Long Tế Chí Tôn

“Cổ Lão, bây giờ mới truyền âm cho Long sư huynh thì liệu có kịp không?”

Diệp Thần rất lo lắng, hơn nữa tu vi của Trần Dương cũng mới chỉ đạt đến Ngưng Đan viên mãn thôi, đối phương đông như vậy, có đến cũng chỉ biết chịu chết!

“Không cần nghĩ nhiều đến thế đâu, phải cố đến cùng chứ!”

Thân hình Cổ Lão biến nhanh về: “Chẳng phải thằng nhóc đó đưa cho cậu một một tấm lệnh bài bảo mệnh hay sao? Tại sao lại không có trong nhẫn trữ đồ vậy?”

“Ở trên người tôi mà, tôi dán lên đó rồi!”

Vật bảo vệ tính mạng, đương nhiên là phải gắn liền với thân thể.

Đám người Hạc Quy điều khiển phi kiếm vọt đến, Cổ Lão sử dụng hồn thể của mình để cưỡng ép thân thể của Diệp Thần khởi động, chống lại thuật pháp công kích của mấy trăm người thì cũng cạn sức rồi, giờ lấy lệnh bài ra để kích thích pháp lực.

Lệnh bài chấn động, Cổ Lão cảm giác lòng bàn tay bỏng rát, một đạo kiếm quang bắn ra toán loạn từ bên trong.

“Vèo!”

Đạo kiếm quang này dường như chiếu sáng cả thung lũng, kiếm mang kinh người kẹp lấy kiếm thế cường đại, quét ngang qua ý niệm vô địch!

Hạc Quy lạnh cả sống lưng, trong lòng hắn vang lên hồi chuông cảnh báo, hắn vội vàng vận chuyển bí pháp, lắc mình tránh khỏi đòn này.

Tuy nhiên, đám sư đệ sư muội sau lưng hắn thì không được may mắn như thế.

Bọn họ đã sử dụng hết các loại lồng bảo hộ, nhưng vô ích, số lồng bảo hộ này cũng chỉ giống như bong bóng thôi, chạm vào cái là vỡ.

Khiến bọn họ nổ tung mà không hề có trở ngại gì.

Cho dù là người hay là pháp bảo, thì đều tan biến dưới đạo kiếm mang này.

Dư chấn sau đó của kiếm quang không hề giảm, bổ vào trên ngọn núi.

“Đoàng!”

Ngọn núi này dù không cao lắm nhưng cũng đã sụp đổ gần một nửa.

Hạc Quy và đám sư đệ còn sống sót trợn mắt há mồm.

Diệp Thần lúc này đang co rúc trong không gian ý thức cũng trợn tròn mắt, một chưởng thôi mà chém chết một nửa số người của đối phương, không những thế còn chém sập một ngọn núi sao?

Đây là lực công kích cấp gì vậy?

Trong lúc Diệp Thần cảm thấy khiếp sợ, Cổ Lão truyền âm đến: “Diệp Thần, những chuyện sau này tôi giao cho cậu, hồn thể của tôi đã bị thương, cần phải ngủ vài ngày, bên trong lệnh bài còn hai đạo kiếm khí, cậu hãy dùng nó để giữ chân đám người này, chờ thằng nhóc họ Long đến!”


Dứt lời, hồn thể của Cổ Lão liền trở về bên trong nhẫn, lúc này Diệp Thần cũng lấy lại quyền khống chế thân thể.

Thân thể kiệt sức, pháp lực khô cạn, hiện giờ đến điều khiển phi kiếm đơn giản nhất cũng khó khăn.

Nhưng Diệp Thần không dám để lộ ra sự hao kiệt thể lực trước mặt đám người này: “Các người muốn chết hay muốn sống?”

Sắc mặt Hạc Quy hoang mang, đạo kiếm quang kia, chắc chắn là thủ đoạn để bảo vệ tính mạng mà Thuần Dương Tông chuẩn bị cho đệ tử.

Nhưng sao thủ đoạn này lại ở trong tay một tên đệ tử bình thường được nhỉ?

Cho nên hắn đoán rằng, lệnh bài trong tay Diệp Thần không chừng là đạo khí, thậm chí là thần khí… chắc chỉ có khả năng này!

