kinh ngạc, nhìn qua kính nhòm, quả nhiên thấy một đám người chen chúc, bọn họ còn la hét: “Mau mở cửa đi, chúng tôi muốn mua máy truyền ảnh!”
“Mau mở cửa!”
Chưởng quầy vui mừng quá đỗi, tiểu nhị vội vàng mở cửa, đám người ùa vào như ong vỡ tổ, trong tay vung vẩy nguyên thạch: “Cho tôi một chiếc máy truyền ảnh đời đầu!”
“Cho tôi 10 chiếc máy truyền ảnh đời thứ 2, tôi muốn tặng một cái cho sư muội mình yêu thích, cả sư tỷ, cả…”
“Cứ bình tĩnh, ai cũng có, ai cũng có!”
Tiểu nhị đã bao giờ phải gặp cảnh này đâu, cuống hết cả lên, mồ hôi đầy đầu.
Chỗ bọn họ là nhà phân phối cấp 3, hàng hóa cũng không nhiều, chỉ có 20 nghìn chiếc máy truyền ảnh đời đầu và không đến 5000 chiếc đời thứ 2.
Kết quả là bán hết sạch trong vòng chưa đến một canh giờ.
Còn có không biết bao nhiêu tu sĩ vẫn ùn ùn kéo tới.
“Thưa các khách quan, xin lỗi mọi người, hết hàng mất rồi…”
Chưởng quầy cười khổ xin lỗi mọi người.
“Sao cơ? Các ông làm ăn kiểu gì thế? Tôi đã đồng ý với tiểu sư muội là sẽ mang cho cô ấy một chiếc máy truyền ảnh, thế này chẳng phải khiến tôi thất hứa sao?”
“Phải đấy, người khác đều có, mỗi tôi không có, biết để mặt mũi vào đâu bây giờ?”
Trong cửa hàng loạn cào cào, bên ngoài lại càng có nhiều người cầm máy truyền ảnh khoe khoang, lập tức kết bạn, kết nối trước mặt mọi người, tóm lại mọi người đều sôi sục hết cả lên.
Còn có người thậm chí giơ biển: “Thu mua máy truyền ảnh với giá gấp ba!”
Những kẻ này nhìn là biết người bán lại.
“Thôi bỏ đi, chỗ các ông kém quá, tôi đến Vạn Bảo Các xem thế nào!”
Dứt lời, một luồng kiếm quang vút lên trời, bay về phía Vạn Bảo Các.
Tình hình này không chỉ diễn ra ở đảo Vạn Châu, mà còn ở rất rất nhiều nơi khác.
Bọn họ vội vàng liên hệ với cấp trên để điều hàng, nhưng điều khiến họ thất vọng là bên trên cũng chẳng còn hàng nữa.
Cũng may nhà phân phối cấp 2 đầu cơ tích trữ một ít hàng nên vẫn có thể chống được một lúc.
Nhưng bọn họ không ngờ chỉ chống được ba canh giờ thì đã bán hết sạch hàng tồn kho.
Tốc độ tiêu thụ kinh khủng, khiến ai cũng phải mắt chữ A mồm chữ O.
Nhà phân phối cấp 3 giục nhà phân phối cấp 2, nhà phân phối cấp 2 giục nhà phân phối cấp 1.
Bốn tông hai hội vội vàng liên hệ với Trần Dương.
Bọn họ đều đã được nếm vị ngọt, nhất là Vô Cực Kiếm Tông, bọn họ lấy hàng nhiều nhất, phen này phải kiếm được gần trăm triệu nguyên thạch cực phẩm.
Trên đời này có mối làm ăn nào lấy lại vốn nhanh hơn cái này không?
Theo xu thế này, chẳng đến một tháng thì bọn họ đã có thể thu hồi lại toàn bộ vốn gốc.
Thế tôn Ma Kha Giáo: Tôi cảm thấy năm nay có thể mở rộng việc chiêu mộ đệ tử… 10 nghìn người!
Sơ Thủy chân quân của Bồng Lai Tiên Tông: Nhất định phải lôi kéo mối quan hệ với Nạp Hải Tông!
Thiên Cương Tông: “Đại ca, xin hãy cứu trợ!”
Hai thương hội thì càng thẳng thắn hơn: Cho tôi một chiếc máy, tôi trả anh một thế giới!
Nhưng câu trả lời của Trần Dương là tạm chờ hai ngày.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, Linh Nguyên chân quân thì sắp đập tan máy truyền ảnh của Trần Dương: “Thằng nhóc thối tha, tại sao phải chờ hai ngày? Có tiền mà không kiếm, cậu ngốc thế?”
Trần Dương mỉm cười, giải thích: “Ông có nhớ tiếp thị đói mà tôi nói lúc trước không? Cứ tạm hoãn một hai ngày đã!”
Linh Nguyên chân quân im lặng, cuối cùng nói: “Thôi được rồi, vậy thì chờ hai ngày, nếu hai ngày sau mà không nhìn thấy đồ, hừ hừ…”
“Biết rồi lão già!”
