Sức mạnh viên mãn không đồng nghĩa với việc Trần Dương không thể tu luyện thuật pháp thần thông.
Ví dụ như Ngũ Lôi Chính Pháp, Trần Dương vẫn có thể tiếp tục tu luyện.
Thật ra anh cũng có suy đoán về chuyện này, nguyên thần mà Trần Dương kết ở địa cầu, bởi vì quy tắc thế giới nên không thể phát huy tác dụng.
Nhưng không phải không hề có tác dụng gì.
Ví dụ như khi Trần Dương ở cảnh giới Ngưng Đan đã tu Tung Địa Kim Quang lên viên mãn, cũng tu luyện thành công Ngũ Lôi Chính Pháp, điều này đã có thể chứng minh rất nhiều vấn đề.
Có phải năng lực của anh càng mạnh thì rào cản thế giới càng yếu, nếu có một ngày anh bước ra khỏi đại lục Thần Ma, có phải có nghĩa rằng anh có hai nguyên thần?
Đây là một loại giả tưởng nhưng Trần Dương cảm thấy xác suất của nó rất lớn.
Trần Dương đứng dậy, ở tâm khiếu, một ngọn lửa nhỏ xoay vòng quanh phi kiếm 9 tấc, còn có... Tiểu Cổ thì đang run như cầy sấy.
Anh không nhịn được nở nụ cười, gọi nhóc con này ra.
Theo lý thuyết thì sau khi đột phá lên 10 cánh thì năng lực của nó đã đạt đến yêu hoàng nhưng Tiểu Cổ lại không hề có bất kỳ thay đổi gì, thậm chí còn chưa nói chuyện được.
Có thể bởi vì tính đặc thù của cổ trùng, cũng có thể vì nguyên nhân giống với Trần Dương.
Thật ra trong khoảng thời gian này anh đã bỏ lơ nó.
Anh ngẫm nghĩ rồi lấy một viên đan dược cấp Thần trong nhẫn trữ đồ ra, ném cho Tiểu Cổ, hẳn là có thể làm nó mọc thêm một cánh.
Bây giờ thực lực của nó đã không thể theo kịp Trần Dương nên nó cũng rất sốt ruột.
Nuốt đan dược, Tiểu Cổ phát ra âm thanh thỏa mãn, bọc mình thành kén, trốn trong tâm khiếu của Trần Dương ngủ thiếp đi.
Trần Dương cũng cực kỳ hâm mộ, chỉ cần có đủ năng lượng, ngủ thôi cũng có thể đột phá cảnh giới, đúng là tuyệt!
Đến lúc này, chuyến đi đến núi Lạc Gia, Trần Dương đã công đức viên mãn.
Thu hoạch được một sư đệ, dựng một Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, thu hoạch đá đạo vận thủy, hỏa, còn thu phục được linh hỏa Hồi Thiên.
Luyện thành công Tam Chuyển Kim Thân Quyết, sức mạnh cơ thể đạt đến Nguyên Thần viên mãn, thực lực của Trần Dương lại lên một bậc thang mới.
Vừa vận hành suy nghĩ, 10 nghìn đạo kiếm quang đã tập hợp trong lòng bàn tày, đây vẫn chưa phải cực hạn của Trần Dương.
11 nghìn, 12 nghìn, 13 nghìn… đến 18 nghìn đạo kiếm nguyên, Trần Dương mới cảm thấy hơi áp lực.
Khi hoàn toàn bùng nổ, có lẽ 20 nghìn đạo kiếm quang cũng không thành vấn đề, bây giờ chiến đấu với tu sĩ Uẩn Thần sơ kỳ, thậm chí không cần dùng đến Xích Huyết.
Đây là sự tăng lên về chất.
Không những thế, Trần Dương còn vui vẻ phát hiện rằng, sức mạnh bẩm sinh của thân xác mình đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Phá giới là một trong những con át chủ bài của Trần Dương, mạnh mẽ hơn đối mặt với pháp trận, kết giới, thậm chí là thuật cấm không, anh cũng có thể chạy thoát dễ như lòng bàn tay, còn cho kẻ thù một đòn chí mạng.