Uy lực mạnh mẽ như vậy, nếu như lọt vào trong tay hắn, vậy chẳng phải là sẽ có thêm một lá bài tẩy hay sao?

“Diệp Thần, mày đừng giả bộ nữa, bây giờ mày chẳng khác nào súng hết đạn cả, nếu không nhờ có lệnh bài trong tay, thì còn có thể công kích được bao nhiêu phát chứ?”

Hạc Quy cười lạnh một tiếng, hắn thu lại tàn quân, cái mà Độn Thế Tiên Cung nắm rõ nhất đó chính là các loại thuật pháp.

“Thuật cấm không!”

Hạc Quy tay bóp pháp quyết, một chưởng vỗ vào trên ngực, há mồm phun ra máu tươi, máu tươi ngưng tụ thành những phù văn huyền diệu trên không trung, bay vào không trung, linh khí bên trong chu vi 100 dặm đều bị phong tỏa.

Đây là phương pháp kết hợp hiệu quả nhất của Hạc Quy, không phải là Ngưng Đan viên mãn thì không thể phá nổi.

Tuy nhiên phải trả giá bằng việc sức chiến đấu sẽ giảm đi 30%.

“Đừng đánh giáp lá cà với hắn, dùng hết bản lĩnh của bản thân, đánh chết hắn, trả thù cho các sư huynh đệ!”

Hạc Quy rút ra một xấp Hỏa Linh Phù Triện từ trong chiếc nhẫn ra, kết thành pháp trận linh phù, linh hỏa hóa thành một con rồng dài bay đi.

Rồng lửa gầm thét còn chưa đến gần mà những sợi tóc của Diệp Thần đã bị cuốn xoăn lại.

Theo sau còn có các loại thuật pháp sáng lạn.

Diệp Thần trong lòng lo lắng, anh ta dùng pháp lực để huy động lệnh bài, đạo kiếm khí thứ hai bắn ra.

Kiếm khí mạnh mẽ bổ đôi rồng lửa ra, chém vỡ hết tất cả những thuật pháp của đám người kia.

Thuật pháp của cảnh giới Ngưng Đan, không thể chịu nổi một đòn kiếm quang mà lệnh bài phát ra, kiếm khí tàn dư còn tạo ra những vết kiếm sâu không nhìn thấy đáy.

Cái gì!

Chuyện này không thể nào!


Hạc Quy vô cùng kinh hãi, tận mắt hắn chứng kiến kiếm quang bay về phía mình, giờ phút này cho dù có vận chuyển bí pháp cũng không thoát nổi.

Cắn răng một cái, hắn lấy một thanh phi kiếm dài ba tấc ra, đây chính là thủ đoạn bảo vệ tính mạng mà lúc đến Trường Lưu sư thúc đã cho hắn, có thể phát ra hai đạo kiếm quang.

Hắn vốn dự định sẽ lén nuốt phi kiếm này vào, để làm bùa hộ thân cho mình, nhưng trong giây phút sinh tử này, hắn đâu có nghĩ được nhiều đến thế: “Mày chết đi!”

Tiểu kiếm ba tấc liền thả ra một đạo kiếm quang, hai đạo kiếm quang đối đầu với nhau, giằng co không nghỉ, cuối cùng đồng loạt nổ tung, dư âm vụ nổ đánh vỡ giới hạn của thuật cấm không.

“Ựa!”

Hạc Quy phun ra một đống máu tươi.

Đám sư đệ sư muội sau lưng cũng đều bị hất bay!

Còn thể trạng của Diệp Thần vốn đã không tốt, hiện giờ còn càng thêm nặng, thậm chí còn không thể điều khiển được phi kiếm, rơi từ mấy chục mét trên không xuống đất.

Cũng may là thân xác mạnh mẽ, nếu đổi lại là một pháp tu thông thường, thì phen này không chết cũng tàn phế.

Dù vậy, anh ta cũng không chịu nổi nữa, lục phủ ngũ tạng cũng bị ảnh hưởng trầm trọng.

“Sư huynh, nếu anh không đến thì chắc sẽ không còn cơ hội gặp lại tôi đâu!”

Diệp Thần hối hận, tại sao không dùng lệnh bài ngay từ đầu chứ?