Trần Dương lập tức ngắt cuộc gọi.
Sau đó, Ma Kha Giáo, Bồng Lai Tiên Tông và các hội viên đều gọi tới.
Tất cả đều bị Trần Dương từ chối.
Chẳng còn cách nào khác, họ chỉ đành làm theo lời Trần Dương, tuyên bố với bên ngoài là đang tăng gia sản xuất máy truyền ảnh.
Thời gian chờ đợi này, bên ngoài như sắp bùng nổ.
Vương Tiểu Huy là đệ tử ngoại môn của Liệt Diêm Tông, ông tổ của hắn là trưởng lão ngoại môn, nhưng do hắn tư chất kém cỏi, chẳng ai thèm coi trọng, hắn ngoài nguyên thạch thì chẳng có gì.
Thời gian trước trên biển đột nhiên có thêm Nạp Hải Tông, còn cho ra mắt một máy truyền ảnh cực kỳ hay ho.
Sau khi tìm hiểu được công dụng thần kỳ của máy truyền ảnh, hắn vô cùng tò mò, xếp hàng ở cửa Vạn Bảo Các suốt đêm, mất chín trâu hai hổ mới mua được hai chiếc máy truyền ảnh đời thứ 2.
Nhưng mua xong máy truyền ảnh thì hắn mới phát hiện mình chẳng có lấy một người bạn, chiếc máy mua thừa cũng không biết nên cho ai.
Cuối cùng hắn nghĩ đến Mục Từ sư tỷ mình vẫn luôn nhớ nhung, chắc cả ngoại môn chỉ có mỗi sư tỷ là đối xử với hắn tốt nhất.
Thế là hắn tìm Mục Từ, tặng chiếc máy truyền ảnh đời thứ 2 kia: “Sư tỷ, xin chị hãy nhận món quà này của tôi!”
Mục Từ sư tỷ nhìn thấy chiếc máy truyền ảnh đời thứ 2 mình luôn ao ước, ngại đỏ mặt.
“Sư… sư đệ… sao cậu biết tôi muốn có cái này?”
Vương Tiểu Huy vẫn chưa nói gì, Mục Từ sư tỷ đã nhận lấy, một làn gió thơm thổi tới, hắn cảm thấy trên mặt mình có thêm một dấu môi đỏ.
Hóa ra Mục Từ sư tỷ đã nói ai mà tặng cô ấy một chiếc máy truyền ảnh đời thứ 2 thì sẽ hôn người đó một cái.
Hôn Vương Tiểu Huy một cái dưới sự chứng kiến của mọi người, Mục Từ ngại đỏ bừng mặt, vội vã chạy mất.
Vương Tiểu Huy ôm mặt, ngây cả người ra. Sau đó thì hai bọn họ thành một đôi, một buổi tối trăng thanh gió mát, sau khi hú hí với nhau, Vương Tiểu Huy nói: “Sư tỷ, sao chị lại nhìn trúng tôi?”
“Bởi vì đàn ông mà tặng quà là ngầu nhất!”
Cứ như vậy, tin Vương Tiểu Huy tặng máy truyền ảnh đời thứ 2 có được trái tim sư tỷ đã lan khắp, giá của máy truyền ảnh đời thứ 2 lập tức tăng lên, ở chợ đen thậm chí có người còn lấy linh khí để đổi lấy máy truyền ảnh.
Ấp ủ đến ngày thứ ba, Trần Dương cũng đã tích trữ được mấy tỷ chiếc máy truyền ảnh.
Các đại tông môn đều cử người đến lấy hàng, ở cảng Thiên Đảo, mấy tỷ chiếc máy truyền ảnh được chất lên các phi thuyền và thuyền hàng cỡ lớn.
Số lượng hàng khổng lồ như vậy mà dựa vào Truyền Tống Trận thì không được thực tế cho lắm.
Phi thuyền và thuyền hàng rời đi, lại bắt đầu thu lợi nhuận đợt hai.
800 triệu chiếc máy truyền ảnh đời đầu, 200 triệu chiếc máy ảnh đời thứ hai đã được mua đứt chỉ trong hai ngày.
Lợi nhuận sản xuất được hơn 15 tỷ nguyên thạch cực phẩm, các đại tông môn đều kiếm được bộn tiền.
Bọn họ chưa từng thấy mối làm ăn nào kiếm được nhiều hơn vụ này.
Mỗi ngày nhập sổ mấy trăm triệu nguyên thạch cực phẩm, còn nhanh hơn cả đi cướp.
Lại còn không có rủi ro nữa chứ.
Cùng với sự ra đời của máy truyền ảnh, giới tu hành cũng dần có sự thay đổi. Anh thường xuyên có thể nhìn thấy cảnh các tu sĩ cầm máy truyền ảnh gọi video với người khác trong quán trà, tiệm rượu, lại còn là loại hình chiếu 3D lập thể nữa nhé.
“Người anh em, cuộc sống ở biển Bắc Minh vẫn ổn chứ? Nào nào, tôi mời anh một ly!”