Sử dụng Tung Địa Kim Quang, Trần Dương lên mặt đất, ba bốn ngày, cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời rồi!
Lúc này Diệp Thần đang ngồi tu luyện, nhờ Dược Lực của Tôi Thân Đan, cơ thể anh ta lại càng mạnh mẽ hơn.
Tốt lắm, nếu có thể bổ sung cho những khuyết điểm trong pháp lực của anh ta thì chắc chắn sẽ vô địch trong những người cùng cảnh giới.
Một khi trưởng thành, chắc chắn sẽ là sự tồn tại trấn áp cả thời đại.
“Sư đệ!”
Trần Dương gọi.
Diệp Thần mở to mắt, thấy Trần Dương thì vui vẻ, trong lòng chấn động, bây giờ hơi thở trên người sư huynh đã cuồn cuộn và xa xăm hơn trước, trên người còn có khí thế cuồng bạo.
Anh ta biết, đó là hơi thở của linh hỏa Hồi Thiên.
“Chúc mừng năng lực sư huynh đã có bước tiến lớn!”
Mặc dù Diệp Thần hâm mộ nhưng không ghen tị, thậm chí từ tận đáy lòng anh ta còn thấy mừng cho Trần Dương.
Anh ta biết tình hình bên dưới, Trần Dương cũng không hề giấu diếm anh ta, áp lực của mấy chục nghìn mét không phải là thứ anh ta có thể chịu nổi, cho dù là Cổ Lão cũng không được!
Bảo vật có bày ra trước mắt, anh ta cũng không thể lấy được, suy cho cùng là vì năng lực bản thân của anh ta quá yếu.
Trần Dương có thể cảm nhận được suy nghĩ của Diệp Thần, càng thấy nợ sư đệ thật thà này.
“Nếu không nhờ có sư đệ, tôi sẽ không tìm được linh hỏa Hồi Thiên!”
Nói rồi, Trần Dương lấy những món đồ đã chuẩn bị trước ra: “Thứ này tên là Bảo Hồ Lô, bên trong có Cực Hàn Thủy và Dung Nham Liệt Hỏa”.
Một khi sử dụng, cho dù là Nguyên Thần cũng khó mà phá vỡ được.
Trần Dương không hề khoác lác, Cực Hàn Thủy và Dung Nham Liệt Hỏa được nhiễm đạo vận, mặc dù không nhiều nhưng không phải là thứ Nguyên Thần có thể chống lại được.
Trừ phi Nguyên Thần đó có thiên tư thông minh, tung hoành nhiều, đã sớm lĩnh ngộ được đạo vận.
Mặc dù là vậy thì cũng chỉ có thể chống cự được một hai phần.
Nhận Bảo Hồ Lô, Diệp Thần trợn tròn mắt.
Đạo… đạo khí cực phẩm?
Diệp Thần nói: “Sư huynh, món này quý giá quá, tôi không thể nhận được!”
Tên ngốc này, đúng là thật thà đáng yêu, so với thu hoạch của anh thì đạo khí cực phẩm này chỉ là rác thôi!
“Bảo cậu nhận thì cậu cứ nhận đi, Bảo Hồ Lô này có thể tăng cường lực công kích của cậu, cho dù là quần đấu hay đấu đơn thì những người khác cũng không thể làm gì được cậu, có thể khiến cậu trở nên vô địch ở cảnh giới Ngưng Đan”.
“Nhưng cậu phải nhớ rằng, bảo vật có tốt đến đâu thì sức mạnh của mình mới là nguồn gốc mọi thứ, người điều khiển vật chứ không phải vật điều khiển người!”
Diệp Thần cảm động, biết sư huynh muốn tốt cho mình, cũng không dám từ chối nữa: “Cảm ơn sư huynh, sư đệ sẽ ghi nhớ trong lòng”.
“Đi tế luyện nhanh đi, vẫn còn một ngày nữa, có lẽ đủ để cậu bước đầu khống chế nó”.
Diệp Thần không phải Trần Dương, thần niệm không mạnh mẽ như anh, đối với Trần Dương mà nói tế luyện đạo khí chỉ cần tốn một hai canh giờ, còn anh ta thì phải cần ít nhất ba ngày.
“Dạ, sư huynh!”