Nếu như vậy thì giờ đã không ra đến nông nỗi này!

Toàn thân Hạc Quy toàn máu, hắn được hai sư đệ đỡ, nhìn tình cảnh vô cùng chật vật thê thảm.

Tuy vậy, hắn vẫn còn tốt hơn nhiều so với Diệp Thần. Ít ra hắn vẫn còn một nửa pháp lực, vẫn có thể phát ra kiếm quang.

Còn Diệp Thần, thậm chí giờ không còn đủ khả năng để kích hoạt lệnh bài nữa.

“Diệp Thần, cuối cùng tao cũng thắng rồi, mày nhìn xem giờ mày đứng còn không nổi”.

Hạc Quy đứng lên, hắn sợ Diệp Thần giả bộ, tiểu kiếm ba tấc kia trôi lơ lửng trên đầu, tuy rằng thủ đoạn bảo vệ tính mạng cũng ổn đấy, nhưng có vẻ lệnh bài kia còn tuyệt hơn!

Nếu lấy được lệnh bài thì hắn phát tài rồi!

Đến đây, Hạc Quy kích phát tiểu kiếm, kiếm khí bắn ra, tiểu kiếm trong nháy mắt liền vỡ vụn.

“Sư huynh!”


Diệp Thần trợn to hai mắt, vội vàng lấy ra tấm thuẫn đã nát một nửa, mặc dù chẳng còn nguyên vẹn, nhưng trên đó có phù văn huyền diệu thần kỳ, chắc chắn là một món thần khí phòng ngự bị hư.

Không biết rằng đã bị hư hại bao lâu rồi, Diệp Thần chỉ biết là, tấm thuẫn này sau khi chặn được một đòn công kích thì đã văng tung tóe.

“Đoàng!”

Kiếm quang đánh lên trên bán thần khí, chém bể nó, lực công kích vô cùng mạnh đánh lên người Diệp Thần, khiến anh ta bay xa hàng mấy trăm mét.

Lần này thật sự là quá thảm, anh ta dường như sắp bị đánh đến chết rồi.

Toàn thân là máu, thịt thì bị kiếm khí cắt ngang dọc, thậm chí còn có lộ ra cả xương!

Hạc Quy sững người, hắn không nghĩ Diệp Thần còn có thể sống sót được.

Nhưng hiện giờ Diệp Thần đang thảm đến mức nào thì hắn hiểu, tuyệt đối không thể phản đòn nổi.

Hắn điều khiển phi kiếm đến trước mặt Diệp Thần, hắn nhìn từ trên cao xuống, phi kiếm đã kề cổ Diệp Thần.

“Mày giết nhiều huynh đệ của tao như vậy, mày cũng chính là đối thủ mạnh nhất mà đời này tao từng gặp, nếu mày không chết, thì cả đời này cũng sẽ là kẻ địch của tao, đáng tiếc… giờ mày tận số rồi, xin lỗi mày rằng tao sẽ lấy linh hồn của mày, biến mày thành một con bù nhìn, để cả đời này mày cũng không được siêu sinh!”

Hạc Quy cười lớn một tiếng, chuẩn bị ra tay.

Trần Dương đang ở chỗ tối quan sát, đến lúc ra tay rồi.

“Vèo!”

Anh tiện tay chém ra một đạo kiếm quang, nụ cười của Hạc Quy liền tắt ngấm, kiếm quang liền bổ hắn ra làm hai.

Đạo kiếm quang thứ 2 chém ra, những đệ tử còn sót lại của Độn Thế Tiên Cung cũng bị giết sạch.

“Sư huynh!”

Một thân ảnh sừng sững xuất hiện trước mặt Diệp Thần, lúc này anh ta không thể trụ nổi nữa nên đã ngất đi.

Quét qua thần niệm, lúc này Trần Dương đánh giá được là Diệp Thần đã bị thương nặng đến mức nào.

Gân mạch toàn thân, rồi xương cốt đều bị gãy lìa, pháp lực của huyệt khiếu khô kiệt, Kim Đan như muốn ngừng vận động, trên đó còn xuất hiện mấy vết nứt, lực tinh thần cũng vô cùng uể oải, dường như tiêu tán đến nơi.