Người đàn ông dứt lời, nâng ly rượu lên.
Khách khứa trong tiệm rượu đều nhìn người đàn ông với vẻ ngưỡng mộ, chỗ này là tuyến đường thủy đầu tiên, cách biển Bắc Minh tròn 4 triệu dặm đấy.
Đây chính là máy truyền ảnh đời thứ 2 trị giá 88 nguyên thạch cực phẩm, hiệu quả đúng là quá trâu bò.
Nhưng nếu anh không có thực lực đủ mạnh thì rất dễ bị người khác để ý.
Chuyện này thường xuyên xảy ra ở hải vực Hoảng Loạn, có tu sĩ lấy máy truyền ảnh đời thứ 2 ra khoe khoang, sau đó bị người ta vây giết.
Đến chợ đen bán qua tay thì giá còn gấp đôi.
Không chỉ vậy, những cặp uyên ương số khổ, vì nhiều nguyên nhân không được ở bên nhau, thì nay cũng được giải quyết.
Có máy truyền ảnh là có thể dốc hết ruột gan, tuy không thể bằng gặp mặt trực tiếp, nhưng được gặp nhau qua video thì bọn họ cũng mãn nguyện lắm rồi.
Sau khi bán hết hàng, thì đến cuộc tiếp thị đói thứ hai.
Lần này Trần Dương cắt hàng còn lâu hơn, hẳn 1 tuần, chủ yếu là trữ hàng, cũng cho người tiêu dùng một thời gian để tiêu hóa và hấp thu.
Hơn nữa, anh còn có chuyện quan trọng hơn, đó là đến Thái Nhất Thần Giáo vạch ra dịch vụ quản lý tông môn đặc biệt cho bọn họ.
Cái gọi là dịch vụ quản lý tông môn, nói thẳng ra chính là xây dựng dịch vụ thông tin chuyên thuộc Thái Nhất Thần Giáo.
Nói tóm lại thì chính là trí tuệ nhân tạo!
Có thể giúp cấp cao tông môn thoát khỏi đống công việc ngập đầu.
Điều này ở lục địa Thần Ma rất đơn giản, bởi vì khí linh từ góc độ nào đó chính là trí tuệ nhân tạo.
Chỉ cần nhập đoạn mã riêng của Trần Dương vào khí linh là về cơ bản có thể hoàn thành việc quản lý tông môn thông minh hóa.
Thoạt nhìn có vẻ rất vô bổ nhưng điều lợi hại thực sự là anh có thể sản xuất binh khí, phù triện, thậm chí là luyện chế đan dược theo dây chuyền.
Chỉ cần nhập đoạn mã đặc biệt vào trí thông minh, ví dụ như điều khiển nhiệt độ lửa, chuẩn bị sẵn các nguyên liệu để luyện chế binh khí, còn những việc khác thì không cần phải quan tâm.
Hiện giờ Trần Dương chỉ thiết lập dịch vụ sơ cấp cho bọn họ, có thể luyện chế linh khí hạ phẩm, phù triện cấp 6, đan dược hạng 6, ngoài ra còn có thể ban bố thông tin nhiệm vụ thời gian thực, v.v…
Chờ khi nào máy truyền ảnh đời thứ 3 được đưa vào sử dụng thì có thể nhận nhiệm vụ online.
Đại trưởng lão của Thái Nhất Thần Giáo theo sát cả quá trình, nghe xong mà mắt chữ A mồm chữ O.
Cuối cùng Trần Dương cho ông ta một hệ thống thao tác tổng và mấy hệ thống con, nói với ông ta cách thao tác, khiến đại trưởng lão Thái Nhất Thần Giáo phục sát đất.
Một khi đưa hệ thống này vào sử dụng thì thực lực của Thái Nhất Thần Giáo chắc chắn có thể được nâng cao trong thời gian rất ngắn.
“Cảm ơn Điêu đạo hữu!”
Đại trưởng lão không biết nên nói gì cho phải, lúc đầu ông ta còn tưởng Trần Dương đã quên mất, không ngờ Trần Dương vừa hết bận liền tới ngay, đúng là người đáng tin.
Lại thêm thời gian này Thái Nhất Thần Giáo bọn họ cũng kiếm được bộn tiền, nên càng kính trọng Trần Dương hơn.
“Không có gì, hệ thống trung cấp vẫn đang trong giai đoạn phát triển, nếu cần thiết thì có thể tìm chúng tôi nâng cấp giúp!”
Trần Dương rời đi, lần này là tới Vô Cực Kiếm Tông.
“Ấy kìa lão già, có gì thì từ từ nói, cầm kiếm làm gì vậy?”
“Chẳng phải tôi đang đòi hàng sao? Cậu không biết thời gian là vàng là bạc à?”
“Được rồi, được rồi, ông đừng kích động, hôm nay tôi đến là để giải quyết vấn đề xuất hàng chậm đây!”
Trần Dương nhìn thanh bảo kiếm trên cổ mình: “Ông có thể bỏ kiếm ra đã không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...