Diệp Thần vội vàng ngồi xếp bằng, bắt đầu tế luyện Bảo Hồ Lô.
Lần này đến phiên Trần Dương canh chừng cho anh ta.
Một ngày sau, Diệp Thần tỉnh lại, bây giờ anh ta đã bước đầu khống chế được Bảo Hồ Lô, cũng biết công dụng mạnh mẽ của Bảo Hồ Lô, vật này không những có thể ngăn địch mà hơn nữa… còn có thể rèn luyện thân thể.
Trần Dương không nói quá nhiều, anh biết Diệp Thần có thể hiểu.
“Bảo Hồ Lô này không có khí linh, bởi vì trong tay tôi không có yêu hồn thích hợp”.
Trần Dương nói: “Có một hải yêu, tên là Trân Thao, sống ở núi lửa dưới đáy biển, lúc đói sẽ ăn dung nham, khát sẽ điên cuồng uống nước biển. Cướp yêu hồn này, cho vào Bảo Hồ Lô, khi yêu hồn dung nhập, đó cũng là ngày Bảo Hồ Lô lên chức bán thần khí”.
Diệp Thần lại quỳ gối.
Anh ta hiểu ý định của Trần Dương, đây là sự tôi luyện tốt nhất đối với anh ta.
Bán thần khí quý giá đến nhường nào, anh ta hiểu rất rõ.
“Cậu là sư đệ của tôi nên không cần phải khách sáo như vậy”.
Trần Dương đỡ Diệp Thần dậy: “Nếu cậu đã vào Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, có một số việc tôi nên nói với cậu. Tìm kiếm đảo tiên, xem như là việc cơ bản của lập tông, cho dù cung cấp tin tức thì tông môn cũng sẽ cung cấp những lợi ích mà cậu không thể tưởng tượng được”.
“Chỉ có tôi và đại sư huynh đến biển Vô Ngần, đại sư huynh họ Điêu, tên Trác Thiên. Đây là truyền âm thạch của đại sư huynh. Nếu lúc ở biển Vô Ngần, cậu gặp phải vấn đề khó giải quyết, có thể đến Vô Cực Kiếm Tông tìm anh ấy, chỉ cần đưa thẻ danh tính của cậu là được!”
Nhận truyền âm thạch, Diệp Thần vội vàng hỏi: “Sư huynh phải đi rồi hả?”
“Ừ, tôi đã đạt được mục đích lần này, tôi muốn bước sang con đường tìm kiếm đảo tiên”.
Nói xong, Trần Dương ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi thấy pháp lực cậu cằn cỗi, giống như bị thiếu tư chất tự nhiên, có lẽ đại sư huynh sẽ có thể giúp cậu giải quyết, tôi sẽ liên hệ với đại sư huynh trước, cậu chờ tin tôi!”
“Cảm ơn sư huynh!”
Diệp Thần kích động không thôi, nếu như có thể, ai mà không muốn tu cả tiên lẫn võ.
Vấn đề mà ngay cả Cổ Lão cũng không giải quyết được, đại sư huynh lại có thể!
Những ngày ở chung với Trần Dương, anh ta đã hiểu ra một chuyện: “Sư huynh là người vạn năng, không có gì làm khó được anh!”
Trần Dương vỗ bả vai anh ta: “Chờ tin vui của tôi, chậm nhất không đến một tháng. Bảo trọng!”
Nói xong, Trần Dương lắc mình rời đi!
Nhìn bóng dáng rời đi của Trần Dương, Diệp Thần siết chặt tay, được gặp anh là vinh hạnh và cơ duyên của mình.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Nhóc con, thánh nhân đãi kẻ khù khờ, sư huynh này của cậu tốt bụng quá”.
Đầu tiên Diệp Thần sửng sốt, sau đó vui mừng: “Cổ Lão, ông tỉnh rồi à?”
“Ừ, ba ngày trước, tôi đã tỉnh rồi!”
Cổ Lão nói: “Nhóc con Diệp Thần, thực lực của sư huynh cậu sâu không lường được, Ngưng Đan viên mãn chỉ là lớp vỏ bên ngoài thôi. Tôi thấy cơ thể tròn vạnh không có bụi bẩn, thấp thoáng còn có ánh sáng, tu vi thân thể của cậu ta không chỉ mạnh hơn cậu mấy chục lần đâu!”
“Tất nhiên rồi, đệ tử của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông chẳng ai đơn giản cả”.
Diệp Thần cũng rất vui.
“Đúng rồi, Cổ Lão, sư huynh tôi nói đại sư huynh có thể giải quyết vấn đề pháp lực cằn cỗi!”
“Tôi nghe rồi”.
Tâm trạng của Cổ Lão rất phức tạp, thật ra lão còn nghĩ nhiều hơn cả Diệp Thần, nhìn thông suốt mọi chuyện.
Nhưng Trần Dương này không có ý định gì xấu, đối xử rất tốt với Diệp Thần, lão hoàn toàn không có ý định nói gì.
Ví dụ như tu vi thân xác mạnh mẽ của cậu ta, sẽ sợ một con gấu đen thành tinh mới lên yêu hoàng sao?
Ông ta định giấu những vấn đề này trong lòng.
Hằng Cổ Đệ Nhất Tông, Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, đúng là tông môn đáng sợ!
Chỉ cần Diệp Thần có được lợi ích, tăng cường tu vi của mình, là đủ rồi.
…
Ba mươi ngày lịch luyện trôi qua nhưng thế giới bên ngoài chỉ mới có mười ngày.
Trên mặt mọi người đều xuất hiện sự chờ mong.
Cho dù là Liệt Kiếm, Trường Lưu hay Pháp Tàng!
Ngoài mặt thì tam đại thế lực khách sáo với nhau nhưng bên trong thì đấu đến trời long đất lở.
“Quảng Pháp, Quảng Chân, Quảng Như…”
Mỗi khi đệ tử bước ra, nụ cười trên mặt Pháp Tàng sẽ tươi hơn một chút!
“Từ Tu, Triệu Toàn, Lưu Lỗi, Hồ Thắng…”
Liệt Kiếm cũng vậy!
Nhìn hai đối thủ vui vẻ đọc tên đệ tử nhà mình, lòng Trường Lưu chân quân trầm xuống, đệ tử của Độn Thế Tiên Cung đâu?
Đi đâu hết rồi?
Nửa canh giờ sau, những người nên ra đều đã bước ra, tất nhiên số người chiếm số đông là đệ tử của Thuần Dương Tông và Tiểu Quang Minh Thánh Địa.
Hai nhà chia đệ tử làm đôi, đây là chuyện có thể chấp nhận được.
Hơn nữa hơi thở và khí thế của đệ tử bước ra từ nơi lịch luyện đã trở nên khác biệt, trải qua sự thanh lọc của máu và lửa, ai nấy đều kiên định hơn nhiều.
Đây là ý nghĩa của lịch luyện.
“Người đâu, đệ tử của Độn Thế Tiên Cung đâu?”
Trường Lưu chân quân lớn tiếng hỏi.
Liệt Kiếm cũng nhíu mày, đã lâu như vậy rồi mà sao lại chưa ra?
Mỗi người đều có lệnh bài, đến thời gian sẽ bị pháp trận đưa đến cửa ra.
Chẳng lẽ bọn họ làm rơi thẻ bài hết rồi?
Sao lại thế được!
Bỗng nhiên lối vào vòng xoáy chuyển động: “Nhìn đi, có người ra!”
Trường Lưu chân quân chợt ngẩng đầu, người bước ra không phải là đệ tử của Độn Thế Tiên Cung.
Người này không phải ai xa lạ, là Trần Dương.
Khoảnh khắc thấy Trần Dương, Liệt Kiếm chân quân thở phào nhẹ nhõm, cũng may đệ tử thượng tông không sao, nếu không thì phiền phức to.
“Trường Lưu đạo hữu, đến giờ rồi, đã lâu thế mà vẫn chưa ra, e là đệ tử của tông môn đã bỏ mình rồi…”
Pháp Tàng nói A Di Đà Phật.
“Mẹ nó ông im miệng đi, đồ đầu trọc, đệ tử của Độn Thế Tiên Cung không thể bị diệt hết được!”
Mắt Trường Lưu chân quân đỏ ngầu, bay vào vòng xoáy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...