Những chuyện này thì chỉ làm khó được người khác thôi, chứ với một thầy luyện đan cấp Thần như anh thì đơn giản không ý mà.

Anh nhét một viên đan dược cấp Thần vào trong miệng Diệp Thần, nhìn bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ khôi phục của vết thương.

Anh thu lại đống chiến lợi phẩm, mặc dù anh không dùng đến nhưng lại có ích đối với Diệp Thần.

Qua một lúc lâu, Diệp Thần dần tỉnh lại.

“Tôi… tôi đang ở đâu?”

Diệp Thần ngồi dậy, có vẻ vẫn chưa hoàn hồn, nhìn lên sơn động bỗng nhiên anh ta nhớ đến cái đêm bị đuổi giết.

“Sư huynh!”


Vừa hay lúc này Trần Dương đi từ bên ngoài vào: “Tỉnh rồi à?”

Diệp Thần vội xoay người xuống giường: “Cảm ơn ơn cứu mạng của sư huynh!”

Trong lòng anh cảm thấy hài lòng nhưng lại làm ra vẻ tức giận: “Trong mắt cậu còn có người sư huynh này sao? Sao không thông báo cho tôi cậu bị đuổi giết sớm hơn một chút chứ?”

Diệp Thần hiểu được Trần Dương quan tâm anh ta nên nói vậy, gãi đầu một cái: “Tại tôi cứ tưởng là có thể xử lý được!”

“Tưởng xử lý được mà còn bị đánh ra nông nỗi này à?”

Trần Dương trợn to hai mắt: “Không phải tôi đã đưa cho cậu bùa hộ thân à? Sao không chịu dùng sớm đi? Cậu tưởng là có thể đánh thắng được hơn một trăm tên Ngưng Đan sao?”

Diệp Thần bị chửi cho vuốt mặt không kịp, chỉ biết vâng dạ cúi đầu.

“Sư huynh, tôi biết tôi sai rồi!”

“Cậu không nhớ quy tắc của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông là gì sao?”

“Yêu thương nhau như người một nhà!”

“Cậu nhớ lấy, kẻ nào dám động đến người của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, nhất định phải giết!”

Lời nói của Trần Dương lúc này đằng đằng sát khí: “Còn cái đám người Độn Thế Tiên Cung kia, đợi đến khi cậu tu luyện thành công rồi, thì nhất định phải lật đổ bọn họ. Hàng Cổ Đệ Nhất Tông chúng ta không nuốt được mối hận này!”

“Nếu như cậu không làm được, tôi sẽ thay cậu ra mặt, nếu tôi không làm được thì sẽ nhờ sư huynh giúp cậu!”

“Sư huynh!”

Cái cảm giác bị ràng buộc bởi tình cảm này, trước đây Diệp Thần chỉ cảm nhận được trên người Cổ Lão mà thôi.

“Sư đệ xin ghi nhớ lời sư huynh dạy bảo!”

“Được rồi, thôi không nhiều lời nữa, toàn bộ đệ tử của Độn Thế Tiên Cung đã bị tôi xử lý gọn rồi.”

Trần Dương mang một đống nhẫn trữ đồ chất ở trên giường: “Này, những thứ này là của cậu đó, tài nguyên trong đó chắc có ích với cậu!”

Diệp Thần lại càng kinh ngạc: “Sư Huynh, cái này… trong này có phân nửa là của anh mà, tôi sao có thể nuốt một mình!”

“Thôi, nhẫn trữ đồ của mấy tên cảnh giới Ngưng Đan thì được mấy thứ hay ho chứ, tôi không cần đâu!”

Trần Dương không thèm để ý đến chúng, anh phất tay nói.

Diệp Thần cũng hiểu, chẳng qua là Trần Dương muốn nhường anh ta, chứ cả đống nhẫn trữ đồ như này thì kiểu gì cũng lắm tài nguyên, vậy mà chẳng do dự gì đưa cho anh ta.

Diệp Thần anh ta thì có tài đức gì?

Còn nữa, trước khi ngất đi anh ta đã bị thương nặng, vậy mà sau khi tỉnh dậy thì tinh thần sung mãn.

Nội Thị thử xem, thì ra nội thương đều đã khỏi, ngay cả Kim Đan cũng tròn hơn trước ba phần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui